Chương 17: Chơi ngải

Đại Việt Anh Linh

Chương 17: Chơi ngải

Trần tuấn nghe xong thì mừng rỡ gật đầu lia lại,buổi sáng hôm ấy văn dân và trần tuấn cũng chỉ ngồi đếm xi-măng xem chuyển vào bao nhiêu tấn bao nhiêu bao nên công việc cũng khá là nhàn,văn dân làm việc khá chuyên nghiệp còn nói xi măng mác này thì ghi bên này xi măng mác nọ thì ghi bên kia,Trần tuấn cũng không có hiểu cái chuyên môn này lắm đơn giản là chỉ làm theo. Qúa nửa ngày trần tuấn và văn dân ăn cơm trưa tại một quán cơm bụi gần đó tuy nói là công việc không vất vả nhưng khối lượng xi măng chuyển vào công trường khá là nhiều,công đoạn là kiểm tra từng bao một nên hai đứa bọn hắn cũng mệt lả người.Ăn cơm xong bọn văn dân và trấn tuấn tự chọn cho mình một góc nhà trải cái miếng bìa cát tông mà ngủ trưa, buổi chiều lại, một rưỡi văn dân đã đi học trần tuấn cứ theo những gì hắn chỉ bảo từ sáng mà làm theo công việc cũng quen dần vừa làm vừa bắt chuyện làm quen với mọi người cho đỡ chán,tất cả những công nhân bốc vác đều cũng chỉ làm công nhật có thể là nay một đội mai một đội,đội thợ thì là làm khoán theo tiến độ nên nhìn cũng quen mặt.Nhẫn nha đến hơn 4 rưỡi chiều thì cũng xong trần tuấn ngồi ở một góc uống hết một chai nước lavie cảm giác hôm nay mình thật là có ích chứ cứ cho nằm viện mãi chắc chết vì phát chán,ngồi lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy tin nhắn của tú linh nói có một chút manh mối của thiên ngoại thiên muốn nhờ hắn xem xét một phen trần tuấn cũng nhắn lại là nhận lời đồng ý,tú linh hẹn hắn chủ nhật tuần này có gì sẽ gọi điện trước cho hắn.Nghỉ ngơi được vài phút thì lão phú gọi bảo hắn chuẩn bị một lát,cái chuyện sáng nay lão cũng đã hẹn người ta rồi. Bất quá trần tuấn cũng chỉ kịp rửa mặt phủi quần áo cho sạch bụi rồi đi chứ chả có biết chuẩn bị cái gì.Xe của lão phú là một chiếc Toyota ViOS màu lông chuột,hai người ngồi trên xe từ cổng công trường mà rời đi lão phú nói

-Lão trương là bạn học cũ của chú sau này ra trường mỗi người một chí hướng chú thì thích ngành xây dựng còn lão trương thì theo học chính trị,làm quan bao nhiêu năm bây giờ cũng là một người có địa vị..hai vợ chồng lão cứ mải mê cống hiến, lấy nhau chín mười năm trời mới được một mụn con trai,thằng cu cũng ngoan lắm năm nay cũng vừa tròn 15 tuổi nhưng bất quá không hiểu tại sao một năm trở lại đây thì bị điên. Hai vợ chồng họ mang đi chạy chữa nhiều bệnh viện cũng chẳng tìm ra bệnh gì, kì lạ ở chỗ dù có đi khám bao nhiêu nơi đi nữa cũng không ra bệnh, mọi kết quả chụp chiếu đều bình thường. Họ lại nghe mọi người khuyên đi bái thầy khắp nơi về xem song cũng chẳng ích gì. Hôm nay chú đưa cháu đến xem sự tình ra làm sao, rồi có chăng nhờ được sư phụ cháu giúp,ông ấy đạo hạnh cao thâm biết đâu lại có hi vọng..haizz. nghĩ cũng là thương lão trương

Trần tuấn chăm chú lắng nghe chỉ nói là sẽ cố hết sức vẻ mặt hắn cũng đầy suy tư có linh cảm chuyện này nó cũng không hề bình thường chút nào.Xe chạy nửa tiếng ra đến ngoại thành đường phố giờ cao điểm cũng bớt đông hơn,con đường khu vực này cũng rộng hơn,chạy thêm 15 phút nữa đến một con ngõ lão phú đánh xe chạy thẳng vào,con ngõ khá rộng một ô tô miễn cưỡng cũng có thể đi được. Trời đã nhá nhem tối, con xe lầm lũi đi một lúc thì dừng lại trước một căn nhà, trước cửa có một cây bưởi to. Lão phú cũng không ngần ngại ngồi trên xe mà tuýp còi một lúc thì có một người đàn ông trung niên ra mở cửa. Lão phú cứ thế cho xe chạy thẳng vào sân.Căn nhà 2 tầng không quá to nhưng cảm giác khá rộng rãi, ngoài sân là những chậu hoa và những giò phong lan được gia chủ bố trí giàn treo khá đẹp làm cho xung quanh trông xanh và mát. Bước xuống xe người đàn ông kia vội mời chúng tôi vào nhà vì trời bắt đầu mưa lác đác, ngồi bên bàn nước lão phú hỏi thăm mấy câu rồi nói

-Lão trương chuyện tình hình sức khỏe của thằng tí nó sao rồi?

Người đàn ông trung niên vẻ mặt thoáng buồn thở dài nói

-Bệnh viện cũng đi, thầy cũng cúng mà không có tiến triển gì cả. Vợ tôi đang ở trên lầu trông nó, đêm nào bà ấy cũng chờ đến lúc thằng tý nó mệt ngủ lịm đi rồi khóc...buồn, lo, xót con xót vợ mà không biết phải làm sao nữa!

Lão phú cũng trầm ngâm một hồi lâu rồi nói

-Chuyện lúc sáng tôi nói với ông...cũng xin cảm thông với gia đình. Giờ có bệnh thì vái tứ phương, tôi có quen một ông thầy pháp đạo hạnh rất cao bất quá lão nay đây mai đó tôi không biết ở đâu mà liên lạc. Cũng may, hôm nay có đệ tử của ổng cùng tôi qua đây, lên xem có giúp được gì không.

Lúc này trần tuấn cũng đang chăm chú lắng nghe, lão phú nói xong thì nhìn sang trần tuấn nói

-Trần tuấn đây là Trương tổng..là bạn thời đi học của chú,trên đường đi chú cũng đã nói

Trần tuấn nhìn lão trương lễ phép nói

-Cháu là tuấn..cháu làm ở công trường chú phú

Vẻ mặt của lão trương cũng khá ngạc nhiên nhìn trần tuấn đánh giá một hồi rồi gật đầu. Bất quá trần tuấn cũng dễ hiểu nhìn bộ dạng của mình để mà nói là thầy pháp thì cũng khó mà tin được,lão phú cũng nhận ra biểu cảm của lão trương nên nói

-Sư phụ của nó là rất giỏi…nó cũng đã theo sư phụ học đạo được mười mấy năm có hi vọng thì cũng nên thử lão trương à
Lão trương vẻ mặt buồn bã lắc đầu nói

-Tôi cũng đã mời bao nhiêu thầy pháp,nói..là cao tay ấn mua hết thuốc này thuốc kia nhưng kết quả vẫn lại là tiền mất tật mang

-Chú trương có thể cho cháu xem qua cu con nhà mình một chút

Ánh mắt trần tuấn như năn nỉ lão trương cũng thở dài hắt ra một hơi

-Chú với chú phú đây là chỗ quen biết chú phú đã giới thiệu thì không có gì phải lo lắng nhưng tiền bạc phân minh cháu làm thì cũng phải có công nếu có cơ hội mà chữa được cho con chú thì chú nhất định không để cháu phải chịu thiệt bất quá mà không được cháu cũng sẽ không có thù lao đâu

-Chuyện đấy chú đừng bận tâm cháu sẽ cố hết sức

Lão trương gật đầu đứng dậy đưa trần tuấn và lão trương lên lầu 2 ở trên lầu cũng khá rộng rãi có một căn phòng và một nơi uống nước cùng ban công khá là rộng được bố trí khá nhiều cây xanh,đến nơi lão trương cất tiếng gọi

-Bà nó ơi có chú phú đưa người đến xem bệnh cho thằng cu này

Căn phòng cửa từ từ mở ra một người phụ nữ bước ra chào hỏi lão phú và trần tuấn,nhìn qua khuôn mặt của bà ấy cũng không thể giấu được vẻ đượm buồn và khóe mắt đã đỏ ướt người phụ nữ giọng nhỏ nhẹ nói

-Thằng tý trước giờ nó ngoan lắm..ở trường cô giáo khen nó học rất giỏi mười bốn mười lăm tuổi chưa bao giờ tôi với ông trương phải lo cho nó cái gì,không biết tại sao lại sảy ra cái cơ sự này,bây giờ thằng tý cứ điên điên dại dại chẳng nhớ được ai cũng chẳng biết gì nữa
Người phụ nữ giọng run run chỉ trực òa lên khóc,lão phú đứng đó hít sâu một hơi nói

-Cô cũng đừng quá buồn mà ảnh hưởng đến sức khỏe.

Mọi người đứng ở cửa nhìn vào căn phòng,trong phòng thằng cu tý nằm vặn vẹo trên giường tay chân co quắp. Cái miệng thì méo sang một bên chỉ mặc một chiếc bỉm, nước dãi chảy ra ướt hết miếng tã lót đệm bên dưới thỉnh thoảng lại ú ớ mấy câu hỏi gì cũng không biết cũng không nói được. Hằng ngày đều phải có người giúp việc đút cho ăn, thay bỉm lau người,lão Trương vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. Trần tuấn tiến lại ngồi xuống bên cạnh giường quan sát một hồi lâu trước vẻ mặt chờ đợi của vợ chồng lão trương,xem xét một hồi hắn cầm cổ tay thằng cu tý rót một ít linh lực vào cơ thể của nó nhắm mắt cảm nhận một vòng. Hơn mười phút đồng hồ trôi qua vợ chồng lão trương cùng lão phú như nín thở chờ đợi, lúc này trên trán của trần tuấn mồ hôi đã vã ra lấm tấm từng hạt, vẻ mặt cau lại quá nửa ngày mới mở mắt ra.