Chương 25: Đối thủ

Đại Náo Giang Hồ

Chương 25: Đối thủ

Chương 25: Đối thủ

Trên một con đường nhỏ, cách Cận Thuần Môn khoảng nữa dặm đường. Lý Thiên và những người bằng hữu vừa gặp đang trên đường đến Cận Thuần Môn.

Kỷ thuật cưỡi ngựa điêu luyện của Lý Thiên không khỏi khiến cho Thuyên Kỳ Sơn, Mai Thanh và Lâm Thùy Linh tròn mắt kinh ngạc.

Người học hành mà lại cưỡi ngựa giỏi đến như vậy, đúng là khiến người khác phải nể phục. Trong lòng Thuyên Kỳ Sơn thầm nghĩ.

Trên dọc đường, xuất hiện rất nhiều người của giang hồ, có nam có nữ, có người già hay trung niên, ai nấy cũng cầm đao, cầm kiếm, thương, đủ loại vũ khí trên đời, bọn họ cũng đi cùng hướng với Lý Thiên, đó là Cận Thuần Môn.

Nhiều người giang hồ quá. Trong lòng Lý Thiên nôn nao, hai chữ háo hức hiện rõ lên mặt.

"Sắp đến Cận Thuần Môn rồi, chẳng hay Thiên huynh có muốn dừng chân một lát không, đây là nơi mà người giang hồ đều muốn đến thử..." Thuyên Kỳ Sơn hỏi han, trong lòng có phần thắc mắc không biết người đọc sách thì có thích về giang hồ hay không.

Nhưng đây chính là mục đích Lý Thiên định sẵn từ lâu, đương nhiên y sẽ không từ chối.

"Được! Nơi giang hồ... Cũng rất hay!" Bề ngoài Lý Thiên tỏ ra thản nhiên nhưng bên trong đã như ngọn núi lửa sắp phun trào.

"Vậy tốt quá! Chúng ta đi..." Mai Thanh từ nảy giờ im lặng, bây giờ mới cất giọng nói.

Lý Thiên nhìn sang Mai Thanh, khiến cô ngại ngùng nhìn sang hướng khác, mặt cô đã đỏ chót hết cả lên.

Sư muội thích người ta rồi. Lâm Thùy Linh chỉ che miệng cười mà không nói ra ý nghĩ của mình.

Nữa canh sau, Cận Thuần Môn đã ở trước mắt Lý Thiên, người giang hồ ở nơi này còn đông hơn cả lúc nảy, bọn họ có đứng trước cổng trò chuyện, có người thì đứng phía dưới Giang Hồ Sinh Cư Bảng, không khí vô cùng nhộn nhịp.

Trung tâm của làng người, một đạo bào phấp phới nhưng không gió, một thiếu niên ăn mặc xốc xếch, đầu tóc vẫn chưa được chải chuốt kỷ càng.

Người thiếu niên mặc đạo bào bỗng nhiên hét lên: "Ta tên Trần Tiểu Thuyết, tiểu đệ tử Chử Đạo Tổ núi Tuyết Sơn, hôm nay hạ sơn tìm đối thủ của cuộc đời mình."

Hàng trăm cặp mắt kinh ngạc đổ dồn về phía thiếu niên tự xưng là Trần Tiểu Thuyết. Cái tên Chử Đạo Tổ - Chử Đồng Tử đương nhiên không xa lạ gì với người của giang hồ, một trong những cái tên mà chỉ cần nói ra đã khiến cho người khác không lạnh mà đã run.

Mặt Tiểu Thuyết vẫn không đổi sắc, hắn vẫn ung dung đứng đó chờ người trả lời. Sau đó không lâu, rất nhiều người giang hồ liền rút đao rút kiếm, còn có người thì thủ quyền chỉ vào hắn.

"Đệ tử Chử Đạo Tổ! Hân hạnh được gặp!"

"Chử Đạo Tổ... Ta cũng muốn là đối thủ của ngươi!"

"Đối thủ cuộc đời ngươi chắc chắn là ta rồi!"

"Các người đều không phải..." Tiểu Thuyết lắc đầu.

Phía trong của một giang nhà ở Cận Thuần Môn, một bóng người bay ra nhanh như cắt, trên lưng người đó còn đeo một cái trống màu xanh. Người đó hỏi to: "Thế đối thủ của ngươi thực chất là ai?"

Vừa dứt lời, phía sau lưng người đó lại xuất hiện thêm một người ăn mặc hơi kì lạ, trên lưng còn cõng một cái trống màu cam, đó chính là đặc trưng của họ Mạc Hàn của Cận Thuần Môn, hắn ta chính là Mạc Hàn Quốc.

Nối tiếp bóng lưng của Mạc Hàn Quốc, là một cô nương mặc y lụa gấm, và đặc biệt là trên môi cô nương đó có một nụ cười như vầng trăng, bước đi thì nhẹ nhàng mà chậm rãi. Cả bốn người vừa mới xuất hiện liền trở thành trung tâm của nơi này.

Cô nương đó cũng rất nổi danh trên giang hồ, hầu như tất cả mọi người ở đó đều biết thân phận của cô ấy, chính là phó môn chủ của Cận Thuần Môn - Hạ Cúc cô nương.

"Phó môn chủ!"

Toàn bộ người của Cận Thuần Môn đều cuối đầu cung kính.

"Hôm nay được biết có đệ tử của Chử Đạo Tổ đại giá quan lâm Cận Thuần Môn, nên ta phải đích thân ra để chào đón... Chẳng hay ai là đệ tử của Chử Đạo Tổ." Hạ Cúc cô nương có một giọng nói dịu dàng rất bắt tai.

"Là tiểu đệ... Chẳng hay tỷ tỷ đã thành thân chưa? Nếu chưa thì hay cho ta một cơ hội nhé?" Tiểu Thuyết đi đến bên Hạ Cúc cô nương nhẹ giọng nói, còn đầu tóc không biết từ khi nào đã được buộc lên gọn gàng, khác hẳn với vẻ ngoài luộm thuộm khi nảy.

Cả đám đông trong Cận Thuần Môn đều nhốn nháo, Hạ Cúc cô nương được giang hồ ví như là một đóa hoa nở rộ giữa sa mạc khô cằn, là một mỹ nữ có thể khiến nam nhân trong giang hồ khi gặp là phải rớt cả tim.

Từ trước đến nay cô vẫn chưa có ý với ai, cũng như chưa có ai được lòng cô, mặc dù tuổi đã hơn ba mươi nhưng nhan sắc vẫn như mười tám, khiến ai nấy đều muốn cưới cô làm nương tử, nên khi Tiểu Thuyết dùng những lời lẽ gạ gẫm khi nảy đã khiến nhưng người trong giang hồ sôi sục cả máu huyết.

"Ngươi chán sống rồi à?"

"Nhóc con nhà ngươi hỉ mũi còn chưa sạch, còn dám ở đây nói năng ngông cuồng!"

"Đừng tưởng là đệ tử của Chử Đạo Tổ thì ta không dám làm gì ngươi!"

Vô số tiếng đe dọa của các nam nhân ở đó nói ra, nhưng kèm theo đó là một vẻ mặt lo sợ, bởi vì ai cũng ngao ngán với thân phận của người đứng sau thiếu niên tên Trần Tiểu Thuyết này. Nhưng gương mặt Tiểu Thuyết vẫn cứ ung dung như ngày nào, hắn vẫn nhìn chầm chầm vào Hạ Cúc, cứ như là đợi nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cô.

"Ngươi không sợ đám người này sẽ giết ngươi à?" Hạ Cúc mỉm cười, hỏi.

"Đương nhiên là không! Nếu đến việc thích một người mà không dám nói ra thì đâu đáng mặt nam nhi." Tiểu Thuyết nói bằng giọng đanh thép.

"Ngươi biết ngươi thua ta bao nhiêu tuổi không?" Hạ Cúc lại hỏi.

"Tuổi tác không quan trọng!" Tiểu Thuyết trả lời rất nhanh gọn.

Hạ Cúc cô nương không hỏi nữa mà chuyển sang chuyện khác: "Ngươi nói hôm nay đến tìm đối thủ của cuộc đời mình, vậy hắn là ai?"

"Sư phụ nói... Hắn là đệ tử của Tản Viên Sơn Thánh!" Tiểu Thuyết suy nghĩ một hồi rồi mời trả lời.

Cách đó khoảng mười bước chân, Lý Thiên ngạc nhiên khi nghe thấy người khác đang nhắc về mình, mặt y có chút biến sắc.

Bây giờ toàn bộ nơi đó đều lặng im, cái tên Chử Đạo Tổ đã khiến mọi người ở đó sợ muốn vỡ mật, bây giờ lại xuất hiện thêm một cái tên không thua kém gì lúc nảy, Tản Viên Sơn Thánh.

Đến cả Hạ Cúc cô nương cũng biến sắc. Mặc dù bọn họ không có mặt tại đây nhưng nói về danh tiếng thì cả hoàng đế cũng phải kính nể trên ba phần.

"Ồ! Sơn Thánh có đệ tử? Chuyện này cả giang hồ vẫn chưa từng nghe ai nhắc qua." Hạ Cúc lầm bẩm.

"Đương nhiên. Bởi vì sư phụ của đệ rất giỏi thuật bối toán." Tiểu Thuyết đắc ý trả lời.

"Thế sao ngươi không hỏi Chử Đạo Tổ về chỗ của hắn luôn, khỏi mất công đi tìm." Mạc Hàn Quốc đến lúc này mới cất giọng, nói.

"Vãn bối cũng muốn lắm... Nhưng vừa định hỏi lại thì đã bị sư phụ dùng đạo pháp đẩy xuống đạo quán." Khi nói với Hạ Cúc thì Tiểu Thuyết lại xưng đệ, nhưng với Mạc Hàn Quốc lại xưng vãn bối, đúng là có hơi nghịch lý vì dù gì Hạ Cúc cũng có địa vị trong Cận Thuần Môn cao hơn Mạc Hàn Quốc đến hai bậc.

Lúc này Lý Thiên có hơi lúng túng, trước mặt y hiện tại lại xuất hiện một người tự xưng là đối thủ của mình, y không biết là mình có nên bước ra thừa nhận thân phận hay vẫn cứ im lặng như thế này.

"Thiên huynh! Thiên huynh!" Bỗng nhiên Thuyên Kỳ Sơn vỗ vai khiến Lý Thiên giật mình, dường như Thuyên Kỳ Sơn đã nhận ra được gì đó qua biểu cảm của Lý Thiên nên hỏi: "Chẳng lẽ Thiên huynh..."

"Không phải, không phải!" Lý Thiên xua tay lia lịa.

"Huynh biết ta định nói gì sao?"

"À à..." Lý Thiên gãi đầu cười gượng: "Sơn huynh nói tiếp đi!"

"Ha ha, ta nghĩ huynh cũng là người của giang hồ!" Thuyên Kỳ Sơn nghiêm mặt nói.

Lần này Lý Thiên không phủ nhận, y gật đầu nói: "Đúng! Ta chỉ vừa bước chân vaod giang hồ thôi!"

"Quả nhiên ta đoán không sai mà." Thuyên Kỳ Sơn đã biết suy nghĩ của mình là đúng nên bây giờ tâm trạng rất thoải mái.

"Có lẽ hôm nay đối thủ của vãn bối không xuất hiện ở đây... Nhưng vãn bối còn được giao một nhiệm vụ khác..." Tiểu Thuyết tự nói tự trả lời: "Đó là nổi danh giang hồ!"

Hạ Cúc ồ một tiếng, cảm thấy rất có hứng hú với tiểu đệ đệ trước mặt này.

"Nhưng vãn bối thì không có hứng thú, nên xin cáo từ!" Tiểu Thuyết nói xong thì ôm quyền rồi rời đi, bỏ lại phía sau hàng trăm ánh mắt hoang mang.

"Hắn đến đây gây náo như vậy... Rồi bây giờ lại bỏ đi." Mạc Hàn Quốc nói nhỏ bên tai Hạ Cúc cô nương, hắn không hiểu được suy nghĩ của tên tiểu tử trước mặt mình.

"Thiếu niên này! Ta rất thích." Hạ Cúc ngọt giọng nói. Tiếng nói rất nhỏ nhưng Mạc Hàn Quốc vẫn nghe thấy, hắn đơ người nhìn Hạ Cúc.

Hạ Cúc cũng hiểu hắn đang nghĩ gì nên liền nói tiếp: "Chỉ là thích thôi, chứ chưa yêu mà!"

Mạc Hàn Quốc cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán với vị phó môn chủ trước mặt này.

Tiểu thuyết bỏ đi tiếng bàn tán xung quanh mình mà chậm rãi tiến ra khỏi vòng người, hắn lướt sang mặt Lý Thiên sau đó bỗng nhiên sững lại một chút. Đây là cảm giác gì? Tên thư sinh này là ai? Tại sao lại có cảm giác kì lạ như vậy?

Tiểu thuyết nhìn chằm chằm vào Lý Thiên, Lý Thiên cũng nhìn lại.

Sau đó trong đầu cả hai bỗng nhiên xuất hiện cùng một ý nghĩ. Không lẽ người này thật sự chính là đối thủ của mình.

Nhưng Tiểu Thuyết và Lý Thiên đều không mở miệng hỏi.

"Ngươi định làm gì?" Mai Thanh bỗng nhiên cất giọng, sau đó rút nữa thanh kiếm trên tay mình ra.

"Không có gì không có gì!" Tiểu Thuyết xua tay lắc đầu.

"Vậy thì mau tránh chỗ khác!" Lúc này thì Lâm Thùy Linh cũng lên tiếng. Cả hai người đều đồng loạt đứng chắn trước mặt Lý Thiên, dùng hai đôi mắt sắc bén nhìn Tiểu Thuyết.

"Ha ha, thôi được rồi, ta đi! Tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại sau!" Tiểu Thuyết vẫn ung dung mỉm cười.