Chương 1: Mộc gia bị tấn công

Đại Náo Giang Hồ

Chương 1: Mộc gia bị tấn công

Chương 1: Mộc gia bị tấn công

An Khang Đế năm thứ bảy, Phục Hưng quốc

Giao Châu, Thành Tùng Li.

Một trong ngũ đại thành trì lớn và vững chắc nhất của Phục Hưng quốc nằm ở Giao Châu, các thành còn lại bao gồm: Thành Viêm Phượng ở Vũ Nga Châu, Thành Thủy Quy ở Lục Châu, Thành Kim Long ở Chi Châu. Mỗi Thành khác chỉ có một gia tộc cai trị còn riêng Thành Tùng Li được ba gia tộc lớn cai trị là: Mộc gia, Tạ Đình gia và cuối cùng là Bá gia. Còn cuối cùng là Thành Thăng Long của Hoan Châu cũng chính là kinh thành của Phục Hưng quốc.

Phía tây của Thành Tùng Li là nơi ở của Mộc gia, xung quanh lúc nào cũng được canh gác nghiêm ngặt vô cùng vững chắc nhưng lúc này nơi đó chỉ toàn là tiếng người la hét và bỏ chạy tán loạn, khói đen từ vụ cháy ở nơi đó bay ra bao phủ cả một vùng rộng lớn ở phía tây, nhưng ngọn lựa lại chẳng được ai quan tâm cho lắm bởi vì những người ở đó đã bị một đoàn người mặc đồ đen che mặt, tay cầm đao và kiếm truy sát. Xác chết nằm la liệt trên mặt đất từ người già đến người trẻ hay là phụ nữ, trẻ con đều không tha, tất cả đều bị giết nhiều cách tàn nhẫn khác nhau nhưng những người chết đó đều có một điểm chung chính là người của Mộc gia, cảnh tượng nơi đó lúc này chỉ có thể sử dụng bốn từ để miêu tả.

Địa ngục trần gian

"Mọi người bảo vệ thiếu chủ, giết sạch đám người tàn nhẫn này!" âm thanh vừa hét lên là từ miệng của một người trung niên cầm một cây thương, thân hình gầy gò đầy thương tích, y phục đã rách nát không còn nhận ra màu sắc nhưng vẫn có thể biết đó chính là người của Mộc gia, bởi vì người này là một trong ba người quản gia nổi tiếng của Mộc gia, trên lưng và vai của người này đã đầy những vết thương máu chảy không ngừng.

"Vâng, thưa Bạch thúc!" mọi người đều hô to để trả lời người vừa căng dặn. Tiếng trả lời đó không chỉ là mang hàm ý trả lời mà nó còn giúp cho mọi người lấy lại tinh thần nâng cao sĩ khí.

Khoảng năm người của Mộc gia đứng xếp thành hình tròn như một tấm thuẫn quay lưng hướng về một đứa nhóc khoảng tám tuổi mặc y phục màu trắng đã lắm lem bùn đất, khuôn mặt đứa bé hiện rõ sự sợ hãi nước mắt chảy xuống hai gò má, miệng vẫn luôn vẫn luôn lẩm bẩm gọi: "Phụ thân! Mẫu thân!"

"Thiếu chủ ngoan, đừng khóc nữa!" một người gia nhân đang đứng chắn phía trước cậu nhóc được gọi là thiếu chủ đó, khuôn mặt đang bừng bừng sát khí nhưng khi nói chuyện với thiếu chủ lại vô cùng hiền hòa.

Nhưng khi vừa dứt lời thì một luồng sáng xẹt ngang, cả năm người đều còn đứng đó nhưng đầu lại đều rớt xuống đất, máu tươi bắn ra tung tóe như một cơn mưa phùn vào người của thiếu chủ, cảnh tưởng vô cùng kinh khủng, cho dù là một người trải đời bao nhiêu năm thấy cảnh tượng như vậy thì cũng không khỏi sợ hãi, huống chi là một đứa nhóc.

Nhát chém vừa rồi do một người hắc y nhân đội một chiếc nón lá, hai tay cầm một cặp đao uyên ương thi triển ra, người này có cách ăn mặc khác hẳn so với những tên khác, sát khí cũng nặng hơn, hắn ta từ từ tiến về phía đứa nhóc, đôi chân của đứa nhóc thiếu chủ đó đã không đứng nỗi mà quỳ rạp xuống đất đôi mắt trở nên sợ hãi đến vô hồn.

Bỗng nhiên một thanh kiếm màu trắng từ xa bay đến đâm về phía tên đội nón lá, hắn ta xoay người lại tránh chiêu kiếm đó, nhưng cùng lúc đó sau lưng hắn lại xuất hiện một thanh cự đao chém đến, tên đội nó lá quơ song đao của hắn đỡ lấy chiêu đao đó còn một thanh đỡ lấy chiêu kiếm, bốn món vũ khí va chạm phát ra âm thanh như một đàn quạ đang kêu vô cùng chói tai.

"Gia chủ, gia chủ phu nhân hai người đến rồi!" Bạch thúc mừng rỡ kêu lên.

"Mau đưa thiếu chủ chạy đi!" một người trung niên mặc một chiếc áo đỏ tay cầm thanh cự đao được gọi là gia chủ nói với Bạch thúc.

Một người phụ nữ mặc y phục màu tím nhạt chạy đến trước mặt đứa nhóc thiếu chủ đó, trên tay cầm thanh kiếm sáng lấp lánh lúc nảy.

"Mẫu thân!" đứa nhóc thiếu chủ liền lấy lại tình thần òa khóc nức nở rồi chạy đến ôm người phụ nữ mặc y phục màu tím đó.

"Quân nhi của mẹ ngoan! Nín khóc đi! Có phụ thân và mẫu thân ở đây rồi... Không sao hết. Con mau đi với Bạch thúc lát nữa mẫu thân sẽ theo sau." người phụ nữ được gọi là mẹ đó ôm chằm lấy Quân nhi rồi đưa tay sờ lên mặt đứa con mình, nhưng đôi tay đó lại có phần rung rẩy, khuôn mặt người phụ nữ cũng nhợt nhạt, có lẽ đã bị thương khá nặng nhưng vẫn đẹp như một tiên nữ hạ phàm, người phụ nữ ấy nở một nụ cười trấn an, miệng thì kêu mau đi nhưng trong lòng lại không nở, vì người đó biết có lẽ lần này là lần gặp cuối cùng của hai người.

Người gia chủ mặc y phục màu đỏ đi đến gần, dùng tay xoa đầu rồi đeo một sợi dây chuyền bằng ngọc lên cổ Quân Nhi: "Quân nhi! Nghe phụ thân nói... Sau này không được khóc nữa, nam nhi dưới chân là vàng nên cũng không được quỳ dù gặp bất cứ chuyện gì!". Nói dứt lời người mặc y phục màu đỏ ném Quân nhi sang Bạch thúc, đôi mắt bắt đầu nổi lên sát khí nhìn sang tên đội nón lá.

" Phụ thân!" Quân nhi vẫn chưa kịp trả lời câu dặn dò vừa rồi là đã bị ném đi, bây giờ chỉ biết hét lên, khiến trái tim của người được gọi là phụ thân đó càng thêm đau nhói.

Ai cũng hiểu bây giờ không còn thời gian để nghe những câu trả lời.

Bạch thúc ôm lấy Quân nhi rồi nhảy lên mái nhà đi về hướng cửa sau của Mộc gia.

Bạch thúc vừa đi thì xuất hiện thêm bảy tên hắc y nhân.

Bọn chúng vây quanh hai người gia chủ Mộc gia, vũ khí tên nào cũng đều dính đầy máu, tên cầm đầu đội nón lá cất giọng nói có phần khó nghe của mình lên, có lẽ do dùng nội công làm thay đổi giọng để che giấu thân phận: "Giết tên áo đỏ. Bắt sống tên áo tím... Còn ngươi, ngươi đuổi theo giết luôn tên nhóc con!".

"Các ngươi cứ thử xem!" Người phụ nữ gặng từng chữ một, ánh mắt vô cùng mệt mỏi nhưng cơ thể đầy sát khí, tay cầm một thanh kiếm sáng bóng chỉ thẳng về bọn người mặc áo đen, định xuất kiếm nhưng bước chân có phần loạn choạng, phải chống kiếm xuống đất mới không bị ngã.

"Nàng không sao chứ?" Người gia chủ mặc áo đỏ đỡ lấy người phụ nữ, nhưng sau đó sau lưng người lại xuất hiện một tên mặc quần áo đen từ lúc nào không hay cứ như là từ trong không khí xuất hiện ra, tay phải hắn cầm huyết tích tử còn tay trái cầm một đứa nhóc.

"Quân nhi!" tiếng gọi của người phụ nữ vang rộng cả nơi đó.

"Đại ca..." Tên đội nón lá gọi tên cầm huyết tích tử.

"Lũ ăn hại các ngươi... Có một thằng nhóc ngay trước mặt cũng để cho chạy!" Tay hắn rung nhẹ huyết tích tử, một cái đầu rớt ra từ trong đó.

"Bạch thúc!" Người gia chủ y phục đỏ nhìn cái đầu lâu đó hét lên trong sự tức giận, nhìn từ đôi mắt có thể thấy cả chỉ máu: "Mau thả Quân nhi ra, các ngươi muốn gì? Ta cũng chấp nhận hết!"

"Nếu ngay từ đầu ngươi nói câu này, có lẽ mọi chuyện đơn giản hơn nhiều." Tên được gọi là đại ca nói một cách chậm rãi, tay chỉ về phía người phụ nữ: " Con ả đó đi theo ta!"

"Các ngươi... Là sát thủ của Bá gia!" người phụ nữ lúc này sắc mặt đã trắng bệch, hơi thở đã không còn ổn định nữa, e là sẽ không sống được bao lâu: "Được! Chỉ cần ngươi thả con ta ra, thì ta đi với ngươi."

Tay của người gia chủ nắm chặt vào cổ tay của người phụ nữ, hai người nhìn nhau mặc dù không nói gì nhưng lại như biết đối phương đang nghĩ gì, ánh mắt của người đàn ông đã có những giọt nước mắt xuất hiện. Mặc dù rất muốn ngăn cản nhưng lại không làm được, cả hai nhìn nhau say đấm để thay cho lời từ biệt, người phụ nữ cắm thanh kiếm trên tay xuống đất rồi bước đến chỗ tên đại ca.

"Độc của ngươi chỉ có bọn ta có thuốc giải! Chỉ cần đi với bọn ta tự khắc sẽ có thuộc giải." Tên đại ca ném đứa nhóc sang bên phía gia chủ, rồi nắm lấy vai của người phụ nữ.

Trong thời khắc này tay của người phụ nữ nắm chắc tay tên đại ca, thanh kiếm cắm dưới đất lúc nảy đã bắt đầu ngầm vang như đáp lời với người phụ nữ, thanh kiếm đó bay bật lên, sau đó một luồng sáng bay xuyên qua cơ thể của người phụ nữ và tên đại ca, từ mũi kiếm đến chuôi kiếm đã được phủ một lớp màu đỏ của máu. Quân nhi mơ hồ mở mắt, chỉ nhìn thấy cơ thể mẫu thân của mình đã đầy máu, tay phải đưa ra như muốn nắm lấy đôi tay mẫu thân, nhưng sau đó đôi mắt đã tối sầm rồi bất tỉnh, nhưng nước mắt lại liên tục chảy.

"Không!"

Thời gian lúc đó cứ như ngưng động lại, mọi hành động của mọi người đều như chậm lại, nhưng chỉ có người gia chủ thì ngược lại, cơ thể người lại vô cùng nhanh.

Không! Là do tộc trưởng quá nhanh nên tạo cho mọi người cảm giác như chậm lại, tay trái buông thanh đao xuống đất ôm lấy Quân nhi còn tay phải ôm lấy người vợ của mình. Tiếng hét vừa rồi của tộc trưởng mang theo cơn giận dữ đến tột cùng làm cho khói bụi nơi đó bị tiếng hét thổi bay xa vài dặm.

"Đại ca!" Tên đội nón lá chưa kịp phản ứng đã thấy tên đại ca bị một kiếm đâm xuyên tim ngã lăng ra chết: "hắn ta nhập ma rồi! Mau giết hắn nhanh lên!"

Bảy tên hắc y nhân vây quanh và cùng lúc tấn công vào chỗ hiểm trên người gia chủ, nhát chém nào cũng vừa nhanh vừa gọn.

Keng! Keng! Keng!

Nhưng người gia chủ lại chỉ đứng yên không hề né tránh, chỉ lấy thân thể của mình che chắn cho vợ con, nhưng cứ như bọn họ chém vào một bức tượng được làm từ sắt thép.

Người gia chủ đặt Quân nhi và vợ của mình xuống một cách chậm rãi chớp mắt một cái cả bảy tên đã bị người gia chủ dùng tay không đấm xuyên bụng, đứng từ sau lưng có thể thấy ánh sáng soi vào cả nội tạng, bọn chúng bị giết một cách tàn nhẫn y như nhưng gì bọn chúng vừa làm với Mộc gia.

"Quỷ! Thành quỷ rồi!" tên sát thủ đội nón lá nhìn thấy cảnh vậy không khỏi rung sợ, mồ hôi đã đổ đầm đìa ướt hết cả áo, sau đó liền xoay người định bỏ chạy nhưng chưa kịp chạy đã bị đôi tay đầu máu của gia chủ đặc lên cỗ, tay chân tên đội nón lá không còn cử động, đôi tay của hắn cũng đã mềm nhũn không còn sức lực khiến cho cặp song đao tụt khỏi tay cắm xuống đất, chỉ nghe một tiếng rắc là cỗ của tên sát thủ đã bị bóp nát, cái nón lá hắn đội cũng chậm rãi rơi xuống vũng máu dưới chân.