Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 62:

Chương 62:

Chiều đó tạm biệt mọi người, 4 chúng tôi trở lại Hà Nội. Tinh thần bất ổn làm tôi không thể nào tập chung vào thứ gì khác, mọi thứ đều mông lung. Về đến HN tôi phóng vội trở My về nhà, không nói không rằng, không ai biết tôi đang định làm gì cả.

Vội trở về nhà, thấy nhà không có ai cả. Tôi gọi điện cho tay trợ lý của bố tôi xem chuyện gì đã xảy ra.

_Có chuyện gì vậy. Hiện giờ bố mẹ tôi đang ở đâu? Tôi hét lên trong điện thoại


_Cậu bình tĩnh, bố mẹ cậu cũng đang trở về để giải quyết việc này. Cậu đừng nóng vội


_Chó chết. Tôi đập mạnh điện thoại xuống sàn nhà.

Cái điện thoại vỡ tan tành, dựa người vào ghế, tôi không nghĩ quyết định của tôi làm ảnh hưởng tới bố mẹ như vậy.

Ngày hôm sau, tôi theo bố mẹ đến gia đình Mai, quyết định hủy hôn của tôi được gia đình Mai làm bung bét hết cả lên báo. Với một số hợp tác của gia đình Mai, họ bắt đầu làm ầm ĩ lên với mục đích gây hấn với tập đoàn. Bố mẹ tôi phải chịu tổn thất nặng nề, các cổ đông rút vốn làm giá cổ phiếu trên thị trường sụt giảm. Tôi không nghĩ đến việc gia đình Mai sẽ làm căng đến vậy.

Hai gia đình tập chung tại nhà của Mai. Lần này sao mà tôi cảm thấy khó chịu đến thế, một cảm giác gì đó vừa yêu vừa hận khi nhìn thấy Mai, khuôn mặt vẫn xinh đẹp đến ma mị. Nhưng có một chút gì đó đểu giả thay vì đáng yêu như ngày xưa.


_Chúng tôi đến đây để bàn về chuyện hủy hôn. Cũng như chuyện làm ăn của hai gia đình. Bố tôi ngấp ngụm chè.


_Xin anh cứ tự nhiên nói. Bố Mai đáp


Không khí thật ngột ngạt, hai gia đình chỉ dùng những ánh mắt nhìn nhau. Có vẻ bố mẹ tôi và bố mẹ Mai không hoà khí như tôi nghĩ.


_Về chuyện hủy hôn lần này là thằng Minh sai. Nhưng theo điều tra của tôi thì bé Mai nhà anh chị đã có lỗi trước. Bố tôi nói


_Haha, trong chuyện này. Người hủy hôn ước là người sai. Tôi không cần biết các lí do khác. Bố Mai cười


_Ân oán ngày xưa của hai dòng họ tôi đã muốn chấm dứt bằng cái hôn ước này. Nhưng hình như chúng ta không thể hoà giải. Bố tôi đáp


_Ít nhất cậu bây giờ còn có con trai. Hãy mừng vì điều đó.


_Nếu tôi tìm được chứng cứ ngày trước cậu bắt cóc con trai tôi. Thì cậu coi trừng tôi. Bố tôi trợn mắt.


Bố tôi nói gì vậy? Chính gia đình Mai năm xưa đã bắt cóc tôi, biến tôi thành một thằng ất ơ mười mấy năm trời. Có lẽ bây giờ tôi đã hiểu hết tất cả mọi chuyện. Nó khó khăn hơn tôi nghĩ.


_Về thôi. Bố tôi đứng dạy


_Không tiễn. Bố Mai đứng dạy


Tôi và mẹ không nói gì chỉ đứng lên đi theo bố tôi ra về. Trong đầu tôi lúc này mọi thứ đang rối, việc này ngoài sức tưởng tượng của tôi. Những rắc rối kinh khủng đầu đời mà tôi phải đối mặt. Bắt đầu sóng gió gây cho tôi không biết bao đau thương sau này.

Máu và nước mắt tất cả hoà quyện với nhau.

Trở về nhà, gương mặt cả nhà đều đăm chiêu, tới khi bố tôi mở lời.


_Xin lỗi Minh, bố đã không kể con nghe chuyện này. Tại ta thấy con và bé Mai yêu nhau vậy. Ai nghĩ con bé làm theo điều khiển của bố nó. Bố tôi trầm ngâm.


_Chuyện xảy ra như nào vậy bố? Tôi hỏi


_Nhiều năm về trước, nhà ta và nhà Nguyễn Ngọc đã đấu đá nhau trên thị trường. Và ưu thế luôn nghiêng về nhà ta.


_Có chuyện đó sao bố? Tôi hỏi


_Đúng vậy. Quan trọng, lúc mẹ con sinh con. Bố của Mai đã ra tay đánh cắp con như con đã biết. Chỉ là ta không có bằng chứng để lần theo manh mối.


_Thế sao bố còn đồng ý truyện hôn ước? Tôi cau có


_Tại ta nghĩ chuyện này sẽ giải quyết hận thù của hai nhà. Ta không nghĩ ông ta có thể lật bài thêm lần nữa.


_Thôi tạm thời việc này để ta giải quyết, con hãy chú ý an toàn xung quanh nhé. Bố Mai không phải tay vừa đâu. Bố tôi dặn dò


_Bố nói đúng đó, có chuyện gì hãy gọi cho bố mẹ hoặc trợ lý của bố. Con nhớ chưa? Mẹ tôi nhắc nhở.


_Dạ. Con biết mình phải làm gì. Tôi đứng dạy chào bố mẹ.


Tết đã hết, lên phòng suy nghĩ. Hai ngày nữa là tôi đến trường, tôi phải đấu tranh với Mai thật sao, từ giờ chúng tôi là những kẻ thù.

_Alo, Minh à? Bố mẹ gọi anh sang nhà em ăn tối. My gọi tôi.


_Anh xin lỗi. Hôm nay anh hơi mệt, nói bố mẹ em anh hẹn khi khác. Tôi đáp


_Hi, không sao để em nói bố mẹ. My đáp


Tôi trả còn tâm trạng đâu mà ra ngoài lúc này. Cái mối thù của hai nhà không biết bao giờ mới chấm dứt, nếu có bản lĩnh chắc chính tay tôi sẽ chấm dứt chuyện này tại đây.


Mùng 6 tết. Bọn tôi bắt đầu đi học lại, kể từ hôm tôi biết được sự thật, vẫn chưa có động thái nào từ hai bên gia đinh. Mọi chuyện chắc vẫn đang trong suy tính, chưa bên nào xuất kích, mọi thứ đều có thể thành mục tiêu để gia đình Mai công kích. Tập đoàn, bố mẹ tôi, hay có thể là tôi một lần nữa.


Đến lớp ai cũng tay bắt mặt mừng sau 10 ngày nghỉ tết, mấy đứa con gái đòi lì xì của mấy thằng con trai, đứa thì sát phạt nhau đỏ đen. Chỉ mình tôi là ngồi rú ở cái góc lớp, sau 2 ngày giốt mình trong nhà, bây giờ tôi lại tiếp tục tỏ ra như một người mất hồn ở lớp. Chỉ có bọn thằng Hưng vẫn chưa biết chuyện gì khiến tôi phải về gấp như vậy.

Trống vào lớp, tất cả học sinh ùa về lớp như vỡ tổ. Không phải vì họ sợ cô giáo như học sinh bình thường, nhưng trong mỗi người đều có một ý thức nhất định được xây dựng từ nhỏ. Đó là không bao giờ được mắc lỗi, dù là một lỗi nhỏ.


Mai cũng bước vào lớp, em vẫn xinh xắn trong chiếc áo trắng nhưng khi con mắt em nhìn tôi, một chút gì đó vẫn thân thương, nụ cười nửa miệng đểu giả. Tất cả đang cào xé con tim của tôi.

Học được nửa tiết, hầu như toàn ngồi chơi vì sau tết chưa có bài gì đáng chú ý. Tôi đứng dạy đi ra ngoài dù cô giáo vẫn đang ngồi trông lớp.

Ra sân bóng ngồi, tôi muốn một mình lúc này. Bây giờ không phải lúc suy nghĩ quá nhiều. Bất chợt một bàn tay lắm lấy tay tôi.