Chương 20: Bắt đầu bài luyện tập

Đại Náo Giang Hồ

Chương 20: Bắt đầu bài luyện tập

Chương 20: Bắt đầu bài luyện tập

Núi Tuyết Sơn.

Sương mù vẫn che phủ quanh năm, không khí vừa mát lạnh vừa trong lành. Trên các bậc thang lên đỉnh núi, một tiểu đạo đồng đầu tóc rối bời trên tay cầm một quyển sách, bước được ba bước lại đọc một cái.

"Thái cực sinh lưỡng nghi..."

Lại bước ba bước.

"Lưỡng nghi sinh tứ tượng..."

Lại tiếp tục bước.

"Tứ tượng sinh bát quái."

Cứ như vậy mà tiểu từ từ tiến đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi sương mù còn dày đặc hơn, không khí cũng loãng hơn. Có một giang đình mờ ảo phía trước, nó cứ như là hư ảo, một lát thì biến mất, một lát sau lại hiện lên.

"Đến rồi!" Tiểu đạo đồng xếp cuốn sách lại.

"Tụ lại cho ta!" Tiểu đạo đồng hô nhẹ.

Sau đó tiến đến giang đình trước mặt hiện rõ ra, trong đó còn có một ông lão đang ngồi.

"Chử Đạo Tổ! Tiểu Thuyết đến rồi." Tiểu đạo đồng tên Tiểu Thuyết chạy ào vào giang đình, nét mặt hớn hở.

Ông lão trong giang đình liền mở mắt ra nhìn về hướng Tiểu Thuyết, một khuôn mặt trẻ trung hiện ra.

"Ồ! Học thuộc chưa mà đến." Chử Đạo Tổ mỉm cười, râu bay phấp phới.

"Đương nhiên là thuộc rồi!" Tiểu Thuyết đắc ý nói.

"Vậy cho ta xem..." Chử Đạo Tổ vừa dứt lời thì liền biến mất vào làng sương mù.

"Niệm lực!" Tiểu Thuyết quăng cuốn sách trên tay, sau đó lấy từ tay áo ra một tấm thư phù. Miệng Tiểu Thuyết lẩm bẩm gì đó thì thư phù liền cháy, làng sương xung quanh cũng liền tản ra.

"Phục!" Một giọng hô không biết từ đâu ra khiến làng sương lại trở về như cũ.

Tiểu Thuyết nhíu mày, miệng thì cười, trán đã đổ đầy mồ hôi.

"Ngũ hành phù chú." Tiểu Thuyết lại lấy từ trong đống tóc rối bời ra năm tấm bùa, mỗi lá có màu khác nhau: vàng, lục, xanh, đỏ, nâu, tượng trưng cho kim mộc thủy hỏa thổ. Năm lá bùa bay ra năm góc khác nhau. Tấm bùa đỏ hiện lên ánh lửa đỏ rực, tấm bùa lục mộc ra một cái cây nhỏ, tấm bùa màu xanh ngưng tụ lại thành một quả cầu nước, tấm bùa màu vàng được dán vào một tảng đá, cuối cùng là tấm bùa màu nâu rơi trên mặt đất.

"Ngũ hành trận. Khai!" Mái tóc rối bời của Tiểu Thuyết bay phấp phới trong sương. Sau đó không lâu phát ra một vụ nổ.

Đùng!

Ánh mặt trời xuyên qua làng sương chiếu vào khu vực vừa nổ. Nhưng được một khắc thì ánh mặt trời lại biến mất.

"Còn non lắm!" Lại là giọng nói không biết phát ra từ đâu: "Nếu còn như vậy thì sau này gặp đối thủ của con, thì con thua là cái chắc."

"Đối thủ sau này của con là ai?" Tiểu Thuyết nghe thấy đối thủ của mình nên liền hào hứng hỏi.

"Một đứa nhóc trạng tuổi con... Nó là đệ tử của Sơn Thánh." Giọng trả lời mơ hồ trong làng sương phát ra.

"Sơn Thánh? Là Tản Viên Sơn Thánh... Đệ tử ngài ấy là đối thủ của con, tuyệt quá." Tiểu Thuyết vui mừng khi biết về đối thủ của mình. Nhưng được một lúc thì lại về sắc mặt củ rồi nhìn láo liên xung quanh nhưng cũng chẳng thấy ai. Hắn tức tối ngồi bẹp xuống: "Không chơi nữa."

"Ha ha, không thì thôi!" Chử Đạo Tổ không biết từ khi nào thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng Tiểu Thuyết.

"Khó thắng Đạo Tổ quá!" Tiểu Thuyết ngã người nằm ngửa trên đất.

"Con thắng được ta, thì ta còn được gọi là Đạo Tổ sao?" Chử Đạo Tổ cũng ngã người về sau những khác với Tiểu Thuyết là cơ thể của Đạo Tổ không đụng đất mà lơ lửng trên không.

"Nói Đạo Tổ là thần tiên thì lại không chịu. Đạo Tổ xem đi, bây giờ còn bay nữa chứ." Tiểu Thuyết bĩu môi nói.

"Ta chưa được gọi là tiên đâu... Ta vẫn còn ở thế giang chứ chưa được phi thăng lên trời." Chử Đạo Tổ nhìn lên bầu trời, nhưng bầu trời đã bị sương che đi không thể nhìn thấy.

"Sao lại chưa được phi thăng?" Tiểu Thuyết lại hỏi.

"Bởi vì ta còn việc chưa hoàn thành." Chử Đạo Tổ phất ống tay áo trắng, hai chén trà xuất hiện, sau đó đưa cho Tiểu Thuyết một chén: "Uống đi! Nảy giờ cũng khát rồi phải không?"

"Đạo Tổ còn việc thì cứ làm một cái là xong. Có chuyện gì mà làm khó Đạo Tổ được?" Tiểu Thuyết uống ực một cái.

"Bởi vì chuyện đó chỉ thực hiện được ở tương lai..."

"Tương lai?"

"Đúng vậy!"

"Chuyện gì vậy?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ..."

"Thiên cơ? Lại là thiên cơ, chán!"

Không khí lạnh lẽo của làng sương cũng không còn, chỉ còn lại cuộc trò chuyện vui vẻ của cả hai.

Núi Tản Viên.

Buổi sáng sau cơn mưa bão ngày hôm qua, rất nhiều cành cây ngã đổ văng tứ tung trên đất. Đất cũng mềm nhũng do trận mưa đó, nhiều nơi trũng thấp đã bị nước động lại thành những hồ nước nho nhỏ.

"Mưa hôm qua to quá!" Lý Thiên nhìn khung cảnh xung quanh, khuôn mặt kinh ngạc.

Phía sau là Tiểu Mao đang cõng hai chiếc rương đang từ từ tiến tới.

"Tạm biệt Tiểu Mao... Đi sớm về sớm." Lý Thiên vẫy tay với Tiểu Mao. Tiểu Mao cũng hí dài một tiếng để trả lời, hai chiếc rương đó chính là hai rương vàng để bồi thường thiệt hại của thôn dân Lạc Hoang. Bây giờ Tiểu Mao bắt đầu xuất phát, nó sảy bước nhảy qua những hồ nước nhỏ trên đất rồi tiếp tục tiến về trước.

"Được rồi, bây giờ ta sẽ khai thông tất cả kinh mạch cho con!" Sơn Thánh bước ra từ trong hang, sau đó vung vai một cái.

"Dạ!" Lý Thiên gật đầu.

"Con đứng im. Đầu tiên sẽ khai thông huyệt đạo của nhâm mạch trước."

Trong tám đường kinh mạch thì nhâm mạch và đốc mạch là có huyệt riêng nên cần phải được đã thông đầu tiên.

Sơn Thánh nhanh tay điểm vào chín đường huyệt đạo của nhâm mạch trên người Lý Thiên: huyệt hội âm, huyệt khúc cốt, huyệt trung cực, huyệt quang nguyên, huyệt khí hải, huyệt thiện trung, huyệt ngọc đường, huyệt tử cung, huyệt toàn cơ, sắc mặt Lý Thiên liền hơi đổi sang xanh.

Sơn Thánh lại chuyển sang đã thông các huyệt của đốc mạch, Lý Thiên bắt đầu phát ra những tiếng rên khe khẽ. Cuối cùng là đến kỳ kinh bát mạch: dương duy mạch, âm duy mạch, dương kiều mạch, âm kiều mạch, xung mạch và đới mạch, xung quanh cơ thể Lý Thiên liền toát ra một hơi nóng làm khô héo những cọng cỏ gần đó.

Bỗng nhiên Lý Thiên mở mắt ra, đôi mắt phát ra một ánh sáng đỏ huyền ảo.

"Ký ức bị phong ấn?" Sơn Thánh dừng lại khoảng một khắc. Trong đầu Sơn Thánh lúc nảy xuất hiện một ý nghĩ, liệu mình có nên giải trừ phong này không?

Sơn Thánh suy nghĩ một lát rồi cũng thông suốt. Những thứ gì bị che giấu đi thì chứng tỏ đó chẳng phải là chuyện tốt lành gì nên Sơn Thánh đã quyết định không giải trừ phong ấn đó.

"Thôi cứ để vậy đi."

Lý Thiên sau khi được đã thông các kinh mạch, bây giờ y cảm thấy cơ thể đã khác đi rất nhiều, y còn có thể cảm nhận được các cơ bắp trên người chuyển động. Y vung hai quyền về trước, xuất quyền rất bình thường nhưng lại rất có sức.

"Sư phụ! Con cảm thấy cơ thể rất khỏe khoắn. Con còn cảm nhận được nội công trong người mình nữa." Lý Thiên thích thú với cơ thể của mình.

"Ha ha, luyện cân thể vừa được đả thông, còn cần luyện nhiều hơn." Sơn Thánh cười ha hả, đôi vai rung theo nhịp cười.

"Bắt đầu thôi sư phụ!"

"Gấp như vậy sao?"

"Con phải mau chóng mạnh lên để còn xông pha giang hồ nữa!" Lý Thiên nắm chặt bàn tay thể hiện quyết tâm của bản thân.

"Được! Vậy bắt đầu..."

Cứ như vậy buổi luyện tập đầu tiên của Lý Thiên được bắt đầu. Y được đưa đến chiếc hồ nước phía dưới chân núi.

"Đầu tiên là bơi..." Sơn Thánh chỉ tay vào cái hồ phía trước.

"Bơi thôi mà... Dễ." Lý Thiên khá tự tin.

"Nhưng buộc thêm cái này!" Sơn Thánh ném một gốc cây to bằng một cái bánh xe ngựa, trên gốc cây còn buộc theo một sợi dây thừng.

Sự tự tin lúc nảy của Lý Thiên cũng dần biến mất, y cứ tưởng là chỉ luyện tập bình thường như bao người nhưng thứ mà y nhìn thấy đâu phải là cho người luyện tập.

"Hả?" Lý Thiên sửng sốt.

"Bơi đi... Khi nào chìm thì Lưu Minh sẽ giúp con." Sơn Thánh dùng sợi dây thừng buộc vào người Lý Thiên sau đó ném y xuống hồ nước: "Ngày đầu sẽ không quen... Nên chắc uống nước hơi nhiều."

"Tủm"

Lý Thiên đã bị quăng xuống nước, y cố gắng bơi lên nhưng sức của y đương nhiên không đủ để lôi thêm cả gốc cây, thế là y cứ liên tục chìm xuống, được một lúc lại ngoi lên. Y thở hổn hển, miệng nôn ra một ít nước hồ.

Lưu Minh cũng từ dưới nước ngoi lên, trên đầu là gốc cây và Lý Thiên. Y cứ luyện tập như vậy suốt cả buổi.

Nắng đã lên ba sào, ánh nắng cũng chiếu nhè nhẹ vào trong hàng, để lộ bóng dáng Lý Thiên nằm bất tỉnh.

"Sao vậy? Đại hiệp mệt rồi sao?" Sơn Thánh trêu chọc.

"Sao mà mệt được. Tại tay con hơi mỏi!" Mặc dù đã mệt lã người nhưng y vẫn rất mạnh miệng.

"Được nghỉ ngơi đi. Đến giờ ngọ sẽ chuyển sang bài khác." Sơn Thánh điểm nhẹ vào bụng Lý Thiên, khiến Lý Thiên ói ra một ngụm nước: "Ăn chút gì đi!" Sau đó Sơn Thánh đưa cho Lý Thiên một bát cơm trắng, trên đó còn có thêm hai con cá nướng.

"Dạ sư phụ!" Cả buổi sáng y chỉ toàn uống nước, đương nhiên bây giờ y rất đói, y chụp lấy bát cơm rồi lùa vào miệng, y ăn như bị bỏ đói ba ngày, cơm cũng dính đầy trên mặt.

"Ha ha, ăn từ từ thôi. Hôm nay khởi đầu nhiêu đó thôi. Đợi Tiểu Mao về thì ta bắt đầu vào luyện tập thật sự." Sơn Thánh vui vẻ nói.

"Luyện tập thật sự? Là sao vậy sư phụ?" Lý Thiên tò mò hỏi.

"Là mỗi sáng con phải chạy bộ với Tiểu Mao quanh núi Tản Viên, khi nào thắng Tiểu Mao thì hoàn thành. Trưa thì bơi qua chiếc hồ Tam Thú với việc phải buộc thêm gốc cây. Chiều thì phải đuổi bắt A Kê ở trên sườn núi, khi nào bắt được A Kê thì hoàn thành. Tối thì kèo co với Lưu Minh, khi nào kéo thắng Lưu Minh thì hoàn thành. Chỉ cần một ngày nào đó còn hoàn thành bốn việc này trong một buổi thì ta sẽ thưởng cho con một thứ..." Sơn Thánh kể rành mạch bài huấn luyện của mình cho Lý Thiên nghe.

"Sao mà nghe những việc không thể hoàn thành không vậy?" Lý Thiên nghe xong thì đầu óc quay cuồn.