Chương 11: Về đến thôn Lạc Hoang

Đại Náo Giang Hồ

Chương 11: Về đến thôn Lạc Hoang

Chương 11: Về đến thôn Lạc Hoang

Trên một con đường lớn, Sơn Thánh nằm ngửa người trên lưng con mã hồng mao, tay còn cầm một hồ lô rượu, ngửa đầu uống một ngụm.

Phía trên bầu trời là Tiểu Cường đang vươn cánh đón gió, trên lưng là Lý Thanh Hạc.

Bọn họ không trò chuyện, nhìn điệu bộ cả hai có vẻ khá mệt mỏi.

"Sắp đến rồi!" Lý Thanh Hạc chợt nói.

Chỗ mà họ hướng đến không đâu khác mà chính là thôn Lạc Hoang.

"Đi cả đêm, cuối cùng cũng đến." Sơn Thánh ưỡn người rồi ngáp một cái.

Phía bên lề đường, một nam nhân đang ngồi ăn một quả dại bên góc cây táo, cách ăn mặc của hắn trong rất luộm thuộm, trên lưng cõng theo một cái trống màu đỏ.

Con mã hồng mao chạy vụt ngang khiến bụi bặm bay mù mịt.

Trời đánh cũng phải tránh bữa ăn chứ. Trong lòng nam nhân thầm nghĩ.

Sau đó ngước nhìn người vừa đi qua, khí tức người đó hùng hồn như núi, khiến cho nam nhân đó kinh hãi.

Trong lòng người nam nhân bây giờ chỉ nghĩ đến cái tên này mà thôi: "Đó là... Sơn Thánh!"

Xưa nay Sơn Thánh rất ít khi hạ sơn, từ trước tới nay chỉ hạ sơn có hai lần mà mỗi lần hạ sơn đều kinh thiên động địa. Lần thứ nhất là một mình đánh tan quân Nam Kim, lần hai là tỉ võ với Phù Đổng Thiên Vương. Không biết lần này sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp như thế nào?

Người nam nhân không do dự mà liền cất bước đuổi theo. Mặc dù trên lưng còn một cõng một cái trống nhưng khinh công người lại vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng của con mã hồng mao trước mắt. Nhưng hắn không dám tiếp cận mà chỉ giữ một khoảng cách an toàn.

Cách xa Sơn Thánh là tốt nhất, biết đâu lại chọc giận ngài ấy thì lại khổ.

Lúc này trong thôn Lạc Hoang. Bây giờ nắng đã lên ba sào. Các gian hàng ở đầu thôn cũng đã được bày ra, hình thành một khu chợ vùng quê náo nhiệt.

Chiếc xe ngựa triều đình hôm qua đã bắt đầu khởi hành, nó đi len lỏi qua dòng người trong chợ rồi chậm rãi hướng thẳng ra cổng thôn, hướng về phía kinh thành.

"Bọn họ gấp đến vậy sao?" Bà chủ Tra đứng trước cửa Tra Tuy quán, mở miệng hỏi một ông lão đứng phía ngoài.

"Ài! Người ta là vừa là vợ của tướng quân còn là trưởng lão của một phái. Công việc đương nhiên rất nhiều, gấp như vậy cũng đúng thôi!" Một ông lão tướng người già khom đang đứng nhìn chiếc xe ngựa vừa đi.

"Cháu ông đi rồi! Bây giờ ông định làm sao?" Bà chủ Tra lại hỏi.

"Ta năm nay đã hơn tám mươi, lúc trước còn phải lo con bé nên vẫn chưa yên lòng mà chết, còn bây giờ nó đã có một người sư phụ như vậy rồi. Ta có chết cũng được nhắm mắt." Ông lão mỉm cười, trong lời nói đầy nhẹ nhõm.

Bà chủ Tra nhìn ông lão rồi thở dài một tiếng mà không nói gì thêm.

Trên chiếc xe ngựa, người đánh xe có vẻ uể oải, ngáp dài một cái rồi hỏi người trong xe: "Chúng ta đi sớm vậy?"

"Ta còn việc ở trong triều." Giọng nói dịu dàng trong xe lại cất lên.

Trong xe một nữ tử mặc một bộ áo vàng bó sát thân thể để lộ những đường cong quý phái, tay thì đang rót một chén trà, kế bên là một cô bé có khuôn mặt cứ như là khắc từ ngọc thạch, vô cùng dễ thương.

Người đánh xe nghe câu trả lời rồi ồ một tiếng.

"Yến Ninh! Sau này nhớ gọi ta là sư phụ. Còn người đánh xe phía ngoài... Muốn gọi là đại sư huynh hay gọi là tên ngốc cũng đều được!" Nữ tử đó quay sang với cô bé bên cạnh.

Cô bé này chính là Yến Ninh ngày hôm qua. Vào lúc sáng đã được người ông đưa đến Tra Tuy quán để gặp nữ tử này, sau đó được nhận làm đệ tử.

Năm xưa cha của Yến Ninh là một cánh tay đắc lực trong Xích Vệ Quân dưới trướng của đại tướng quân Nguyễn Long, trong trận chiến mưu phản của Thừa Tướng - Lê Khang, cha của Yến Ninh đã đỡ một thương cho đại tướng quân Nguyễn Long nên đã qua đời. Trước lúc mất đại tướng quân Nguyễn Long đã hứa là sẽ tìm đến gia đình của ông để báo đáp. Còn nữ tử trong xe ngựa này chính là nương tử của đại tướng quân Nguyễn Long, cô ấy tên là Tuyết Lan Tâm cũng là nhị trưởng lão của phái Cổ Cầm, nên chính vì lẽ đó nên Yến Ninh đã được cô ấy nhận làm đệ tử để báo ân tình cứu tướng công của mình lúc trước.

"Vâng, sư phụ! Còn vẫn sẽ gọi huynh ấy là đại sư huynh." Yến Ninh mỉm cười nhìn Tuyết Lan Tâm.

"Qua đây, để sư phụ chải tóc cho con!" Tuyết Lan Tâm cảm thấy cốt cách của đứa bé này vô cùng thuần khiết, cô cũng cảm thấy lần này lựa chọn của cô là đúng nên tâm trạng lúc này vô cùng vui vẻ.

Tuyết Lan Tâm lấy từ trong tay áo ra một cây lược được làm từ gỗ, trên thân lược được chạm khắc hình những bông hoa vô cùng tinh tế. Cô đưa lên mái tóc của Yến Ninh rồi nhẹ nhàng chải xuống, mái tóc chỉ dài đến vai nhưng lại mượt mà, đôi tay dịu dàng mà lại thanh thoát, không có cảm giác thô thiển như những người luyện võ.

Sự dịu dàng đó tạo cho Yến Ninh một cảm giác chưa từng có, cảm giác như tình mẫu tử. Mẫu thân Yến Ninh đã mất sớm, phụ thân tòng quân, Yến Ninh phải sống với ông từ nhỏ nên việc thiếu thốn tình cảm gia đình là điều hiển nhiên, bây giờ khóe mắt Yến Ninh đã rơm rớm nước mắt.

"Sao vậy?" Tuyết Lan Tâm thấy tiếng thút thít của Yến Ninh bèn hỏi.

"Từ nhỏ mẫu thân của đệ tử mất sớm, nên khi sư phụ chải tóc cho đệ tử làm đệ tử nhớ đến mẫu thân của mình." Yến Ninh vừa khóc vừa kể.

"Nín đi! Từ nay con cứ xem ta là mẫu thân." Tuyết Lan Tâm cười nhẹ, rồi ôm lấy Yến Ninh.

"Có thật không?"

"Đương nhiên là thật rồi."

Bây giờ tự nhiên lại xuất hiện một người mẫu thân, khiến trong lòng Yến Ninh xuất hiện một cảm giác lân lân khó tả. Cô nắm lấy tay Tuyết Lan Tâm rồi đưa lên mặt của mình, cảm nhận cảm giác của một người mẹ.

Khi cả hai đang trò chuyện, bỗng nghe một âm thanh bên ngoài cửa xe. Lại là một tiếng thút thít.

"Lạc Ngọc... Là ngươi khóc đó à?" Tuyết Lan Tâm thấy lạ nên cất giọng hỏi.

"Không phải! Tại ngựa đi nhanh quá nên bụi bay vào mắt." Lạc Ngọc nhanh miệng trả lời.

Yến Ninh nghe thấy câu nói dối đầy giả tạo của Lạc Ngọc mà không khỏi bật cười.

"Mà sư..." Yến Ninh im lặng một hồi rồi đổi lại lời nói: "Mẫu thân! Sao này con có thể về thăm ông được không?"

"Đương nhiên là được! Mỗi năm mẫu thân sẽ đưa con về thăm ông."

Khi biết mỗi năm đều có thể về thăm ông trong lòng Yến Ninh vô cùng vui mừng. Nhưng được một lúc lại ủ rũ, bởi vì lúc sáng do phải khởi hành quá sớm nên vẫn chưa kịp nói lời tạm biệt với vị ca ca trong lòng của mình, nên bây giờ có hơi buồn bã.

Tuyết Lan Tâm thấy Yến Ninh bỗng dưng ủ rũ nên mở lời hỏi: "Sao thế! Còn chuyện gì nữa à?"

"Con có một vị ca ca, lúc sáng đi vội nên vẫn chưa nói lời từ biết!" Yến Ninh nói ra những suy nghĩ trong lòng mình: "Không biết Thiên ca ca có giận con không?"

"Ca ca con sẽ không giận con đâu... Năm sau mình lại về, lúc đó mua một món quà tặng cho ca ca con." Tuyết Lan Tâm càng ngày càng giống một người mẹ thật sự.

Ngoài đường, một bóng ngựa mơ hồ phía trước đang hì hục chạy đến, tốc độ của con ngựa đó vô cùng nhanh chẳng mấy chóc đã trong tầm mắt của người đánh xe tên Lạc Ngọc. Trên bầu trời cũng xuất hiện bóng dáng của một con chim to lớn, sải cánh dài tạo thành một cái bóng lớn.

"Nhanh quá!" Lạc Ngọc vừa mở miệng khen ngợi, thì con ngựa đó đã đến đối diện mặt. Một con ngựa có màu sắc sặc sỡ, trên lưng chở một người có thân hình lực lưỡng đang say xỉn.

Sau đó Lạc Ngọc ngước lên nhìn bóng con chim phía trên... Là một con hạc to lớn, trên lưng đang chở thêm một ông lão đang ngồi dưỡng thần.

Chỉ qua một hơi thở thì con ngựa sặc sỡ và con hạc to lớn đó đã đi được một đoạn xa.

Những người này là ai vậy? Trong lòng Lạc Ngọc thắc mắc.

Nhưng chưa đợi Lạc Ngọc suy nghĩ xong thì lại xuất hiện thêm một người, người này chạy bộ, trên lưng cõng thêm một cái trống màu đỏ. Tốc độ không thua kém con ngựa và con hạc lúc nảy.

Hai người lúc nảy có lẽ y không biết nhưng người thứ ba này chắc chắn y biết. Lưng cõng trống, khinh công cực nhanh, là đặc điểm của Cận Thuần Môn. Trong Cận Thuần Môn có tổng cộng mười người như thế này, mỗi người đều cõng một cái trống có màu sắc khác nhau để dễ dàng nhận diện.

Còn người cõng cái trống màu đỏ chính là "Mạc Hàn Phi", bọn họ phụ trách chứng kiến nhưng trận tỉ thí trên giang hồ, sau đó kể lại cho Môn Chủ để họa lại thành những bức tranh tuyệt dịu.

"Không lẽ sắp có trận tỉ thí nào ở đây?" Lạc Ngọc nhảy lên nóc xe ngựa. Nhìn về hướng bọn họ vừa đi.

"Có chuyện gì vậy?" Tuyết Lan Tâm thấy động tĩnh liền hỏi.

"Lúc nảy có một người cưỡi một con ngựa sặc sỡ trên lưng chở theo một người, phía trên bầu trời còn có một con hạc chở một ông lão, bọn họ đi không bao lâu lại xuất hiện thêm Mạc Hàn Phi..." Lạc Ngọc suy nghĩ một xíu rồi nói tiếp: "Có lẽ sắp có trận tỉ thí ở gần đây."

"Ồ! Cận Thuần Môn? Ngựa sặc sỡ? Hạc?" Tuyết Lan Tâm cũng suy nghĩ một chút rồi nói hỏi tiếp: "Bọn họ đi hướng thôn Lạc Hoang?"

"Đúng vậy! Có cần đến đó xem không?" Lạc Ngọc mong chờ một cái gật đầu của Tuyết Lan Tâm.

"Thôi! Mau về đi, ta không thích mấy chuyện tỉ thí này!" Tuyết Lan Tâm lại nói ngược lại mong muốn của Lạc Ngọc.

"Xí...."

Gặp về kinh là vì nhớ tướng công rồi chứ gì? Nhưng Lạc Ngọc chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.

Sau đó Lạc Ngọc vung mạnh roi tăng tốc. Không thèm quan tâm đến chuyện lúc nảy nữa.

"Đến nơi rồi!" Lý Thanh Hạc hô to.

"Cuối cùng cũng đến..." Sơn Thánh ngồi dậy, nhìn lên cái cổng thôn, sau đó đọc dòng chữ viết trên đó: "Thôn Lạc Hoang."

Con mã hồng mao hí dài một tiếng rồi chạy thẳng vào thôn, chạy băng qua khu chợ ở đầu thôn, chạy một mạch đến giữa thôn.

Trong thôn, từ người già đến trẻ nhỏ, từ thanh niên đến các cô nương, đều mê mẩn sự rực rỡ của con mã hồng mao vừa chạy qua. Đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến một con ngựa đầy màu sắc mà còn có tốc độ nhanh đến như vậy.

Mã hồng mao chạy đến đâu thì mọi ánh mắt đều đổ dồn đến đó.

"Lần sau về núi để ta sơn ngươi thành màu đen." Sơn Thánh trêu chọc con mã hồng mao. Dường như con mã hồng mao cũng hiểu nên hí dài một tiếng để trả lời.

"Ài! Gây động tĩnh không nhỏ..." Lý Thanh Hạc lắc đầu ngao ngán.