Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 66:

Chương 66:

Tôi đứng sững người, mắt tôi như hoa lên. Cái gì đang xảy ra vậy, đờ đẫn chạy tới đỡ My dạy. Một dòng máy đỏ tươi chảy dài xuống tay tôi....
Những giọt máu đỏ bắt đầu chảy từ đầu em xuống tay tôi, máu càng ngày chảy càng nhiều. Tay tôi run rẩy, tôi mất bình tĩnh.


_MY, EM MỞ MẮT RA ĐI. NHÌN ANH ĐI MYYYYYYY.



_CÓ AI KHÔNG? MAU TRỞ NGƯỜI TỚI BỆNH VIỆN. CỨU VỚIIII....


Tôi gào hét với tất cả sức lực, mắt mũi tôi tèm lem vì nước mắt. Tôi đang ôm người con gái tôi yêu trên tay, máu của người con gái tôi yêu đang nhuốm áo tôi thành màu đỏ. Tôi tiếp tục gào thét, may mắn thay có một chiếc oto đi qua đỗ lại giúp tôi trở My tới viện.

Bệnh Viện Đa Khoa Tỉnh Quảng Ninh.


Phòng cấp cứu..


_Bác sỹ, làm ơn cứu cô ấy. Cứu cô ấy đi. Tôi gào thét


_Xin cậu ra ngoài cho chúng tôi làm việc..

Rầm.

Cánh cửa che lấp đi bóng dáng bên trong. Quỳ gối trước cửa, tôi khóc lóc cho sự ngu dốt của chính mình. Chính tôi là nguyên nhân gián tiếp để My bị tai nạn, chính tôi đã khiến em ra nông nỗi này.

1h sau đó, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Ông bác sỹ thở dài đi ra.


_Cậu hãy chuyển cô ấy lên tuyến trên. Chúng tôi chỉ giúp cô ấy giữ được tính mạng. Không thể giúp thêm gì được nữa mong cậu Thông cảm. Ông bác sỹ giảng giải.


Chân tay tôi như rụng rời, sau một hồi suy nghĩ. Tôi chạy xuống sảnh làm thủ tục, chuyển My về Hà Nội ngay trong đêm. My được các bác sỹ chuyển xuống xe trong tình trạng hôn mê sâu, vẫn có thể tử vong bất cứ lúc nào. Em vẫn thở bình ôxy, nhìn em lòng tôi đau như cắt. Ngồi cạnh cầm tay em, tôi chỉ biết xin ông trời một phép màu cứu sống My.

_Tỉnh dạy đi My, nói với anh đây chỉ là một giấc mơ. Đừng đùa anh nữa, anh biết nỗi của anh rồi mà.

Thì thầm với My, tôi gục mặt xuống cạnh em mà khóc lấc lên thành tiếng. Tiếng còi cứu thương vẫn kêu trong đêm. Đêm đáng sợ.


4 giờ sáng, chúng tôi về đến bệnh viện Việt Đức Hà Nội. Tôi cũng đã gọi điện báo cho gia đình My biết tin xấu, bố My bất ngờ đến nỗi không nói lên lời. Sáng sớm 6h, bố mẹ My có mặt ở bệnh viện Việt Đức. Thấy tôi bố My chạy lại hỏi tình hình, còn mẹ My thì khóc lóc đến tội.


_Con xin lỗi chú, vì con đã không chăm lo được My. Tôi quỳ xuống trước bố mẹ My.



_Không phải tất cả lỗi của con. Hãy bình tĩnh xem tình hình. Bố My đỡ tôi dạy.


Sau ca phẫu thuật 8h đồng hồ của các bác sỹ, tất cả cũng đi ra. Vớ được một ông lại để tôi hỏi rõ tình hình.


_Cô bé đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi đã làm hết sức có thể. Nhưng con ông bà có thể rơi vào tình trạng sống thực vật suốt đời. Tôi xin lỗi, tôi đã dùng hết khả năng rồi. Bác sỹ nói


_Cảm ơn bác sỹ. Bố My đáp.


Nghe được vậy tôi nửa mừng nửa vui, tôi chạy vào phòng. Nhìn thấy con người ấy vẫn nằm trên giường đó, đầu băng bó kín mít. Tôi ngồi xuống cạnh bên và lại bắt đầu chảy nước mắt.


_My à? Em có nghe thấy anh nói gì không? Tỉnh dạy đi. Tỉnh dạy đi mà, xin em đấy!


Tôi gục mặt xuống giường My mà khóc, tim tôi như bị xé tan ngàn mảnh, tại sao không phải là tôi mà lại là em bị như vậy. Bố mẹ My đứng sau cũng nghe thấy tất cả.


_Minh à! My cũng sẽ tỉnh lại thôi. Con về nhà nghỉ ngơi một lúc đi, con đã thức suốt đêm qua rồi. Nghe lời chú. Bố My vỗ vai tôi.


_Chú cứ mặc con..


Tôi cứ ngồi đó, cầm tay và ngắm My. Tôi cầu mong ông trời hãy thương xót mà giúp My tỉnh dạy, dù có trừng phạt tôi như thế nào cũng được.


Chiều đến bố mẹ tôi cũng đi tới bệnh viện, hình như bố mẹ tôi cũng biết chuyện. Cả ngày hôm đó tôi chưa ăn uống gì, chỉ ngồi cạnh mà chăm sóc My.


_Thế nào rồi con trai? Bố đặt tay lên đầu tôi


Tôi chỉ biết lắc đầu, vì tình hình hiện tại rất là mù mịt.


_Con cứ mãi như này cũng không giải quyết được gì đâu! Con về nhà nghỉ ngơi một lúc đi. Bố mẹ sẽ đến nói chuyện với bác sỹ. Mẹ tôi khuyên


_Mẹ con nói đúng đó, My nó tỉnh dạy thấy con như vậy nó cũng không vui đâu. Mẹ My cũng khuyên tôi.


Tôi nghe lời mọi người, vuốt tóc My rồi đứng dạy xin phép mọi ngừoi về nhà. Đi được vài bước chân mắt tôi hoa lên, tôi phải cố dựa vào tường để không bị ngã. Chắc tại đói quá thêm với cả ngày tôi ngồi cạnh My khiến cơ thể tôi lả đi. Sau một hồi tôi cũng lấy lại được thể trạng bình thường, đi xuống sân vẫy một cái taxi trở về nhà. Về đến nhà thấy thằng Hưng với thằng Sơn đã đứng trước cổng nhà tôi.


_My đâu? My thế nào rồi? 2 đứa nó hỏi dồn dập.


_Tình hình tệ lắm.


Tôi bỏ mặc hai đứa nó mở cổng đi thẳng vào nhà, vào đến nhà tôi nằm ngả ra cái ghế salong mặc kệ quần áo tôi vẫn nhuốm màu đỏ từ máu của My.


Hai thằng nó đi vào theo, ngồi đối diện với tôi. Chắc chúng nó cũng hiểu được tâm trạng của tôi lúc này. Không ai nói với ai câu gì, tất cả chỉ mình tôi nhìn lên cái trần nhà cao vút kia thôi.


Tối đến sau khi tắm rửa, tôi nhai tạm một bát cơm lấy sức còn chăm sóc em. Gọi điện cho hai đứa kia đi cùng vào thăm My. 8h tối, chúng tôi có mặt tại phòng My. Vẫn quang cảnh như lúc đầu, em vẫn chưa hề có động tĩnh gì cả. Một lúc sau thì bố mẹ tôi cũng đi đâu về phòng cùng bố mẹ My.


_Chắc thời gian tới con sẽ tạm xa My đi. Bố tôi nói.



_Sao bố lại nói vậy? Tôi hỏi bố.



_Bố và bố của My đã thảo luận với bác sỹ. My sẽ khó lòng tỉnh dạy nếu cứ ở trong trạng thái như này. Cần một điều kiện tốt hơn dành cho My. Bố tôi đáp


_Ý bố là sao? Tôi lại hỏi



Bố lại gần vuốt đầu tôi.


_Ngày mai, bố mẹ sẽ chuyển My sang Mỹ để điều trị....