Chương 15: Ta chấp hết

Đại Náo Giang Hồ

Chương 15: Ta chấp hết

Chương 15: Ta chấp hết

"Bố dã yên lam tụ quỷ thần.
Chung cổ hàn phong xuy bạch cốt!"

(Trích trong Quỷ Môn Quan của Nguyễn Du.
Dịch:
Khí độc đầy đồng, quỷ thần mặc sức tụ họp.
Từ thuở xa xưa, gió lạnh đã thổi bao đống xương trắng.)

"Oán Quỷ Dạ Hành!" Cát Lổ Nhân hô to.

Chỉ thấy Cát Lổ Nhân vung kiếm, kiếm khí hòa vào trong đám oán khí đen mù mịt đó bỗng xuất hiện năm con quỷ, mặt mày đỏ chót, ranh nanh dài đến tận cằm, tay của bọn chúng đều cầm một thanh kiếm đỏ.

Tiếng rên của bọn chúng như bò róng. Sau đó thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng mơ hồ và đáng sợ.

"Quỷ? Toàn là thứ dơ bẩn! Cút hết cho ta." Sơn Thánh vung quyền đánh vào một con quỷ, con đó liền biến mất. Đột nhiên sau lưng Sơn Thánh lại xuất hiện một con quỷ, nó dùng kiếm đâm về phía bả vai, Sơn Thánh tránh sang một bên thì lại xuất hiện thêm một con nữa cứ tầng tầng lớp lớp xuất hiện, nhưng Sơn Thánh cứ như biết trước mà xoay người dùng hai ngón tay kẹp vào thanh kiếm của một con trong đám quỷ đó. Bỗng con quỷ đó lại biến thành Cát Lổ Nhân.

"Tại sao ngươi biết?"

"Tại ngươi có bóng, còn những con quỷ kia đều là ảo ảnh do kiếm khí ngươi tạo thành." Sơn Thánh thản nhiên trả lời.

Nếu con người bị dồn vào sự sợ hãi thì sẽ mất đi sự tĩnh táo để nhận biết những thứ nhỏ nhặt như vậy.

Cát Lổ Nhân muốn thu kiếm nhưng thanh kiếm cứ như dính chặt cây tay Sơn Thánh. Không thể kéo ra được.

"Kiếm Cảnh của ngươi chỉ để làm cảnh trước mặt ta!" Sơn Thánh tung cước vào bụng Cát Lổ Nhân, khiến hắn ta bay về sau mười bước rồi phun một ngụm máu.

Cảnh giới luyện kiếm được chia thành ba loại, loại thứ nhất gọi là kỷ, đó là phương thức luyện tập của tất cả mọi người khi bắt đầu luyện kiếm, luyện tập một loại kiếm thuật đã được sáng tạo từ trước và luyện đến mức thành thạo các chiêu thức đó, đó gọi là kỷ.

Cảnh giới tiếp theo gọi là ý, kiếm ý là cảnh giới mà người luyện kiếm ngộ được chiêu thức của riêng bản thân, kiếm ý cũng là tiền đề để tạo ra kiếm cảnh, đưa đối thủ vào không gian của mình để chiếm lợi thế.

Cuối cùng là tâm, tâm người sử dụng và kiếm hòa lại làm một, khi đạt đến cảnh giới này thì chỉ cần tùy tiện đánh ra một đường kiếm cũng sẽ trở thành một chiêu thức.

Mặc dù bây giờ Cát Lổ Nhân đang dùng kiếm pháp của mình để đưa Sơn Thánh vào kiếm cảnh nhưng cũng chẳng có được lợi thế. Cảnh giới hai người quá khác biệt!

Cát Lổ Nhân lại múa ra một chiêu kiếm, chiêu này không mơ hồ như lúc nảy mà rõ ràng đến từng chi tiết. Oán khí xung quanh quấn lấy thanh Oán Quỷ Huyết, tạo thành một lốc xoáy đen xoay quanh lưỡi kiếm.

Khuôn mặt của Cát Lổ Nhân bây giờ rất giống với gương mặt của những con quỷ lúc nảy.

"Cưỡng ép vào tâm kiếm? Nói tỉ thí thôi mà... Có cần liều mạng vậy không?" Sơn Thánh dậm chân xuống đất, làm cho mặt đất xung quanh đó nứt nẻ như mạng nhện.

Kiếm tâm là trình độ của người luyện kiếm hòa vào với thanh kiếm của mình, còn Cát Lổ Nhân là để Oán Quỷ Huyết hòa vào tâm trí của mình. Đây không phải là con đường chính thống của người luyện kiếm mà là còn đường tà đạo để mượn sức mạnh của quỷ.

Cát Lổ Nhân đứng giữ không trung tay từ từ nâng lên. Đã thấy hắn phun thêm một ngụm máu vào thanh Oán Quỷ Huyết, một ảo ảnh hình quỷ cao hai khoảng hai trượng xuất hiện phía sau hắn.

"Ài! Đúng là phiền phức..." Sơn Thánh cũng nhảy lên, đôi tay phát ra một ánh vàng sáng chói: "Cho ngươi ăn chiêu này thử!"

Tay không đấu kiếm. Mọi người dân đang trốn trong nhà cũng rất tò mò mà hé cửa ra xem. Mặc dù bọn họ rất sợ hãi nhưng cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ không có lần hai, nên bọn họ cũng không muốn bỏ lỡ.

"Lý Thiên mau lên lưng ta!" Mắt Sơn Thánh nhìn Cát Lổ Nhân nhưng lại nói với Lý Thiên.

Lý Thiên nghe vậy liền nhanh chạy tới, y nhảy ào lên lưng Sơn Thánh.

Nếu để Lý Thiên đứng ở ngoài ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi chiêu thức tiếp theo này.

"Ngươi chết đi!" Cát Lổ Nhân hét lớn, kiếm khí mang theo oán khí đánh thẳng về phía Sơn Thánh, không một kẻ hở không một lối thoát.

"Ta vẫn chưa đặc tên cho chiêu này... Không biết gọi là gì đây? Thôi đánh thử cái đã!" Sơn Thánh nhìn đôi tay của mình rồi lẩm bẩm. Kiếm khí đã trước mặt nhưng Sơn Thánh vẫn thản nhiên, sau đó nhích miệng cười, sau nụ cười chính là lúc ra quyền.

Hai tay đấm thẳng vào những luồng kiếm khí, kiếm khí lúc này rất nhiều, nó lên đến hàng trăm hàng vạn, chỉ thấy song quyền vừa phát ra mọi thanh kiếm trước mặt đã bị thổi bay, không chỉ kiếm mà nóc nhà của xung quanh cũng bị lật tung.

Song quyền vẫn chưa dừng lại, nó tiếp tục đấm thẳng về phía Cát Lổ Nhân. Lúc Cát Lổ Nhân đã không thể né tránh, toàn bộ nội lực đã dồn vào chiêu kiếm lúc nảy. Hắn đã cảm thấy cái chết đang từng bước đi đến trước mặt hắn.

Đùng!

Âm thanh vang dội tận trời xanh, trên trời đám mây bị Oán Quỷ Huyết kéo đến cũng bị thổi bay, dưới đất cát đá bay mù mịt không khác gì một cơn sóng đang nuốt lấy mọi thứ. Những căn nhà gần đó đã sập gần hết, còn một số thì tốc mái. Người dân đang ở trong nhà lúc này cũng không khác gì ở ngoài.

Cơn sóng cát kéo dài đến tận cuối thôn mới dừng lại. Khiến trận chiến bên phía Lý Thanh Hạc cũng bị ảnh hưởng mà dừng lại.

"Thật là khủng khiếp!" Mạc Hàn Phi tay ôm cạnh bàn, tay còn lại giữ lấy bánh xe lăng của Chu Nguyên Di Tú.

"Đúng là đánh giá cao hắn quá. Rút!" Tả Ngạn thu liềm lại, sau đó chạy về phía giữa thôn. Hữu Ngạn, Lô Kỵ và Phủ Hướng cũng nối bước chạy theo.

"Sơn Thánh có hơi quá tay không?" Lưu Chí Vĩ nuốt nước bọt rồi nói.

"Ai mà ép Sơn Thánh phải tung đòn như vậy?" Tô Y Kì hoang mang hỏi Lý Thanh Hạc.

"Chúng ta mau đi xem thử!" Lý Thanh Hạc không trả lời câu hỏi bọn họ mà trực tiếp chạy về hướng giữa thôn.

"Đi!" Lưu Chí Vĩ cũng chạy theo. Tô Y Kì và Thạch Lâm cũng vậy.

Mạc Hàn Phi đang là người rất muốn đến đó nhất, bởi vì nhiệm vụ của hắn chính là quan sát các trận chiến rồi báo cáo với Cận Thuần Môn. Hắn ngồi dậy vừa định đi đã có một bàn tay kéo lại.

"Cõng ta theo với!" Chu Nguyên Di Tú mỉm cười nói.

"Ài! Thôi được rồi." Mạc Hàn Phi thở dài một tiếng rồi cũng đồng ý. Hắn quăng cái trống của mình lên bàn, rồi xốc người Chu Nguyên Di Tú lên lưng mình. Mạc Hàn Phi đã quen với việc có đồ vật cồng kềnh trên lưng nên lúc này cõng thêm Chu Nguyên Di cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, hắn chạy một mạch liền đuổi kịp đám người Lý Thanh Hạc.

Còn ở giữ thôn lúc này, đám khói bụi do song quyền của Sơn Thánh tạo ra bây giờ cũng đã tản đi. Nhưng Cát Lổ Nhân vẫn bình an vô sự, trước mặt hắn có một ông lão xõa tóc, tóc của lão vẫn còn màu đen, râu cũng màu đen dài đến yết hầu, trên người mặc một chiếc áo lông sói xám.

"Đại ca!" Cát Lổ Nhân gọi ông lão trước mặt.

"Lại là ai nữa đây?" Sơn Thánh để Lý Thiên đứng xuống, sau đó nhìn ông lão trước mặt rồi nói tiếp: "Diêm vương à?"

"Tản Viên Sơn Thánh! Lần này chúng ta có chỗ mạo phạm xin ngài thứ lỗi." Ông lão cúi nhẹ đầu rồi nói, giọng nói rung rung của tuổi già, còn một tay đang chắp ở sau lưng.

Bàn tay của lão đang rung rẫy. Lúc nảy lão ta chính là người đã đỡ một đòn của Sơn Thánh để cứu mạng Cát Lổ Nhân.

Sơn Thánh chỉ lo phủi bụi đất trên người Lý Thiên mà bỏ qua câu nói của ông lão đó.

Phía sau Tả Ngạn, Hữu Ngạn cũng đã đến, tiếp đó là Lô Kỵ và Phủ Hướng cũng đến sau.

"Giáo Chủ!" Cả bốn người cùng ôm quyền cúi đầu với ông lão.

"Đó là... Hắc bạch vô thường, đầu trâu mặt ngựa!" Sơn Thánh kinh ngạc nhìn: "Địa phủ kéo lên đây hết rồi hả?"

"Không phải địa phủ mà là Ma Giáo!" Lý Thanh Hạc đáp xuống sau lưng bọn người Tà Giáo, phía sau cũng là đám người Lưu Chí Vĩ.

"À! Tà Giáo... Lúc nảy có nghe tên kia nhắc đến." Sơn Thánh bẻ cổ tay kêu rắc rắc, sau đó xòe lòng bàn tay hướng lên trời: "Đánh nữa hay gì? Ta chấp hết!"

Câu ta chấp hết của Sơn Thánh rất nặng ký, bởi vì lúc nảy mọi người đều đã chứng kiến sức mạnh thật sự của một trong Tứ Bất Tử của truyền thuyết.

"Không đánh nữa!" ông lão được gọi là giáo chủ lắc đầu.

"Vậy thì mau cút!" Sơn Thánh nhíu mày, hô to.

"Sơn Thánh! Ngài thả bọn người này đi à?" Lưu Chí Vĩ không hiểu bèn hỏi.

"Lần này ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Đừng để ta gặp lại." Sơn Thánh nói với khí thế hùng hồn.

Ngoại trừ ông lão giáo chủ và Cát Lổ Nhân thì mọi người còn lại đều toát mồ hôi lạnh, lưng áo bọn họ đã ướt đẫm, không biết là do trận đấu lúc nảy hay là do khí thế của Sơn Thánh.

"Chúng ta đi!" Ông lão quay đầu lại nói. Đoàn người Tà Giáo liền cất bước bỏ đi, thoáng chóc đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lúc này Sơn Thánh mới quan sát xung quanh. Nơi đó bây giờ không khác gì một cánh rừng vừa mới khai phá, chỉ toàn là gỗ nằm la liệt. Mọi người đều nhìn căn nhà của mình mà thút thít khóc, không ai dám nhìn về phía Sơn Thánh.

Nhìn thấy đống hỗn độn mà mình vừa làm ra mà ôm đầu.

"Trời ơi! Ai làm thế này?"

"Là ngài chứ ai!"

Mọi người đều đồng thanh nói.

Sơn Thánh đằng hắng một tiếng rồi lấy lại tinh thần: "Ờ... Chỗ ta có ba rương vàng của hoàng đế ban, mọi thứ ở đầy để ta bồi thường, ít hôm nữa ta sẽ đem số vàng đó đến!"

Mọi người dân nơi đó nghe thấy Sơn Thánh nói mà trong lòng thầm mừng. Ai nấy cũng lau nước mắt rồi chạy đến quỳ dưới chân Sơn Thánh.

"Cảm tạ đại hiệp!"

"Cảm tạ tiên nhân!"

Đám người Tà Giáo lúc này cũng đã đi đến con đường lớn ngoài thôn Lạc Hoang.

"Tại sao có Sơn Thánh ở đó mà lại không nói với ta?" Ông lão lườm mắt nhìn đám người Tả Ngạn.

"Thưa giáo chủ. Trong thư có nói mà!" Tả Ngạn cuối đầu trả lời. Nhưng sau đó đã hiểu ra gì đó, hắn nhìn qua phía Cát Lổ Nhân.

"Bút tích trên bức thư là của Cát Lổ Nhân!" ông lão giáo chủ lại nói.

"Đúng vậy! Là ta đã thay đổi nội dung bước thư! Nếu nói có Sơn Thánh thì chắc chắn đại ca sẽ ngăn ta lại." Cát Lổ Nhân chậm rãi nói, hơi thở khá mệt mỏi.

"Đúng là làm càng!" Ông lão giáo chủ quát.

Cả đám người đều im lặng.