Chương 9: Dược Linh cốc

Đại Náo Giang Hồ

Chương 9: Dược Linh cốc

Chương 9: Dược Linh cốc

Người trong thôn kéo đến Tra Tuy quán càng lúc càng đông hơn. Những câu của giang hồ lúc nào cũng là những chuyện vô cùng lôi cuốn đối với mọi người, đặc biệt là những câu chuyện tình của các nam nữ giang hồ, có người thì ở bên nhau, có người lại do nhưng lí do khác nhau mà không đến được với nhau.

"Cuối cùng Kiều Hân lại từ chối lời tỏ tình rồi nói mình đã có vị hôn phu, còn Triệu Thiên Mạch vì quá tức giận khi thấy mình bị lừa gạt tình cảm nên đã cầm kiếm đến trả thù, nhưng khi đến trước..." Người gầy còm chậm rãi kể từng chữ.

Người trung niên có dáng vẻ thấp bé bắt lời kể tiếp:"Nhưng khi đến trước cửa, thì đã hay tin Kiều Hân đã bị bệnh qua đời vào ngày hôm trước, cô ta biết mình sắp chết nên đã nói dối với Triệu Thiên Mạch. Sau đó Triệu Thiên Mạch biết được sự tình trong đó liền la hét ầm ĩ, rồi dùng thanh kiếm trong tay mình tự tử nhưng lại được Từ Không Đại Sư - trụ trì Dừng Chân Tự ra tay ngăn cản, rồi được Từ Không Đại Sư cảm hóa, cũng từ đó Triệu Thiên Mạch quy y cửa phật." Nói xong người trung niên thấp bé này cũng lau đi giọt lẹ tại khóe mắt.

Mọi người ở đó ai cũng đẫm lệ, có người khóc to có người khóc nhỏ, đặt biệt là những cô nương là khóc lớn nhất.

Lý Thiên không khóc như mọi người ở đây mà lại quay sang lau dòng lệ trên mặt cô bé Yến Ninh đang ngồi cạnh bên: "Muội đừng khóc nữa, chúng ta đi ra bờ sông chơi đi!"

"Được! Mình đi thôi..." Yến Ninh dùng ánh mắt trìu mến nhìn vào Lý Thiên. Nhưng lại bị chiếc mặt nạ tạo cảm giác như cả hai có khoảng cách.

Ngoài thôn ánh chiếu rọi tạo thành một màu cam tự nhiên, cái bóng lớn của ngọn núi Hắc Nữ lại một lần nữa hiện ra hình dáng của một mỹ nhân, cảnh tượng lúc đó nhìn không khác gì một mỹ nhân đang nhảy múa trên ánh lửa. Câu chuyện cũng giang hồ trong Tuy Tra quán cũng đã ngừng, mọi người bắt đầu chậm rãi đi về nhà.

Có một số thanh niên trai tráng trong thôn đang luyện võ bên bờ sông Tượng Di, có người luyện kiếm, có người luyện quyền cũng có người luyện đao, thương. Các cô nương cũng tụ tập gần đó để xem những ý trung nhân trong lòng của mình, người nào người nấy che miệng cười tủm tỉm.

Cách đó không xa là một cái cây nguyện ước, Lý Thiên và Yến Ninh cùng nhau ngồi ở ngắm cảnh hoàng hôn đang dần lặng xuống, cũng nhau bàn luận về giang hồ mình hằng mơ ước.

"Thiên ca ca, ngày mai ông muội đưa muội đến Học Kiếm Đường để học võ công rồi! Không biết khi nào mới được gặp lại huynh..." Yến Ninh buồn bã nói.

"Sao vậy? Không phải trưởng thôn vẫn đang dạy võ cho muội sao?" Lý Thiên bất ngờ hỏi.

"Ông nói võ của trưởng thôn chỉ như mèo cào, ở đây hù dọa người trong thôn thì được." Yến Ninh lấy tay che miệng cười nhẹ.

"Hay là chúng ta hẹn nhau ở giang hồ đi... Đến lúc đó ta và muội sẽ cùng nhau vân du tứ hải, trở thành cao thủ trong giang hồ." Lý Thiên chợt lóe ra một ý kiến, liền ngồi bật dậy hứng hở nói.

"Không phải Thiên ca ca không luyện võ được à?" Yến Ninh tò mò bèn gặng hỏi thêm.

"Mẫu thân ta nói, ông ngoại có cách giúp ta luyện võ được, đến lúc đó ta sẽ chăm chỉ luyện tập để trở thành cao thủ rồi bảo vệ cho muội." Lý Thiên đứng dậy, tay nắm thành quyền rồi đấm vào không khí, diễn tả cho Yến Ninh xem.

"Được! Thiên ca ca đã hứa rồi đó, không được nuốt lời." Yến Ninh vỗ tay một tràng, sau đó cũng đứng dậy theo.

"Đương nhiên ta sẽ không nuốt lời rồi... " Lý Thiên cao giọng đáp.

"Sau này muội cũng muốn trở thành cao thủ đệ nhất giang hồ, lúc đó muội sẽ cưỡi một con ngựa trắng đi khắp nơi với Thiên ca ca." Yến Ninh chắp tay lại, nhìn lên tán cây nguyện ước, nói thêm ý muốn của mình.

Một cơn gió thổi thoáng qua, làm những chiếc lá khô trên cây nguyện ước rơi xuống, một chiếc vàng nhạt đang rơi được Lý Thiên bắt lấy. Cứ như là cây nguyện ước cũng đang làm chứng cho việc cả hai đã hẹn ước. Khung cảnh mơ màng đó đã in sâu vào tâm trí của cả hai, cho dù mười năm hay hai mươi năm thì chắc chắn cả hai cũng không quên được khoảnh khắc này.

Yến Ninh mỉm cười nhìn Lý Thiên: "Thiên ca ca có thể cho ta xem mặt một lần không? Từ lúc Thiên ca ca đến đây ta chưa được một lần thấy mặt của ca."

"Mặt ta xấu xí lắm! Sẽ làm muội sợ đó." Lý Thiên gãi đầu, xoay mặt lãng tránh.

"Không! Muội không sợ, muội chỉ muốn nhớ khuôn mặt của Thiên ca ca, để khi gặp nhau trên giang hồ còn có thể nhận ra được chứ." Yến Ninh nắm lấy đôi tay của Lý Thiên, bĩu môi nói.

Đứng trước khuôn mặt dễ thương của Yến Ninh, Lý Thiên cứ như mất đi hồn trí. Sau đó cũng gật đầu đồng ý.

"Thôi được rồi!" Tay Lý Thiên đưa lên mặt nạ, kéo nhẹ sợi dây màu trắng phía sau, chiếc mặt nạ dần dần hạ xuống, khuôn mặt dần dần hiện ra, trên khuôn mặt có một vết bỏng đỏ sẫm bên má trái kéo dài xuống phần cổ.

Nụ cười trên môi của Yến Ninh bắt đầu khép lại.

Lý Thiên liền định quay người bỏ chạy, lại bị cái ôm của Yến Ninh nếu lấy. Y cảm thấy trên áo của mình hơi ẩm ướt. Nhìn kĩ lại, thật ra Yến Ninh đang bật khóc, mặt của Yến Ninh tựa vào trước ngực của y. Thứ ẩm ướt trên áo của y cũng chính là những giọt lệ mà Yến Ninh đã rơi.

"Sao muội lại khóc? Ta biết khuôn mặt ta đáng sợ lắm! Muội nín đi, ta sẽ đeo mặt nạ lại..." Lý Thiên nghĩ mọi chuyện là do khuôn mặt mình liền mở lời cố gắng an ủi Yến Ninh.

"Không phải! Khuôn mặt Thiên ca ca bị vậy chắc là đau lắm." Tay Yến Ninh ôm càng ngày càng chặt: " Muội không muốn Thiên ca ca đau. Muội sẽ hỏi ông thử xem có thể chữa cho Thiên ca ca không?"

Yến Ninh nhỏ hơn Lý Thiên một tuổi nên chiều cao cũng thấp hơn kha khá. Yến Ninh ngước mặt lên nhìn khuôn mặt Lý Thiên, sau đó đưa tay lên sờ vào vết bỏng.

Từ lúc Lý Thiên được đưa đến nơi này, thì chiếc mặt nạ mà Lưu Chí Vĩ làm tặng luôn luôn xuất hiện trên mặt y, cũng bởi vì như vậy mà y có một bộ dạng khác người, chỉ có Yến Ninh là người duy nhất trong thôn quan tâm và bầu bạn với y.

Linh Dược cốc.

Đường vào cốc chỉ là một con đường nhỏ tối tăm, hai bên đường là vách núi cao dựng đứng che khuất mặt trời, cũng bởi vì như vậy nên lúc nào trong cốc cũng u ám lạnh lẽo chỉ khi mặt trời đứng ngọ thì trong cốc mới xuất hiện một ít ánh sáng.

Càng vào sâu trong cốc thì sẽ bắt gặp những loại dược liệu với giá trị liên thành nhưng đó chỉ là đối với những người bình thường ở ngoài, còn đối với những đệ tử của Dược Linh cốc ở đây thì những cây thuốc đó không khác gì cỏ dại, bởi vì phía bên trong đó còn có một nơi gọi là Hoa Đà Thảo, nơi đó có trồng những loài thuốc vô giá mà chỉ có nghe kể trong truyền thuyết.

Trên con đường vào cốc, một người có thân hình cường tráng đang nằm ngửa lưng trên một con tuấn mã sặc sỡ, phía sau con có một ông lão đi cùng một con hạc đang chậm rãi đi theo.

"Lão hạc. Sắp tới chưa?" Sơn Thánh vung vai ngáp một cái.

"Chúng ta đã đến gần cửa cốc rồi, chỉ cần đi một lát sẽ tới." Lý Thanh Hạc cũng mệt mỏi mà ngáp theo.

"Thôi! Kêu hắn ra đây đi. Ta còn phải đi gặp cháu ông sớm nữa." Sơn Thánh dùng hai tay vỗ vào hai má cho tỉnh táo, sau đó ngồi dậy. Con tuấn mã cũng hiểu ý mà dừng lại.

Lý Thanh Hạc liền nhìn thoáng qua là hiểu Sơn Thánh đang chuẩn bị làm gì nên liền lấy tay bịt hai tai lại. Đến cả con hạc cũng lấy đôi cánh che phần đầu mình lại.

Sơn Thánh nhảy từ trên lưng ngựa xuống, cơ ngực săn lại, hít một hơi thật dài: "Chủ nhà đâu mau ra đón khách!"

Tiếng hét kèo dài một khoảng một hơi thở rồi dừng lại.

Nội lực từ tiếng hét vừa rồi làm mọi thứ xung quanh nơi đó rung chuyển, bụi đất bay mù mịt, những con dơi đang ngủ trên những cành cây cũng giật mình bay tán loạn.

Con tuấn mã cũng đi cùng ói luôn đống cỏ vừa ăn.

Phía trên đầu một tảng đá to như một con voi rơi xuống phía Lý Thanh Hạc và Tiểu Cường. Nhưng chỉ chớp mắt một cái thì tảng đá đã vỡ tan thành bụi.

"Nội công thâm hậu, quyền pháp lợi hại!" Lý Thanh Hạc không nhịn được mà cất lời khen ngợi.

Phía trong cốc liền xuất hiện một bóng người hớt hải chạy ra. Người nam nhân này có một khuôn mặt nhợt nhạt, mặc một bộ y phục màu lục, thân thể nhìn cứ như gió thổi cũng ngã, trên lưng còn cõng theo một cái vỏ đựng thuốc.

"Cho hỏi tiền bối là ai? Và đến đây có việc gì?" Tiếng hét đầy mãnh liệt của Sơn Thánh vừa rồi cho dù là một tên vô danh tiểu tốt cũng có thể hiểu được đây chính là một cao thủ, cho nên người mặc y màu lục đương nhiên không dám vô lễ mà cúi đầu chào hỏi.

"Ta không có thời gian. Mau kêu cốc chủ ra đây!" Sơn Thánh nói với giọng hời hợt.

"Ồ! Thì ra là Sơn Thánh, thứ lỗi cho ta không tiếp đón từ sớm." Không đợi nam nhân mặc y phục màu lục trả lời thì đã có giọng nói khác cất lên.

Một người trung niên để râu ria mép xuất hiện phía sau người nam nhân lúc nảy, người này thân hình trong cũng khá yếu ớt, hắn choàng một cái áo màu trắng có thêu hình một quả nhân sâm.

"Cho ta xin ít thuốc!" Sơn Thánh không buồn để ý mà đi thẳng vào vấn đề.

Người trung niên mặc áo choàng trắng nhíu mày lại. Bởi vì câu mà Sơn Thánh vừa nói chính là câu cấm kị của nơi này. Ai cũng biết cốc chủ chỉ cứu người chứ không cho thuốc, đa phần chỉ cho đơn phương để tự đến nơi khác tìm mua.

"Nhạt Ninh Dược đã lâu không gặp!" Đến lúc này Lý Thanh Hạc không định nói quá nhiều mà chỉ cất giọng chào hỏi.

"Quỷ Tiên tiền bối, đã lâu không gặp." Nhạt Ninh Dược đáp lễ.

Lý Thanh Hạc năm nay cũng đã hơn sáu mươi tuổi, nếu xét về tuổi tác thì cả Sơn Thánh và Nhạt Ninh Dược đều nhỏ hơn chục tuổi. Người cùng trang lứa với ông bây giờ chỉ còn lác đác vài người.

"Sơn Thánh muốn trị bệnh thì ta sẽ chữa và lấy rẻ. Còn thuốc thì ta không có!" Nhạt Ninh Dược nói bằng giọng đanh thép.

"Ta muốn một loại thuốc trị nhung nhan và một loại trị tàn phế chân." Sơn Thánh nói rõ ý muốn của mình, bỏ qua lời nói của Nhạt Ninh Dược.

"Ở đây không có thuốc!" Nhạt Ninh Dược nghiến răng lặp lại câu vừa nói.

Không khí của cốc cộng thêm những lời cả hai trò chuyện khiến cho nơi này trở nên căng thẳng. Người nam nhân mặc y phục màu lục lúc nảy đã sợ tới xanh cả mặt, bởi vì người trước mặt hắn chính là một trong Tứ Bất Tử trong truyền thuyết.