Chương 79 - Tận Diệt
Lữ đoàn 101 lúc này, vừa tấn công nhưng cũng chú ý di chuyển theo đội hình zích zắc. Bởi sau vài loạt đạn bắn trả của Không Quân Harpy, đã có ba tàu Khu Trục Mông Đồng bị chìm, bảy chiếc tàu khác bóc cháy hư hỏng nặng không thể tiếp tục di chuyển. Hải quân còn sống sót sẽ được đưa về phía sau chiến trường do các chiến hạm Định Quốc hổ trợ, cũng như sơ cứu, trục vớt người bị thương. Công tác này được giao cho quân y hậu cần và thiếu sinh quân tham gia thực địa.
Trần Quốc Tuấn có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng đám quân người chim này lại chơi lớn, dùng cả đạn pháo cỡ đại mang lên tàu bay. Đạn cối là vô hiệu, đối với những quả đạn gang đặc nặng trĩu như thế này.
Đội hình được kéo dãn ra hết mức, nhằm tránh sự oanh tạc từ đạn pháo, đồng thời cũng tăng cơ hội sống xót và né tránh cho các tàu khu trục. Ban đầu các tàu chỉ cách nhau một đội hình ba mươi mét, nhưng kể từ khi loạt đạn đại pháo rơi xuống, khoảng cách giữa các tàu đã kéo giãn thành trăm mét. Tàu Khu Trục Mông Đồng được thiết kế nhỏ gọn, nhẹ nhàng, di chuyển nhanh linh hoạt. Càng có thêm không gian rộng, thì khả năng cơ động sẽ càng cao.
Cho nên khi có khoảng trống thích hợp, lại đi theo những đường zích zắc, khiến cho uy lực của đại pháo bắn ra trên đường thẳng cũng gặp khó khăn, khó mà nhắm trúng. Mà chưa chắc gì bọn người chim đã nhắm bắn đâu, bởi chỉ theo hướng phía dưới mặt biển mà bắn rất khó canh chỉnh cho chính xác, mục tiêu lại là vật thể động, biết bắn trả trở lại nữa là.
Khi khoảng cách của những chiếc tàu bay vào trong tầm bắn của đại pháo Thần Long, góc cao cũng thích hợp làm mục tiêu cho tháp pháo. Trần Quốc Tuấn lệnh cho các chiến hạm trưởng tàu Định Quốc khai hoả, tiêu diệt những mục tiêu gần nhất. Còn những tàu khu trục tiếp tục di chuyển nhằm đánh lạc hướng ý đồ của quân đội Harpy. Hàng loạt quả đạn cối Lạc Thần tiếp tục bắn lên.
Đúng như dự đoán của Trần Quốc Tuấn, không phải tự nhiên mà đám người chim này biết rằng Hạm Đội của mình có thế bắn rụng tàu bay, vậy mà vẫn cứ lao đầu vào. Chắc chắn bọn chúng còn một con át chủ bài chưa tung ra. Sự thật chứng minh đều suy đoán của Trần Quốc Tuấn là đúng.
Bởi khi vào được khoảng cách là một nghìn mét, hai bên đã có thể thấy nhau bằng mắt thường. Loạt đạn từ Cối Lạc Thần đã bị quân đội Harpy phá tan, tiếp theo sau là hàng ngàn cánh chim bắt đầu sà xuống với tốc độ cực nhanh. Trần Quốc Tuấn không vội vàng, cũng không hoảng hốt, bởi cho dù có nhiều thêm đi chăng nữa, thì số lượng quân đội Harpy đang lao xuống chẳng khác nào là hành động tự xác.
Những khẩu súng Gatling Gun to lớn, được đặt trên những chiến hạm Định Quốc, cũng không phải là vật trang trí, chỉ bởi bảy nghìn phát bắn chưa đầy chín mươi giây. Số phát bắn mà súng Gatling được trang bị trên tàu Khu Trục Mông Đồng cũng từ ba nghìn phát chứ không ít.
Một cuộc tàn sát chắc chắn sẽ xảy ra và cũng sẽ không thể nào ngăn chặn. Bởi nhân từ với địch nhân, chính là tàn nhẫn với chính mình. Điển hình là ba chiếc tàu Khu Trục đã chìm, cùng với đó là bảy chiếc bị bóc cháy hư hỏng nặng, và cũng đang trong tình trạng chìm dần. Hậu quả đó, chính là mấy trăm chiến sĩ ưu tú của Đại Việt, đã vĩnh viễn ngã xuống, đã vùi chôn dưới dòng biển lạnh lẽo vô tình của đạn pháo, của chiến tranh.
Joseph Geogre lãnh đạo đội quân Yểng, bắt đầu tập kịch, khoảng cách từ độ cao ba trăm mét dần dần được rút ngắn, cự ly một nghìn mét cũng chỉ còn chưa đến ba trăm mét. Ở khoảng cách này Joseph đã có thể thấy rõ từng chiến hạm to lớn của quân Việt, với dàn súng ống khổng lồ. Những chiếc tàu bày vẫn không ngừng bốc cháy, liên tục rơi xuống biển, đạn pháo từ không trung bắn xối xả xuổng phía dưới, tiếng rít xé gió của quả đạn đại pháo báy xẹt qua đầu.
Từ lúc tiếp quản chức vị thống binh, trải qua cả trăm trận chiến nhưng chưa có cuộc chiến nào khốc lãnh như lần này. Những lần trước chỉ đơn giản là cuộc đại đồ sát đứng nghiêng về một bên, ưu thế vượt trội phe đối địch. Chưa bao giờ quân đội Harpy vấp phải sự chống trả quyết liệt, như khi đối đầu với quân Việt. Ngay cả những chiếc tàu khu trục kia đang bốc cháy dữ dội, là tầm ngắm của một chiếc tàu bay, nhưng vẫn không chịu chấp nhận số phận, trên tàu vẫn còn có bốn đến năm người lính Đại Việt sử dụng đạn cối với tháp pháo 75ly mà bắn vào chiếc tàu bay trên không trung.
Cả hai dường như thiệt hại rất nặng, mãi cho đến khi chiếc tàu bay kia bị dính đạn vào cánh quạt, rồi mất thăng bằng lao xuống biển, thì chiếc tàu khu trục kia mới im tiếng súng. Những người trên tàu không tìm cách thoát thân, mà ôm nhau một cái đầm thắm, ánh mắt kiên cường đón nhận cái chết, chắc có lẽ vì bị thương rất nặng, máu chảu ướt đẫm bộ trang phục trắng của Hải Quân. Khi chiếc tàu chìm xuống biển, chỉ nghe tiếng của những người lính Đại Việt hô vang thứ ngôn ngữ mà Joseph Geogre không hiểu được. "Đại Việt muôn năm".
Joseph Geogre rất lấy làm kinh ngạc, vì cái gì mà đám lính này có thể chiến đấu ngoan cường như vậy, vì cái gì mà chiến đấu đến mức độ thương vong như thế, mà vẫn bám trụ trên tàu, quyết cùng đối phương mạng đổi mạng thì mới dừng lại. Joseph Geogre làm sao hiểu được tinh thần của người Việt, là một đất nước có chiều dài lịch sử lâu đời, trải qua vô ngàn trận chiến khốc liệt, là biết bao nhiêu xương máu quả cảm cuả bậc tiền nhân đi trước.
Một hệ thống tư tưởng là tinh thần bất khuất, là ý chí dân tộc, là bản lĩnh chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, hạ một tên là huề, mà giết hai tên là lời, quân giặc mà còn thì quê nhà sẽ lâm nguy. Đấy chính là cái lý do, mà hết đời này đến đời khác, con dân người Việt luôn là những người chiến thắng cuối cùng. Chưa bao giờ phải chịu khuất phục, chấp nhận số phận lệ thuộc hay là nô lệ, chịu sự đồng, cho dù có bị đô hộ một nghìn năm thì sao. Chẳng phải đến cuối cùng. Người Việt vẫn lập ra được quốc gia riêng, nền văn hoá riêng độc lập tự chủ hay sao.
Vào khoảng cách ba trăm mét không sai lệch lắm, là khoảng cách không thể trốn thoát khỏi tầm bắn của Gatling Gun. Lúc này, Trần Quốc Tuấn mới ra lệnh cho toàn đội triển khai Gatling Gun. Hàng chục tháp súng máy bắt đầu công việc của mình, tiếng súng Gatling vang lên, hàng chục ngàn viên đạn cứ thế theo nòng súng xoay vòng của Gatling mà tranh nhau ra khỏi vỏ. Hàng ngàn đầu chim Yểng ở khoảng cách chưa đến ba trăm mét, từ trên không trung lao xuống với tốc độ nhanh là không thể nào tránh thoát.
Quân Yểng lập tức bị nòng súng Gatling hạ gục, hàng trăm hàng ngàn tên bị bắn thành cái sàn lọc, thân thể là tua tủa vết loen lổ của súng đạn. Mới chỉ vài giây trước, còn cuộn mình lao xuống tàu bay, thân hình được hai cánh xếp lại thành một gốc tù ba mươi độ, giảm thiểu tối đa sức cản của gió, lao vun vút trong gió. Vài giây sau khi tiếng thét từ những khẩu Gatling Gun sáu nòng được lắp đặc trên tàu Khu Trục Mông Đồng và Chiến Hạm Định Quốc.
Thân thể lao nhanh xuống có chủ đích, bây giờ đã buông tay rã rời. Rơi tự do xuống biển, tiếng hét, tiếng gào khóc kêu la thảm thiết từ đám chim Yểng cũng không thể ngăn được mưa đạn từ những khẩu súng Gatling bắn ra. Huyết vụ bay đầy trời, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, hương vị mặn chát cùng những cơn gió nóng toả ra từ những vụ cháy bên dưới.
Tất cả hoà trộn lại thành một mình ảnh đầy ghê rợn. Tràng cảnh không thích hợp cho những kẻ tay mơ, cảm giác buồn nôn là đều không tránh khỏi, đó chính là hỉnh ảnh của đám thiếu sinh quân đi thực địa lần này. Nhưng càng bắn thì càng sướng, Quân Việt chỉ làm thao tác đơn giản là bóp cò, mọi việc còn lại đã có thần chết lo liệu.
Chất lỏng sềnh sệch từ trong não bay thẳng ra sau đầu những tên lính xấu số, tay chân rụng rời vương vãi rơi xuống biển, lũ cá đói khát bên dưới đã trực chờ sẵn. Hàng trăm tên khác thấy hàng ngàn đồng bạn của mình la liệt rơi rụng, cảnh tượng như ngày tận thế, hàng ngàn thiên thần áo trắng được khoác lên chiếc áo choàng máu, từ trên trời cao rơi xuống, tựa như cảnh tượng địa ngục trần gian. Joseph Geogre không thể điều khiển trận chiến được nữa.
Hoả lực của quân Việt quá sức dày đặc, hết sức khủng bố, hắn là một trong những người tiên phong đi đầu, cũng là người bị bắn trúng trước nhất. Thân thể đang ngâm mình dưới làn nước lạnh của đại dương, tận mắt chứng kiến mười hai nghìn quân Yểng bị tận diệt, bị tàn sát, bị bắn cho rơi xuống tự do vào lòng biển Tây Nam Hải. Những tên còn may mắn ở trên không trung lại voi cùng hoảng sợ, vội vàng đạp cánh bay về tàu bay, nhưng như thế há nào lại để yên. Mệnh lệnh được đưa ra, có gan tấn công thì cũng phải có gan nhận lấy cái chết. Trong lúc cảm thán, hoảng sợ sức mạnh của quân Việt, thì motij đầu cá mập đói khát đánh hơi thấy mùi máu của hắn, chỉ sao một cú đớp, Joseph Geogre đã không còn trên thế gian.
Mười hai nghìn quân Yểng, toàn quân bị tiêu diệt chỉ trong vòng chín mươi giây, tiếng súng Gatling Gun vừa dừng cũng là lúc chiến trường tạm thời yên ắng. Không khí dường như cô đặc lại, chỉ còn tiếng phành phạch của cánh quạt những chiếc tàu bay hoạt động, tiếng sóng biển rì rào vỗ mạnh vào mạn tàu hay chỉ là ngọn lửa âm ỉ hoà cùng với tiếng rên rỉ của những những binh lính xấu số đang thoi thóp đón chờ cái chết giải thoát.