Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 68:

Chương 68:

Tôi xà vào ôm mẹ, thời gian sau sẽ là một thử thách mới dành cho tôi. Để tôi trưởng thành, tạm gác nỗi nhớ My vào trong lòng. Để em mãi sống trong tim tôi.
Những ngày cuối năm tôi không đến trường nữa, thay vào đó tôi ở nhà học gia sư các kiến thức cao hơn. Chiều đến thì tôi đến lớp võ trở lại, gần như võ học của tôi tăng cao hơn hẳn bằng chứng là tôi nhảy đai khiến cả lớp đều thán phục.

Sáng học, chiều tôi lại đi tập võ. Hôm nào tôi cũng luyện tập đến khi mồ hôi ướt sẫm hết người. Tôi chỉ biết đánh đấm không ngừng để tạm quên đi nỗi nhớ em. Ngoài những người ở lớp võ tôi không có tiếp xúc với những người bên ngoài. Tính cách tôi bắt đầu lầm lì đi trông thấy, nếu không biết thì nhiều người sẽ nghĩ tôi bị câm. Thời gian đó có thể tôi bị trầm cảm nặng


Còn tình hình bên Mỹ thì tôi mù liên lạc hẳn. Không có một tí gì nhận được từ mọi người, chỉ có mẹ tôi là hay đi lại từ Mỹ về liên tục. Nhưng mẹ chỉ nói cứ yên tâm, mọi truyện vẫn ổn.


Cuối năm đó, học bạ của tôi được tôi đẹp để tôi chuẩn bị bước vào một cuộc sống mới. Cuộc sống của một người trưởng thành. Hè đó tôi được mẹ tặng một chuyến du lịch qua Hàn chơi 3 ngày. 3 ngày đó tôi chỉ Loanh quanh đi ngắm đường phố, thật sự tôi không có tâm trí nào để vui chơi cả. Và cuối cùng mọi truyện cũng bắt đầu khi chuyến bay Hàn Quốc đi HCM hạ cánh ngày 22-7.


_Chào mừng con trở về, sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống mới chưa con?


Mẹ tôi đã đứng chờ sẵn tại Tân Sơn Nhất khi tôi vừa bước ra khỏi phòng chờ.


_Con sẵn sàng rồi. Tôi kéo Vali đi thẳng


_Nghe này, mẹ sẽ dẫn con đi nhận trường lớp và kiếm Nhà cho con ở trong thời gian ở Sài Gòn. Còn lại con phải tự lo cho mình.


_Con hiểu rồi. Tôi cả mẹ cùng bước lên xe của mẹ.


Mẹ lái xe đến địa phận quận 3-HCM. Mẹ rẽ vào một ngôi nhà có vẻ sầm uất giữa một khu phố, cũng không biết ý định của mẹ. Xe dừng lại, tôi cả mẹ bước vào trong. Phía trong có một ngươi phụ nữ trung tuổi đang đứng chờ trước.


_Chào chị, lâu không gặp. Mẹ tôi niềm nở.


_Cô khách sáo quá cô Phạm. Bà ta cũng vui vẻ


_Em đến để nhờ chị chuyện mà hôm qua em đã nói trước trên điện thoại. Mẹ nói


_Đây là cậu nhà phải k? Tôi sẽ để mắt nó hộ cô. Bà ý cười


Mẹ quay sang tôi nói.


_Minh, đây là cô duyên. Hiệu trưởng của trường sắp tới con theo học. Mẹ sẽ nhờ cô ấy để mắt đến con. Liệu mà học hành.


_Con chào cô. Bây giờ tôi mới được nói


_Thôi tôi xin phép dẫn cháu về đi xem nhà ở. Có gì cô cứ gọi thẳng cho tôi.


_Được được, hai mẹ con về nhé.


Hoá ra mẹ dẫn tôi đeo xích vào cổ, quẢ này có bà HT coi thì tôi quậy phá chỉ có nước treo cổ. Mẹ trở tôi len lỏi tới trước một ngõ nhỏ ở q3, xuống xe mẹ dẫn toi vào một căn phòng Bed xíu khoảng 40m2.


_Con sẽ ở đây trong thời gian tới, nhớ nhé. Mỗi tháng mẹ chuyển cho con 5tr vào trong thẻ. Mọi đồ dùng của con mẹ sẽ chuyển vào sau.


_Thế con học trường nào? Mà con đi học bằng gì? Tôi hỏi mẹ


_À ừ mẹ quên mất, con học THPT Lê Quý Đôn. Con có thể đi bộ hoặc xe bus. Nếu có việc gấp dùng đến tiền thì phải hỏi ý kiến bố mẹ. Thế nhé. Mẹ đi đây.



Rồi mẹ cũng ra khỏi phòng để lại cho tôi mỗi cái chìa khoá và cái thẻ ATM. Tôi thì buồn thối ruột, bây giờ trong này không quen biết ai. Không biết bắt đầu cuộc sống mới từ đâu, tiền tiêu thì hạn hẹp. May tôi nén giữ 2000$ từ chuyến đi vừa rồi.


Tôi nghe nói cuộc sống Sài Gòn khác hẳn ngoài Bắc, khoá cửa đi ra ngoài. Tôi muốn xem tình hình ở đây thế nào, đường phố thì bụi mù mịt. Loanh quanh mãi tôi mới kiếm được một tiệm vàng, bước vào trong dơ súng ra định cướp nhưng mà nghĩ lại thôi,


_Quý khách cần gì ạ? Một em nhân viên hỏi tôi. Nghe giọng miền Tây ngọt như mía.


_Chị ơi cho em hỏi cửa hàng mình có mua USD k ạ? Tôi hỏi


_Dạ, anh cần bán bao nhiêu thưa anh.



_Em cần bán 1000USD. Tôi đáp


Con bé nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, thằng trẻ con như tôi cầm 1000$ đi bán chắc nó cũng nghĩ ăn trộm ăn cắp mà ra:3


_Giá mua vào là 21k/1$. Đây là tiền của quý khách.


Em nhân viên xoè một sấp tiền ra. Tôi cũng đến lại rồi cầm tiền nhét vào ví, còn 1000$ chắc tôi để dành cho lúc khẩn cấp.


Ra khỏi cửa hàng tôi đi kiếm một quán phở để lót dạ. Nhưng đi quanh quanh gần nhà trả có quán nào, đi xa thì sợ lạc đường thì tối ngủ công viên mất. Đành chui vào một quán hủ tiếu lụp sụp, gọi một tô hủ tiếu. Ăn thử một miếng cũng không tệ, đang đói vì sau chuyến bay tôi chưa ăn được cái gì, húp cạn hai bát hủ tiếu, tôi ưỡn cái bụng phệ ra về.


Đi trên đường, tôi lại nhớ về My. Không biết em đã tỉnh chưa, nếu tỉnh chắc em hận tôi lắm. Bâng khuâng tôi rút điện thoại ra gọi cho mấy thằng bạn ở nhà. Vừa cho điện thoại lên tai thì "Phựt" điện thoại tôi đang trong tay một thằng nào đó. Nhận ra mình bị cướp cmnr.


_Cướp, ai giúp với cướp.


Tôi vừa hét vừa chạy đuổi theo, mọi người nghe thấy tôi hét thì mặt cứ dưng dưng như chưa thấy gì vậy. Tôi vẫn cứ chạy đuôi theo, nhưng được vài bước thì bụng tôi tức anh ách vì nãy ăn lo quá. Đành đứng lại bỏ của vậy.