Chương 84 - Bí Mật Đi Đêm

Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 84 - Bí Mật Đi Đêm

Chương 84 - Bí Mật Đi Đêm


Luis William lại một lần nữa, đường cũ quen thuộc đi đến gặp Trần Quốc Tuấn do một chiến sỹ dẫn đường, đến ngay chiếc bàn và ghế xếp như lúc vừa rồi. Đợi khi Luis William ngồi ngay ngắn trên ghế, Trần Quốc Tuấn nhấp xong một ngụm trà, ra dấu mời lại, rồi sau đó mới bắt đầu nói.:
- Các ngươi suy nghĩ thế nào rồi, chấp nhận điều khoản trong văn bản hay là không. Chứ chúng ta không có thời gian đợi các ngươi cả ngày.

Trần Quốc Tuấn không mặn không nhạt, quay sang hướng tên Luis William với ánh mắt hờ hững. Tên này thân hình có chút mập mạp, dạng như loại gà tàu với bộ lông trắng, được vỗ béo tốt tươi. Nhìn cái đầu gà của hắn, càng nhìn lâu khiến cho Trần Quốc Tuấn nổi cả da óc, cảm giác buồn nôn đến cực điểm. Chắc là từ ngày hôm nay Trần Quốc Tuần sẽ từ bỏ thịt gà.

Thử tưởng tượng mà xem, gà bò heo dê là những loại thực phẩm trong bữa cơm hằng ngày, đột nhiên một ngày nào đó ngươi gặp phải một tên gia cầm gia súc đi bằng hai chân, nói tiếng người, có tư duy và suy nghĩ kể cả có thể lấy mạng của ngươi. Ngươi có chắc là sẽ còn có ý định ăn thịt cái bọn này nữa hay không. Đây cũng là cảm giác của Quốc Tuấn hiện tại.

Luis William nghe Trần Quốc Tuấn hỏi xong, cũng bắt đầu nhìn sang đám lính của mình, mấy rương đựng tiền vàng cũng đã được khiên đến. Luis William nhìn thấy bọn chúng đễ đến, bắt đầu nói.:
- Tướng Quân đại nhân, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ số tiền vàng các ngài yêu cầu. Mong là các người sẽ giữ chữ tín, cho phép chúng ta được rút lui.

Trần Quốc Tuấn ra hiệu cho đám lính kiểm tra, số vàng đưa đến đều là thật, cho nên rất nhanh công tác kiểm kê được xử lý. Trần Quốc Tuấn hài lòng, sao khi một số văn bản hoà bình, ngừng bắn được ký kết, thì giao lại công việc ngoại giao cho phái đoàn ở trong quân. Công việc này được giao cho Đinh Điền tham mưu trưởng sẽ xử lý.

Bàn về một số vấn đề nhạy cảm thì không thể nào ở trên boong tàu lộ thiên như vậy được, cho nên địa điểm bàn chuyện sẽ được dời xuống khoang tàu. Trong căn phòng nhỏ chừng ba mét vuông, nơi có tham mưu trưởng của Lữ Đoàn là Đinh Điền và Trung Tá Nguyễn Bặc cùng với duy nhất một mình Luis William.

Để tránh mất thời gian, Đinh Điền vào thẳng vấn đề.:
- Chúng ta biết các ngài cũng đã thấy được uy lực vũ khí của chúng ta. Tầm bắn xa, lên đạn nhanh, độ tin cậy và mức độ sử dụng hay huấn luyện đều rất tốt. Nếu các ngài muốn mua vũ khí thì phải đến quốc gia của chúng ta mới được. Ta có thể giới thiệu một chút, bên Cục Quân Khí có lẽ sẽ giảm giá một chút.

Luis William có chút thất vọng, muốn mua vũ khí phải đến Đại Việt mới mua được. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, quân đội viễn chinh thì làm sao mang theo nhiều súng đạn để có thể bán cho hắn chứ. Chưa kịp đợi suy nghĩ, Đinh Điền lại thả thêm cái mồi nhử.:
- Hiện tại, quân đội ta đi cứu viện tộc Thú Nhân cũng không mang theo nhiều súng lắm, nhưng cũng có dư một chút súng dự bị phòng trường hợp hư hỏng, không biết ngài có cần không.


Luis William không kịp chờ đợi, súng dự bị cũng như súng trang bị thôi, có khác cái gì đâu. Hắn ta không cần suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời.:
- Cần, tất nhiên là cần.

Đinh Điền cười thầm trong lòng. Đúng là như vậy. Kê thì vẫn là Kê, quyết đoán, nhanh nhậy, nhưng đôi lúc lại nóng nảy, không biết kiềm chế cảm xúc. Điển hình là tên William này, chỉ mới đưa ra một vài câu dụ dỗ mà hắn đã không kiềm được tính nóng nảy rồi. Nếu đã như vậy, tội gì mà không chém hắn một phát lên đến đỉnh cao.:

- Như ngài cũng đã biết, giá thành bên ngoài một khẩu súng cũng phải đến hai mươi đồng vàng. Nhưng mà hiệu quả thì chẳng tới đâu, tầm bắn thì thấp, nạp đạn lại khá lâu.
-Nhưng mà người Việt ta thông minh tài giỏi, mới nghiên cứu được loại súng mới này. Tốc độ bắn lại nhanh, tầm bắn lại xa, sức xuyên thấu hay lực sát thương điều vượt trội gấp mấy lần súng mà các ngài đang sử dụng.
- Bởi vì những tính năng tốt như vậy, cho nên nguyên liệu và công tác gia công rất nhiều. Vì vậy giá có chút cao nha.

Đinh Điền cứ kéo thời gian, làm cho tên Luis William này gấp chết đi được. Buộc hắn phải nóng nảy mà theo dòng sắp xếp của Đinh Điền. Đây cũng chính là cách mà người ta dẫn dắt một cuộc thảo luận trao đổi mua bán. Khi mà nhà ngươi đã bị đối phương dẫn dắt đi theo câu chuyện của người khác, thì cuộc thảo luận của ngươi coi như xong. Nghệ thuật dẫn dắt câu chuyện, sẽ khiến nhà ngươi có được một lợi thế đó là giá, là những lý do mà người còn lại không thể bắt bẻ được. Đó là lý do vì sao, một người cần phải nắm vững tâm lý và quan điểm của mình trước khi tham gia vào một cuộc mua bán.

Cái bẫy mà Đinh Điền đã giăng ra xem như đã thành công, tên này bị xỏ mũi đi lúc nào mà cũng không hay. Nụ cười nhạt trên khoé môi bắt đầu vẽ ra một bộ khó khăn.:
- Ngài cũng biết, chúng ta đi lính cốt là cũng muốn người thân ở nhà có chút gì đó gọi là cuộc sống dễ dàng hơn có đúng không. Vì vậy ta mong rằng ngài có thể thuận theo cái giá này.
- Chúng ta hiện có chỉ năm trăm khẩu dự bị mà thôi, giá thì cũng không cao lắm. Ta thấy ngài thật thà nên lấy rẽ một chút. Chỉ trăm bảy đồng vàng một khẩu thôi.

Nghe xong cái giá, Luis William muốn choáng voáng. Con bà nó chứ rẽ, phải biết một khẩu súng dạng tốt của tộc Lùn cũng chỉ có bốn mươi đồng vàng. Tên này hét giá một cái là trăm bảy mươi đồng vàng, lại còn rẻ. Tức chết hắn, gân xanh nổi lềnh lềnh ở hai mang tai, trong hết sức khác người.

Chưa kịp đợi hắn nói gì, Đinh Điền bắt đầu nói tiếp.:
- Thực sự cái giá này đã rẽ rồi, ngài có biết bọn Thú Nhân mua với giá bao nhiêu không, là hai trăm vàng một khẩu, đó là chưa tính đến việc mua đạn.
- Bọn ta cũng không phải bán giá cao, mà chỉ là muốn có một chút gửi về gia đình thôi. Nếu ngài đồng ý thì ta sẽ giảm giá đạn cho ngài. Trăm đồng vàng là một hòm đạn năm trăm viên, ngài thấy thế nào.

Luis William nghe xong, suýt ngất ngay tại chổ. Còn phải mua đạn nữa chứ, một đồng vàng là mười viên đạn, sau không đi cướp luôn cho rồi. Bắn một phát, tiếc muốn đứt ruột. Hắn muốn trả giá xuống một chút, bắt đầu nói.:
- Cái giá này, e là quá cao. Ngài có thể giảm giá bớt một chút không. Trăm năm mươi đồng vàng một khẩu, còn đạn thì giảm hai lăm phần trăm, bảy lăm đồng vàng cho một hòm đạn. Ngài thấy thế nào.

Đinh Điền làm ra bộ mặt lưỡng lự, quay sang nói nhỏ gì đó với Nguyễn Bặc, chỉ thấy Nguyễn Bặc không nói năng gì. Lại gật gật đầu, sau đó lại hướng William hắn gật đầu một cái. Lúc này Đinh Điền mới chưng ra bộ mặt khó khăn mà nói.:
- Được thôi, thành giao. Nhưng ngài không được cho ai biết cái giá này đâu nha, kẻo bên trên mà biết thì chúng ta...

Vừa nói, vừa làm cái hành động tay lên cổ, kéo ngang một đường. Nghĩa là sẽ mất mạng đó. Tên William này cũng thật thà một dạng như gà mổ thóc gật đầu.

Thế là công việc bàn bạc mua bán vũ khí xem như thành công, Luis William bỏ ra con số gần chim trăm nghìn đồng vàng để mua năm trăm khẩu Mas49 cùng với năm mươi hòm đạn. Hai bên bắt tay vui vẻ ra xong rồi ra vè. Đinh Điền vội vàng tiễn hắn xuống khỏi chiến hạm, lấy lý do phải chỉnh lý sổ sách kẻo cấp trên trách phạt. Tên này cũng làm việc rất nhanh chóng, chưa đến một khắc đã chất đầy lên tàu bay rồi mất dạng.

Thấy hắn đi rồi, thì Trần Quốc Tuấn mới bắt đầu nói.:
- Hắn đi rồi sao, thu hoạch được thế nào.

Đinh Điền mới dâng lên sổ sách cùng với hợp đồng ký kết lệnh ngừng bắn đưa cho Trần Quốc Tuấn xem.:
- Báo cáo Đô Đốc, tất cả thuận lợi. Lần này chúng ta lời được gấp rưỡi số quân khí giao cho. Thú nhân chỉ mua có một trăm vàng một khẩu, ta bán giá rẻ cho hắn trăm năm vàng một khẩu. Coi như là có lời một chút thôi.

Trần Quốc Tuấn cùng với Nguyễn Bặc haha cười. Thật sự là việc chế tạo súng ống của Đại Việt không đến mức khó khăn như vậy. Bởi nhờ vào động cơ thủy lực mà giảm tải được rất nhiều công đoạn. Một khẩu súng đúng chuẩn làm ra có khi còn rẻ hơn một khẩu hoả mai của tộc người Lùn nữa là, chưa tính giá thị trường và công tác nhân công chỉ có hai mươi vàng là cùng lắm. Cơ mà bán được bao nhiêu thì Đại Việt lời bấy nhiêu, sẽ có nhiều Vũ khí hơn và công tác hậu cần cũng sẽ được đảm bảo. Việc lợi hại như vậy cớ sao không làm.