Chương 18: Tên mặt dày

Đại Náo Giang Hồ

Chương 18: Tên mặt dày

Chương 18: Tên mặt dày

Sơn Thánh và Lý Thiên cùng nhau ngồi trên lưng Tiểu Mao đã đi suốt một ngày, có lúc thì xuống đi bộ, có lúc lại chạy bộ, bơi qua một con sông nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Lý Thiên được đi nhiều nơi đến như vậy, y được nhìn thấy những cánh đồng cỏ xanh bát ngát cùng với đàn ngựa hoang, những mẫu ruộng lúa nước hình bậc thang được xây ngay trên những ngọn đồi tạo ra một màu vàng giòn tự nhiên như là một khối tài sản khổng lồ của thiên nhiên, còn có những người trong giang hồ đang xuất hiện trước mặt y, bọn họ cùng nhau uống rượu, cùng nhau tỉ thí, còn những mỹ nhân tuyệt thế trần giang.

Giang hồ quả thật rất tuyệt vời!

"Mệt chưa? Chúng ta ghé vào quán trà phía trước." Sơn Thánh thấy Lý Thiên có vẻ hơi mệt nên ra một chủ ý.

"Vâng!" Lý Thiên gật đầu, cổ họng y bây giờ cũng đã khát khô.

Phía trước mặt hai người là một quán trà nhỏ được che bằng một chiếc lều, chỉ có lác đác vài cái bàn. Tuy quán không lớn nhưng lại rất đông, đa số đều là những lữ khách giang hồ. Có một người nam nhân mặc y phục của đạo gia trên lưng còn đeo thêm một thanh kiếm, còn có một cô nương ăn mặc lộng lẫy đầy trang sức, một ông lão lưng gù đem theo một cây gậy, còn lại là một đoàn người của Học Kiếm Đường đang ngồi phía trong góc.

Không khí trong đó không yên tĩnh cũng không quá náo nhiệt, bọn họ chỉ trò chuyện một cách vừa nghe.

Sơn Thánh và Lý Thiên chậm rãi tiến vào quán trà. Một người tiểu nhị ăn mặc bình thường, trên lưng có dắt thêm một cái khăn từ phía trong bước ra.

"Khách quan mời ngồi!"Tiểu nhị khom người chỉ vào chiếc bàn duy nhất đang còn trống. Sơn Thánh và Lý Thiên vừa đặc mông xuống ghế lại có một người ngồi xuống đối diện.

Sơn Thánh mặt không đổi sắc nhìn người phía trước. Người này đầu tóc rối bời ăn mặc rách rưới, tay chân lấm lem bùn đất, nhưng vẫn có thể nhận ra là một nam nhân.

Hắn ta ho vài tiếng rồi nhìn Sơn Thánh, nói: "Cho ta ngồi ké với!"

Tiểu nhị nhìn bộ dạng người đó liền nhíu mày định lên tiếng thì lại Sơn Thánh đưa tay ngăn cản: "Không sao, cứ để hắn ngồi."

"Ờ vậy... Ba vị khách quan muốn dùng gì?" Tiểu nhị thay đổi sắc mặt rồi nhìn qua Sơn Thánh, hắn nở một nụ cười rồi nói tiếp:"Chỗ của tiểu nhân còn có bán màn thầu... Khách quan có muốn gọi luôn không?"

"Thiên nhi!" Sơn Thánh nhìn Lý Thiên: "Theo ý con."

Lý Thiên gãi đầu nhìn về phía người nam nhân ăn mặc rách rưới trước mặt: "Tặng cho thúc ấy một cái đi sư phụ!"

"Hai cái đi!" Người nam nhân giơ hai ngón tay.

"Cái tên nhà ngươi còn không biết xấu hổ..." Tiểu nhị lúc nảy đã nhẫn nhịn để hắn ngồi, bây giờ được người khác mời ăn mà còn đồi hỏi thêm, khiến sự bực tức trong lòng của tiểu nhị bị dâng trào.

"Không sao, cứ cho hắn hai cái." Sơn Thánh lại xua tay ngăn tiểu nhị.

"Thôi! Ba cái đi, mấy hôm nay chưa ăn gì!" Người nam nhân nói với giọng hời hợt.

"Cứ nghe theo hắn!" Sơn Thánh gật đầu.

"Ài!" Tiểu nhị đi vào quầy, miệng thì thở dài. Trong lòng hắn thầm nghĩ người gì đâu mà chẳng biết ngại, đúng là thứ người ăn không ngồi rồi chỉ biết xin xỏ người khác.

Một khắc sau, tiểu nhị đã bưng một đĩa màn thầu và một bình trà nóng ra. Hắn để lên bàn, liếc mắt nhìn người nam nhân ăn mặc rách rưới đó, bộ dạng chẳng ưa nổi, sau đó đi vào lại quầy.

"Sao hôm nay ngươi lại đến đây?" Sơn Thánh rót cho Lý Thiên một chén trà: "Nè uống đi!"

"Vâng!" Lý Thiên đưa hai tay nhận lấy chén trà đó, chén trà được làm từ thạch sứ cách nhiệt nên cho dù trà có nóng cỡ nào thì cũng có thể cầm được.

"Ồ! Quán trà như vậy mà cũng có chén trà tốt đến vậy sao?" Tên ăn mặc rách rưới hỏi vu vơ.

Tiểu nhị thì không thèm để ý câu hỏi hắn, mà trực tiếp hỏi Lý Thiên: "Khách quan thấy sao? Trà của chúng ta không thể so sánh được với các loại trà của kinh thành nhưng cũng là một trong những loại tốt nhất. Nó tên là trà Cổ Thụ."

"Ta nghe nói loại trà này được trồng xen lẫn với các cây cổ thụ trên các núi cao, quanh năm được bao phủ bởi các đám sương mù, phủ khắp nơi i hệt như những bông tuyết." Sơn Thánh tự rót cho mình một chén, rồi uống ực một hơi mà không cần thổi.

"Khách nói không sai!" Tiểu nhị đặc ý.

"Nhưng một quán nhỏ như ngươi làm sao có được loại trà này?" Tên ăn mặc rách rưới cũng rót cho một chén.

"Đương nhiên là ta có quen một nhân vật đam mê về trà! Mỗi tháng người đó sẽ bán cho ta một túi, số lượng rất ít nên ta chỉ bán đến giữa tháng. Ngươi được uống thử là phúc ba đời." Tiểu Cường kể một lèo ra, hắn rất đắc ý với loại trà Cổ Thụ này.

"Đúng là ta rất có phúc." Người nam nhân ăn mặc rách rưới gật đầu, rồi tiếp tục ăn uống tiếp.

Sơn Thánh lấy trong áo ra một nén vàng rồi đặc lên bàn. Tiểu nhị sửng sốt xua tay.

"Không nhiều như vậy đâu!"

"Ngươi cứ lấy đi! Lấy thêm cho hắn vài cái màu thầu."Sơn Thánh đứng dậy. Lý Thiên cũng đứng theo, y chưa ăn xong nên trên tay còn cầm nữa cái màu thầu ăn dở.

"Lần sau ta mời lại!" Người nam nhân ăn mặc rách rưới vẫy tay với Sơn Thánh.

"Được!"

Bóng lưng của Sơn Thánh và Lý Thiên càng ngày càng xa.

Tiểu nhị thì đứng một góc quan sát tên ăn mặc rách rưới này. Hắn ta không có một xu dính túi mà còn bài đặc mời người khác. Nhưng tiểu nhị chỉ nghĩ vu vơ một lát rồi bắt đầu làm lại việc của mình, nhưng chỉ mới đảo mắt một vòng đã không còn thấy bóng dáng của tên ăn mặc rách rưới lúc nảy.

"Hắn ta đâu rồi ta?"

Tên ăn mặc rách rưới đã chạy ra đến con đường đất băng ngang một ngọn núi nhỏ, hắn ta ung dung mà tiến tới, bước chân rất nhanh, đôi tay thì chắp phía sau, không còn toát bộ dạng bần hèn lúc nảy.

"Bỏ hắn ở nhà đúng là nhẹ cả người." Hắn ta hít một hơi dài rồi cứ đi tiếp, miệng thì tự lẩm bẩm một mình.

Bên phía Sơn Thánh lúc này cũng đang lên đường. Núi Tản Viên đã bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt.

"Sư phụ! Người lúc nảy là ai vậy?" Lý Thiên nhớ lại người ăn mặc rách rưới lúc nảy.

"Là một người bằng hữu cũ của ta? Lần sau thì tự khắc con sẽ biết hắn ta là ai..." Sơn Thánh vẫn úp úp mở mở chưa muốn nói cho Lý Thiên nghe. "Hắn ta không thích ồn ào, nhưng hắn lại là người ồn ào."

"Vậy thúc ấy chắc là rất mạnh!" Lý Thiên hào hứng.

"Đúng là rất mạnh... Nhưng còn thua ta!" Sơn Thánh ngạo nghễ mà cười.

Nữa canh giờ sau, cuối cùng cả hai cùng đã đến được núi Tản Viên. Đập vào mắt Lý Thiên là một ngọn núi cao dựng đứng, xung quanh chẳng có đường lên, cây cối mọc đầy trên sườn núi. Dưới chân núi còn có một con voi chín ngà và một con gà chín cựu đang đứng đó, dường như bọn chúng đang rất hoan nghênh cậu nhóc vừa đến này.

"Sư phụ... Đó là..." Lý Thiên nhìn hai con vật trước mắt rồi quay sang hỏi Sơn Thánh.

"Đó là Lưu Tường và A Kê. Bọn chúng là những bằng hữu của ta." Sơn Thánh vẫy tay về phía con voi và con gà. Tiểu Mao cũng tiến về phía bọn chúng, điệu bộ rất vui mừng.

"Tiểu Mao... Nghỉ ngơi một hôm đi." Sơn Thánh gọi lớn: "Hôm sao còn phải chở rương vàng đến thôn Lạc Hoang để bồi thường."

Tiểu Mao nghe xong liền đổi sắc, không còn điệu bộ vui vẻ lúc nảy.

Phía ngoài rừng Dạ Cát. Lá cây khô rụng xuống bị gió thổi bay tứ tung.

Đám người Tà Giáo cũng đã đến nơi này, chỉ cần bọn họ băng qua cánh rừng phía trước là đã rời khỏi Thiên Sơ quốc.
Nhưng bọn họ lại không có ý định tiến tiếp mà lại chọn một con đường vòng hướng đến cây cầu bắt ngang qua biên giới hai nước.

"Sao chúng ta không băng qua cánh rừng đó?" Lô Kỵ hỏi người giáo chủ phía trước.

Bỗng nhiên Cát Lổ Nhân lại vung Oán Quỷ Huyết chém về phía giáo chủ. Một tiếng xẹt phát ra, Cát Lổ Nhân thu Oán Quỷ Huyết lại. Chỉ thấy trên mặt người giáo chủ lại rơi xuống một chiếc mặt nạ da người. Khuôn mặt của người này cực kỳ giống giáo chủ nhưng lại trẻ hơn rất nhiều.

"Là ngươi!" Tả Ngạn kinh ngạc. Hắn ta đương nhiên là biết tên trước mặt mình, bởi vì người trước mặt chính là con trai cả của giáo chủ Cát Hảo Hi, tên là Cát Minh Khai cũng chính là cháu của Cát Lổ Nhân.

"Bảo sao ta lại không phát giác ra." Hữu Ngạn mỉm cười nói.

"Nhưng làm sao lúc trước ngươi lại đỡ được một chưởng của Sơn Thánh!" Tả Ngạn nhớ lại chuyện cũ liền hỏi thêm.

Cát Minh Khai lấy ra một chiếc ngọc bội màu đỏ bị vỡ vụn, hắn lắc đầu tiếc nuối rồi đưa cho Tả Ngạn: "Vỡ rồi!"

"Hộ Thuẫn Bội... Bị vỡ rồi!" Tả Ngạn ôm đầu nhìn hắn. "Đây là bảo vật phòng thân của giáo chủ... Nhưng mà thôi, dù sao cũng cứu được mạng của Cát Lổ Nhân, coi như không lỗ."

Hộ Thuẫn Bội chính là bảo vật truyền cho các đời giáo chủ, có tổng cộng ba cái nhưng năm xưa đã bị thất lạc một cái, còn một cái đã bị Minh Hoang đại đế lấy đi, chỉ còn lại một cái duy nhất này. Nhưng hôm nay nó cũng đã bị vỡ.

"Ta dùng toàn bộ nội công truyền vào cánh tay cầm Hộ Thuẫn Bội mới miễn cưỡng đỡ một đòn của hắn, công nhận vỡ thì hơi tiếc nhưng mà mạng vẫn quan trọng hơn." Cát Minh Khai tiếc nuối nhìn miếng ngọc bội.

Hữu Ngạn nhìn sang Cát Lổ Nhân: "Ngươi biết chuyện này từ trước?"

"Đúng!" Cát Lổ Nhân gật đầu.

"Vậy giáo chủ đâu?" Lô Kỵ nhìn Cát Minh Khai.

"Phụ thân đã bế quan được hai ngày."

"Ài! Vậy đành phải đi đường vòng thôi, tốt nhất không nên chạm mặt ai nữa." Tả Ngạn thở dài nhìn vào cánh rừng Dạ Cát.

"Trong rừng có ai sao?" Phủ Hướng từ nảy giờ im lặng bây giờ bắt đầu hỏi.

"Ta không biết cụ thể là ai... Nhưng ta biết người trong đó cũng rất mạnh." Cát Lổ Nhân ho nhẹ, giọng nói vẫn còn mệt mỏi.

"Vậy chúng ta mau đi thôi. Ở lại lâu kẻo lại thêm rắc rối."

"Được!"

"Đi!"