Chương 2: Thiên Tôn Vương Cảnh

Đại Náo Giang Hồ

Chương 2: Thiên Tôn Vương Cảnh

Chương 2: Thiên Tôn Vương Cảnh

Một đứa nhóc chỉ mới tám tuổi nhưng những gì đau đớn vừa trải có lẽ những người sống trên đời đã nhiều năm cũng không sánh bằng. Cuộc sống luôn luôn rất tàn nhẫn, nó luôn cướp đi những thứ quan trọng nhất của chúng ta. Người có đủ ý chí và nghị lực thì thể vượt qua những sự mất mát đó mới có thể đứng được trên cái thế giới này, còn bằng không sẽ bị những thứ của quá khứ chôn vùi tâm trí ta.

Trên mái nhà Mộc gia xuất hiện thêm một lão già từ lúc nào không hay.

"Ai da, vậy mà tự xưng là sát thủ hạng ba trên giang hồ, lại bị giết một cách đơn giản như vậy, làm ta thất vọng quá! (đúng là cả đời chỉ có thể đống vai phụ)." Lão già này có vẻ lớn tuổi mặc một bộ y phục xanh đặc trưng của Bá gia đứng trên mái nhà quan sát tình cảnh phía dưới.

"Lão già ngươi cũng đến đây nữa à?" Lại xuất hiện một lão già râu tóc bạc phơ, đứng bên mái nhà đối diện của Mộc gia, người này mặc một chiếc áo cam rách ở tay áo cũng là đặc trưng của gia nhân Tạ Đình gia, người này cũng trạng tuổi người mặc y phục màu xanh khi nảy.

Hai người này không ai khác chính là gia chủ đời trước của Bá gia Bá Long Điền và Tạ Đình gia Tạ Đình La, cả hai người đều cùng thời với Mộc Đinh Lăng gia chủ đời trước của Mộc gia, cũng chính là phụ thân của tộc trưởng hiện tại của Mộc gia Mộc Đinh Tùng, người đang bị nhập ma phía bên dưới.

"Tạ Đình gia của các ngươi tính đến đây hôi của à?" lão già mặc y phục xanh chắp tay sau lưng nhìn lão già mặc y phục màu cam bên mái nhà đối diện, hỏi với giọng điệu giễu cợt.

"Đúng là suy bụng ta ra bụng người, Bá gia các ngươi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như vậy không sợ con cháu sau này bị chết yểu à?" Người mặc y phục cam dùng giọng điệu giễu cợt y chang như vậy để đáp lời: "Hình như Mộc gia chủ phát hiện chúng ta rồi!"

Tay của Mộc Đinh Tùng buông lỏng, xác tên đội nón lá rơi xuống đất, sau đó dùng khuôn mặt lạnh băng nhìn về phía hai người đứng trên mái nhà rồi gặng từng chữ một: "Ta giết tất cả các ngươi!"

Đôi mắt của Mộc Đinh Tùng toát ra ma khí nặng nề.

"Ồ! Mọi chuyện đã rối tung lên, tên này mượn ma khí đột phá Thiên Tôn Vương Cảnh! Không dễ đánh!" Lão già mặc y phục xanh nhìn về Mộc Đinh Tùng có phần e dè liền quay sang nhìn lão già mặc y phục của Tạ Đình gia với giọng điệu có chút thành khẩn: "La huynh! Chỉ cần huynh giúp ta giết nốt cái tên này, thì thứ huynh thích thì cứ việc lấy đi!"

Lão già được gọi là La huynh đứng trầm ngâm suy nghĩ rồi nhún vai một cái: "Nhiệm vụ của ta thì Điền huynh cũng biết rồi đó, mặc dù lần này lão già kia không có ở đây còn Mộc Đinh Tùng bị nhập ma làm cho thần trí không được minh mẫn như lúc bình thường, nhưng dù gì hắn cũng vừa đột phá Thiên Tôn Vương Cảnh, mặc dù cảnh giới chưa vững chắc nhưng muốn giết hắn thì không đơn giản chút nào!"

"Được! Ta cũng La huynh rất thích những món binh khí lừng danh của giang hồ. Nếu huynh muốn, không chỉ Bích Hằng kiếm và Ô Long đao phía bên dưới là của huynh, ta cũng sẽ tặng cho huynh thêm một thanh kiếm xếp hạng mười trên bảng Bách Binh Phổ." Lão già được gọi là Điền huynh dùng tay chỉ về hai món vũ khí trên đất sau đó đưa tay lên vuốt râu.

"Ha ha! Hấp dẫn... Thật là hấp dẫn! Vậy thì giết hắn!" Lão già được gọi là La huynh nghe xong liền vô cùng phấn khích, liền nhảy từ trên mái nhà xuống tung một chưởng mang theo ánh lứa mơ hồ lúc sáng lúc tối như một con đom đóm đang bay trong đêm tối. Đó chính là Viêm Ma Chưởng.

Nhưng chiêu đó lại không nhắm vào Mộc gia chủ mà lại nhắm vào Quân nhi đang nằm bất tỉnh dưới đất. Mặc dù Mộc Đinh Tùng đang nhập ma nhưng vẫn còn bản năng của một người phụ thân, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm đối với Quân nhi, liền nhún mũi chân bay thẳng đến nắm lấy cổ áo Quân Nhi rồi dùng thân mình đỡ lấy một chưởng đó. Tốc độ của Mộc Đinh Tùng nhanh cứ như một cơn gió, một cơn gió mang đầy ma khí.

Toàn cơ thể của Mộc Đinh Tùng nhen nhóm ánh lửa nhưng không lâu sau lại tắt, Mộc Đinh Tùng đột nhiên xoay người lại đấm vào bụng Tạ Đình La, chiêu thức vừa nhanh vừa mạnh lại mang theo ma khí trong người, làm Tạ Đình La lùi lại mười bước phun một ngụm máu.

"Đúng là không dễ đánh!" Tạ Đình La lắc đầu cảm thán: "Lại lần nữa... Còn lão già ngươi định đứng đó nhìn nữa à! Mau phụ ta một tay."

"Tới ngay tới ngay." Bá Long Điền gật đầu sau đó nhún mũi chân rồi lao người xuống.

Tạ Đình La lại xuất chiêu vừa rồi Viêm Ma Chưởng đánh xuống, nhưng lần này thủ thế lại lâu hơn lúc vừa rồi, hắn ta định dồn hết nội công vào một chưởng này sao?
Còn Bá Long Điền lại không dùng chiêu thức, mà lại đặc tay lên vai Tạ Đình La.

"Đây là... Truyền nội công cho ngươi!"

Chiêu Viêm Ma Chưởng lúc này đã khác xa lúc nảy, ánh lửa không còn chớp tắt như lúc nảy, nó mạnh hơn và vô cùng nóng. Mộc Đinh Tùng dùng một tay đấm vào chưởng đó, tay còn lại vẫn nắm chặt Quân nhi.

Đấm chưởng giao nhau khiến mặt đất xung quanh đã nổ tan tành làm khói bụi bay mù mịt, còn tất cả mái nhà xung quanh đã bị hất tung lên cơn gió mạnh thổi bay tất cả, mây trên bầu trời cũng bị tan biến làm lộ ra ánh trăng sáng trong đêm soi rọi cả nơi đó, nhưng chỉ thấy mặt mày hai lão già đã có phần nhăn nhó còn mặt của Mộc Đinh Tùng lại chẳng hề biến sắc, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như lúc đầu.

"Ông nội nó! Sao mà mạnh dữ vậy?" Tạ Đình La bực tức chửi thề một tiếng, rồi nói với Bá Long Điền: "Còn chiêu gì... Mau dùng luôn đi, bằng không chết hết bây giờ!"

Tay phải của Bá Long Điền vẫn đặc trên vai Tạ Đình La còn tay trái co lại tụ một nguồn năng lượng vào ngón tay bắn về phía Mộc Đinh Tùng.

Xuyên Tâm Chỉ
Chiêu thức không phải có sức mạnh công phá quá mạnh mẽ nhưng khi thi triển lại nắm chắc tám chín phần thắng, mặc dù nghe có vẽ lợi hại nhưng cũng phải trả một cái giá, đó chính là ngón tay thi triển chiêu thức sẽ bị tách lìa khỏi bản tay bắn thẳng vào kẻ địch.

"Lão già ngươi hôm nay chơi lớn vậy?" Tạ Đình La cảm thán: "Nhưng hi sinh một ngón tay để giết tên này thì vô cùng có lời!"

Ngón tay nhăn nheo do tuổi già của Bá Long Điền từ từ rách ra, sau đó tách ra khỏi bàn tay, đâm thẳng vào giữa ngực Mộc Đinh Tùng làm cho hắn đau đớn thu quyền lại gào thét lên, chưởng khí của Tạ Đình La cũng thừa cơ hội bồi thêm vào người Mộc Đinh Tùng một cái, lửa bộc phát ra quấn quanh thân thể hắn như một cây đuốc, hắn vẫn cố gắng ôm chặt lấy Quân nhi rồi xoay người ôm theo xác người vợ rồi cất bước bỏ chạy. Mặc dù được phụ thân che chở nhưng có vẻ Quân nhi cũng không thể tránh khỏi bị thương do hai chiêu thức đó gây ra.

Còn về phía hai lão già kia, tay của Bá Long Điền thì máu đã chảy đầm đìa, sắc mặt cả hai lão già đã tái mét, nhưng Tạ Đình La vẫn cố gắng giơ cánh tay bị cháy đen của mình lên bắn một pháo hiệu lên bầu trời rồi mới bất tỉnh, cho dù chiêu chưởng có mạnh nhưng gặp phải một quyền mãnh liệt của Mộc Đinh Tùng đã nhập ma nên cũng không tránh khỏi bị thương nặng, cho dù có mượn ngoại lực tăng cường nhưng sau khi kết thúc cũng sẽ bị cắn trả không nhẹ.

Ngoài đường, trước cửa của Mộc gia.
Mộc Đinh Tùng gia chủ của Mộc gia đang chạy như điên về phía cửa thành phía tây, trước ngực chảy máu rơi từng giọt xuống mặt đường,ngón tay của Bá Long Điền vẫn còn nằm trong lòng ngực, thân thể thì bốc khói do vừa bị một chưởng của Tạ Đình La đánh phải, có lẽ bây giờ Mộc Đinh Tùng cũng đã đặc một chân vào âm phủ.

Những ngôi nhà xung quanh của dân chúng đều mở cửa toang toác, nhưng lại không có bóng dáng của bất cứ ai, bọn họ đều bỏ chạy khỏi khu vực đó khi thấy trong Mộc gia xảy ra chuyện chém giết, mặc dù Mộc gia sống rất hiền hòa và thường xuyên giúp đỡ các gia đình khó khăn, làm cho dân chúng trong thành vô cùng quý mến nhưng về chuyện đấu tranh của các gia tộc thì bọn họ muốn giúp cũng không đủ khả năng để giúp.

Mộc Đinh Tùng quay sang nhìn Quân nhi, phát hiện con của mình cũng đã bị thương, khuôn mặt từ gò má bên trái kéo dài xuống cỗ đã bị bỏng, hơi thở cũng đã yếu vì bị ảnh hưởng bởi khí tức của Xuyên Tâm Chưởng nên trong lòng không khỏi đau sót, nhưng cũng nhờ việc này mà Mộc Đinh Tùng cũng đã khỏi phục được năm phần thần trí, cảm xúc cũng dần dần trở lại nước mắt cũng bắt đầu rơi.

Bá gia.
Trước cửa không được thắp đèn.

Người của Bá gia đã âm thầm đưa Bá Long Điền về tới cửa nhà.

Thì có một người trung niên có để một ít râu ria mép mặc y phục gia chủ đầy tươm tất từ trong nhà chạy ra đỡ lấy Bá Long Điền.

Người này không ai khác chính là Bá Long Đế trong giang hồ hắn còn được gọi với cái tên khác là Đế Bá, là gia chủ hiện tại của Bá gia cũng chính là đứa con duy nhất của Bá Long Điền.

"Phụ thân đã cực khổ rồi!" Bá Long Đế đỡ lấy bàn tay đầy máu của Bá Long Điền.

"Không sao! Bây giờ mọi chuyện còn lại giao cho con đó, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Còn thứ đồ kia coi như bỏ đi, chúng ta không lấy được đâu." Bá Long Điền xua tay trả lời bằng một giọng điệu đầy nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi tiến vào trong nhà.

Bá Long Đế không trả lời mà chỉ gật đầu một cái. Hắn vẫn đứng trước cửa mà không có ý định rời đi.

Một lúc sau lại xuất hiện một người trung niên, hắn từ trong nhà bước ra, rồi đến gần Bá Long Đế, sau đó lấy ngọn diêm trong tay áo ra, giơ tay thắp ngọn đèn trước cửa.

Ánh lửa sáng dần lên, hiện rõ người vừa thắp đèn. Khuôn mặt người này vô cùng đáng sợ, bởi vì hắn ta chỉ có một con mắt bên trái, còn con mắt bên phải lại không thấy đâu, chỉ thấy một cái lỗ tối thui.

Người này không ai khác chính là Độc Nhãn, là quản gia của Bá gia, hắn cũng là người có tiếng trên giang hồ, sau nhiều lần cùng nhau vượt qua sinh tử trên giang hồ thì Bá Long Đế và Độc Nhãn đã kết nghĩa huynh đệ, Độc Nhãn cũng đến Bá gia để làm quản gia.

"Có cần ta đi luôn không?" Độc Nhãn thổi ngọn lửa của diêm trên tay.

"Không cần, cứ để bọn gia nhân đi được rồi." Bá Long Đế nhìn ánh trăng trên bầu trời rồi thở dài: "Hắn không sống nổi đâu."

Một số người của Bá gia được phân phó đã chờ sẵn ở cửa sau, bây giờ đã bắt đầu đuổi theo Mộc Đinh Tùng.

Tạ Đình gia.

Trái ngược với Bá gia thì trước cửa của Tạ Đình gia lại thắp sáng rất nhiều ánh đèn.

Tạ Đình La bây giờ đã được gia nhân khiêng trên cán đưa về đến cửa, có vẽ hắn ta bị thương nặng hơn Bá Long Điền, tay phải bị thương đã được băng bó, còn tay trái thì ôm Ô Long đao và Bích Hằng kiếm, nhưng đã hồn mê bất tỉnh.

Một người trung niên ăn mặc luộm thuộm, khuôn mặt không được tuấn tú chỉ có thể gọi là nhìn được, đang đứng ở trước cửa, sau khi thấy Tạ Đình La thì liền hốt hoảng chạy đến.

Người này không ai khác là Tạ Đình Khởi, con trai thứ hai của Tạ Đình La. Là một người không có danh tiếng gì mấy ở thàng Tùng Li, nhưng tính tình lại vô cùng tốt, là người duy nhất ở Tạ Đình gia đồng ý ủng hộ Mộc gia.

"Mau đưa cha ta vào trị thương." Tạ Đình Khởi chậm rãi mở lời, khuôn mặt có phần hơi tức tối: "Vậy là Tùng huynh lành ít giữ nhiều rồi, ta chỉ giúp huynh được đến đó thôi."

Đứng giữ gia tộc và bằng hữu, dù là ai cũng rất khó xử.

Tạ Đình Khởi thở dài một tràng, rồi ngồi bẹp xuống bậc thềm trước cửa nhà.