Chương 12: Oan gia ngõ hẹp
-Tuấn ơi..cậu tỉnh lại đi. Cậu không sao chứ?
Mọi người trong quán phở được một phen khiếp vía cũng chạy qua xem cậu thanh niên kia có sao không. Chủ xe bây giờ mới tắt được máy bước xuống khuôn mặt tái xanh
-Các cô các bác ơi..giúp cháu gọi xe cứu thương với..là cháu không cố ý,cháu bất cẩn quá bị kẹt chân ga
Người lái xe là một cô gái khá trẻ nhìn qua chắc chỉ ngoài 20 mặc chiếc váy ren bó nhìn rất gợi cảm cô ta đi một đôi cao gót cao đoán chừng nguyên nhân gây tai nạn là do đôi dép này. Có rất nhiều vụ tai nạn trên báo đài đã từng khuyến cáo phụ nữ khi lái xe không nên đi giày cao gót bởi rất dễ bị kẹt vào chân ga và gây ra nhiều vụ tai nạn đáng tiếc. Văn dân lúc này đang ngồi khóc tu tu nước mắt chảy giàn giụa nhìn rất thương tâm cũng không có thời gian mà để ý xem ai gây tai nạn,được một lúc xe cứu thương đến cô gái trẻ cùng văn dân cũng theo bác sĩ lên xe, cô gái vẻ mặt lo lắng giọng run run
-Cậu gì ơi..cậu ấy có sao không?
-Cô thử bị xe tông bay mấy vòng xem..có sao không?
Trần tuấn cả giận nói mắt không rời trần tuấn lúc này bác sĩ đang làm sơ cứu và cho trần tuấn thở ô xi,khuôn mặt của văn dân lúc này tái xanh mặt cắt không còn hạt máu
-Là tôi không cố ý đâu..cầu mong cho cậu ấy đừng có làm sao mà
-Cô không cố ý mà cậu ấy còn như thế. Nếu cô mà cố ý thì cậu ấy còn thế nào
-Tôi..tôi xin lỗi mà
Giọng cô gái dè dặt.Bác sĩ ra dấu hiệu cho hai người im lặng đừng quá lo lắng, bây giờ văn dân mới quay sang nhìn cô gái,cô gái mặt đang cúi gằm hai tay vân vê cái quai túi xách tóc phủ xuống lã chã,đôi giày cao gót cũng đã vứt qua một bên để lộ đôi chân trần trắng nõn như tuyết, cái vẻ liễu yếu đào thơ như thế làm cho văn dân không thể nào mà giận thêm được.Tính ra người ta từ lúc gây tai nạn đến giờ cũng rất nhiệt tình lo lắng,lúc này văn dân mới hạ giọng nói
-Chuyện cũng đã rồi, có muốn cũng không được,cậu ấy cũng là vì tôi mà ra nông nỗi này biết làm sao được giờ
Xe chạy nửa giờ cũng đến bệnh viện,ở đông kinh có rất nhiều bệnh viện lớn bất quá xe đưa bọn họ đến bệnh viện gần nhất,bệnh viện có tên Hoa mai trắng,xe chạy một mạch từ ngoài cổng vào đến tận trong sân rồi chạy thẳng đến cổng khoa ngoại chấn thương,trần tuấn được các y tá bác sĩ đưa một mạch vào phòng cấp cứu.Văn dân và cô gái không được vào trong mà phải ngồi ở ngoài băng ghế chờ dành cho người nhà của bệnh nhân.Hai người ngồi hai bên ghế đối diện,văn dân lòng nóng như lửa đốt.Bấy giờ cậu mới có thời gian để ý cô gái,bỗng cô gái ngẩng mặt lên tiếng giọng mếu máo nước mắt chỉ trực trào ra
-Chắc cậu ấy không sao đúng không?
Văn dân lúc này mới để ý kỹ khuôn mặt của cô gái,cô gái trang điểm khá đậm là vô cùng xinh đẹp so với mấy hotgirl trên mạng cũng không khác là mấy,bất quá nhìn qua lại rất quen dường như cậu ta đã gặp ở đâu rồi. Suy nghĩ giây lát văn dân sửng sốt
Cô cô là..
-Em là người các anh đã cứu bữa kia ở giảng đường ký túc xá đó
Văn dân ngạc nhiên nửa ngày nói
-Như thế nào mà cô lại…
-Nhà em cũng gần đây,hôm nay bạn của e, nó chụp ảnh kỷ yếu,em vừa lái xe vừa nghe điện thoại chân lại đi giày cao gót nên…bị vướng vào chân ga
-Tôi tưởng cô ở ký túc xá cơ mà
-Em vẫn ở ký túc xá,em chuyển ra trọ ở ký túc xá là muốn thử cảm giác xa nhà, thỉnh thoảng là e vẫn phải về nhà đó. A đừng xưng tôi cô nữa gọi em là vi phương được rồi
Văn dân cũng hơi ngượng ngùng gãi gãi tai,hỏi thăm một hồi biết được vi phương lại là tiểu thư của một đại gia đình lớn có tiếng ở đông kinh,trò chuyện một hồi tâm trạng hai người cũng khá hơn văn dân hỏi
-Vậy chiếc xe e làm sao giờ?
Vi phương mắt ngóng từ phòng cấp cứu nói
-Em đã gọi người đến bồi thường thiệt hại cho quán phở do gia đình em cũng có chút quen biết nên việc trình báo với cơ quan chức năng cũng không có vấn đề gì,xe cũng đã được kéo về gara rồi,chỉ mong a tuấn không sao..
Vi phương giọng ngập ngừng đầy vẻ lo lắng,chờ đợi nửa ngày cuối cùng bác sĩ cũng từ phòng cấp cứu đi ra,hai người chạy vội qua hỏi thăm tình hình, kết quả là biết được trần tuấn chỉ bị gãy tay và chấn thương nhẹ vùng đầu qua chụp chiếu cũng không có ảnh hưởng gì bó bột nghỉ ngơi nửa tháng chắc chắn sẽ bình thường trở lại. Hai người vui mừng không thôi những dòng lệ nóng hổi tràn ra trên mặt vi phương,được sự đồng ý của bác sĩ hai bọn họ được vào phòng thăm khám bệnh nhận, lúc này nằm trong giường bệnh trần tuấn đã tỉnh cái cổ được nẹp lại chỉ di chuyển được hai con mắt,tay đang bó bột đặt ở trước ngực bộ áo bảo hộ lao động đã được thay thế bằng bộ quần áo bệnh nhân. Thấy văn dân và cô gái lạ bước vào trần tuấn cố nhoẻn miệng cười tay còn lại ra dấu nút like ý bảo là ‘mình không có việc gì đừng có lo’. Văn dân nhìn cái bộ dáng này của hắn vừa thương lại vừa buồn cười định chọc hắn mấy câu xong rồi lại thôi. Vi phương ngồi xuống cạnh giường cầm một tay trần tuấn nói
-Anh tuấn,anh không có làm sao là em yên tâm rồi. Anh gắng nghỉ ngơi cho lại sức em thật tình xin lỗi anh đó
Trần tuấn ngạc nhiên,bỗng dưng lại có một cô gái xinh đẹp qua hỏi thăm an ủi động viên mình như này là sao,ánh mắt liếc nhìn văn dân nhưng miệng bị chặn bởi cái nẹp cổ chưa nói được,văn dân nhìn hắn hiểu ý muốn định trêu vài câu cho đúng hoàn cảnh nhưng lại thôi bất quá không biết làm gì hơn là kể lại một lượt sự tình cho hắn nghe. Trần tuấn nghe xong chắc là cũng chỉ biết than ‘đen thôi,đỏ quên đi’. Được một lúc có một bác sĩ trẻ vào nói phải có người làm thủ tục nhập viện cho trần tuấn,vi phương nói là để việc này cô ấy lo dù gì cô ấy cũng là người gây ra tai nạn nên văn dân cũng không phải ngại việc đó. Vớ vội cái túi xách Vi Phương chạy theo bác sĩ ra ngoài,dáng vẻ của cô nhìn qua chẳng có gì là tiểu thư con nhà quyền quý cao ngạo gì cả thật là dễ khiến cho người ta có cảm tình. Văn dân ngồi xuống cạnh giường hỏi thăm xem trần tuấn có đau gì ở đâu không? Nói vài lời xúc động là nhờ có trần tuấn không thì người nằm liệt giường lại chính là cậu ta,cậu ta ngồi nhìn trần tuấn cười cười bất quá trần tuấn lúc này người chưa cử động được không thì cũng bảo "biến mẹ cái tên béo nhà ngươi đi sến sủa từ nãy đến giờ" nghĩ bụng cũng xui quá ta mới xuống đông kinh được 4 hôm đã gặp biết bao nhiêu là chuyện hết vong oán nữ quỷ đến yểm oan hồn trinh nữ, vừa trải qua cái vụ khó nhai ngồi hốc được bát phở cù loi cũng bị xe nó tông cho thấy mẹ…ài…đúng là nghiệp tụ nặng quá rồi. Thở dài vài hơi thì từ bên ngoài vi phương đã quay lại trên tay còn xách vài hộp sữa lại một túi cam,đặt xuống bàn vi phương giọng ân cần nói
-Em đã làm hết thủ tục viện phí rồi,ở đây e mua tạm một chút đồ ăn, anh tuấn cố ăn cho lại sức. Chút nữa em về cho mẹ đỡ lo rồi trưa em mang cơm vào cho hai anh
Vi phương vừa ngồi bóc được một quả cam thì bên này văn dân đã tu hết hộp sữa cười nói
-ây…là em không cần phải lo nữa đâu có anh ở đây chăm cậu ấy là được rồi hề hề
-Hai anh cũng coi như là ân nhân của em đó,khi nào a tuấn khỏi hẳn em mới yên tâm được
Nói rồi bón từng miếng cam cho trần tuấn ăn rất chu đáo văn dân đứng cạnh không chịu được nhìn trần tuấn vẻ mặt rất hưởng thụ bất quá lại ước cái người năm trên giường bệnh là mình thì có khi lại sướng.Nói chuyện phiếm một hồi vi phương xin phép đi về trước dặn văn dân ở lại chăm sóc cho trần tuấn giúp cô một lát,trưa cô sẽ vào sớm. Hai người nhìn theo bóng lưng của vi phương đôi chân trần đã đỏ tấy