Chương 5: Đả Cẩu

Cửu Thế Thần Quân

Chương 5: Đả Cẩu

" Thôi vậy, các ngươi đi đi"

Lương Nguyệt tức giận phất tay quay người nói. Cầm trong tay mười kim tệ, trong lòng rất là không vui, nàng lúc trước có nói qua muốn mua một ít linh thảo cấp thấp cho nhi tử bồi bổ, hôm nay thiếu ba mươi cái kim tệ, thời gian tới như thế nào qua a, bởi vì nàng còn muốn để tiền cho phu quân mua rượu uống với lấy tiền mua đồ tẩm bổ nhi tử.

Ngay lúc Mậu Sơn cùng Hà Tức Minh đang đắt ý định xoay người đi thì từ phía sau Lương Nguyệt truyền đến một giọng quát lớn.

" Dừng lại, các ngươi chưa đi được"

Lúc này Lưu Nhược Hy từ phía xa đi tới quát lớn.

" Không biết Lưu thiếu ngài có gì phân phó

Mậu Sơn quay đầu lại âm dương quái khí nói. Bất quá theo hắn nghĩ mình hiện tại gọi cái này phế vật một tiếng thiếu gia đã coi như là đủ cho hắn mặt mũi đi.

" Đem ba mươi kim tệ còn lại cũng đưa ra đây, nếu không cũng đừng trách ta độc ác"

Lưu Nhược Hy âm trầm nói. Ta kháo, mình dù gì trước khi xuyên việt cũng là một cái có thân phận, có mặt mũi người đi. Bây giờ lại bị hai cái cẩu nô tài cho khi dễ, nói ra không phải bị người cười chết sao.

" Chúng ta không phải mới vừa rồi đã giải thích sao?"

Mậu Sơn mang theo vẻ mặt trêu tức âm dương quái khí đáp.

Mấy ngày hôm trước, Lưu Nhược Hy bị đánh đến gần chết, hoàn toàn là bởi vì Lưu Sơn muốn hắn phải chui qua mình đũng quần kết quả Lưu Nhược Hy không chịu sau đó trải qua tranh chấp đánh lên, sau đó mới có một màn Lưu Nhược Hy cùng Lưu Sơn liều mạng. lúc ấy hai tên này cẩu nô tài cũng có mặt ở hiện trường quan sát, hai người bọn họ cũng ỷ là nô tài bên cạnh Lăng Sơn mà lộ ra vẻ ngang ngược, đối với Lưu Nhược Hy một nhà càng là được nước lấn tới hàng tháng ăn bớt tiền trợ cấp.

"Xem ra các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ"

Lưu Nhược Hy sắc mặt âm trầm nói.

Mậu Sơn cùng Hà Tức Minh vẻ mặt không không sao cả, bọn chúng mặc dù là người hầu nhưng mà hai người lại cũng là tứ cấp võ đồ tu vi, đối mặt với một phế nhân như Lưu Nhược Hy ngay cả võ đồ cũng không tới đương nhiên là không sợ.

" Bỏ đi Hy nhi ngươi để bọn họ đi thôi"

Lương Nguyệt giữ lại Lưu Nhược Hy tay khuyên nhủ. Nàng chỉ sợ nhi tử vọng động, vạn nhất lại bị thương, nàng cũng không muốn thấy tình huống này.

" Nương ngươi yên tâm xem nhi tử làm sao vì ngươi trúc ra ngụm này ác khí"

Lưu Nhược Hy tránh tay của lương Nguyệt, chậm rãi đi về phía hai tên cẩu nô tài kia.

" ngươi đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn cùng chúng ta động thủ sao"

Mậu Sơn cùng Hà Tức Minh trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt nói. Mặt dù gia quy của Lưu gia nhưng là không cho phép người hầu cùng tì nữ trong gia tộc dĩ hạ phạm thượng. Bất quá nếu Lưu Nhược Hy muốn cùng bọn họ động thủ với bọn họ tu vi còn không thể tránh né được sao? Đến lúc đó hắn tự mình va vào tảng đá hay cái cây cũng không phải lỗi của bọn chúng đi.

" ta điếm từ một tới ba không gia ra đây 30 kim tệ đừng trách ta"

Lưu Nhược Hy lớn tiếng quát.

"Đã nói tất cả kim tệ đều không ở chỗ chúng ta, ngươi có bản lĩnh thì đi tìm đại tổng quản mà đòi."

Hà Tức Minh ở một bên chen miệng nói.

" Một"

" Hai"

"Ba"

" Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến hắn."

Mậu Sơn không thèm để ý kéo Hà Tức Minh đi, một bên còn nói.

Thấy hai người chuẩn bị rời đi đứng ở một bên Lương Nguyệt kêu to nói.

"Quên đi, Hy nhi, chúng ta trở về thôi."

Bất quá không đợi Lương Nguyệt nói xong ở một bên Lưu Nhược Hy đột nhiên hét lớn thân hình cũng bắt đầu di động trực tiếp theo sát Mậu Sơn cùng Hà Tức Minh mà tới.

Hai người đều là Võ đồ cấp bốn, Lưu Nhược Hy từ sau tập kích mà tới, hai người dĩ nhiên nhận biết, lập tứ tách ra hai bên.

" Tàn Thiên chưởng"

Lưu Nhược Hy lập tức đánh Tàn Thiên chưởng, chưởng pháp một đường hướng Mậu Sơn đánh tới.

Mậu Sơn cả kinh, hắn không nghĩ tới Lưu Nhược Hy cái này một cái bắt chuyện không nói trực tiếp đuổi theo liền ra chiêu, vội vàng muốn tránh né.

Đáng tiếc, Lưu Nhược Hy chân bước Vô Ảnh bộ tốc độ cực nhanh, không đợi Mậu Sơn kịp né tránh một chưởng liền nặng nề vỗ trên mặt của hắn.

- Răng rắc.

- A!

Sống mũi của Mậu Sơn bị Lưu Nhược Hy một chưởng đập gãy, đau đến "oa oa" gọi bậy, chỗ lỗ mũi kia máu tươi không ngừng trào ra.

Lưu Nhược Hy thấy Mậu Sơn cái này gia hỏa ngồi chồm hổm xuống, một cước lại đá vào hai tay đang che nơi sống mũi, Mậu Sơn lần nữa kêu thảm thiết, ngã trên mặt đất.

" A, ngươi ngươi dám đánh chúng ta không sợ ta báo cho Sơn thiếu tìm ngươi trả thù sao?"

Hà Tức Minh không nghĩ tới Mậu Sơn cư nhiên bị một cái xưng là phế tài đệ nhất Thanh Dương trấn hai ba chiêu cho đánh ngã, hơn nữa còn la như thế thâm độc chiêu thứ, hắn vội vàng liền mang danh tiếng chủ tử nhà mình ra, cố gắng uy hiếp Lưu Nhược Hy. Bất quá nếu là trước đây Lưu Nhược Hy chỉ cần không làm quá mức hắn nhưng là sẽ kiên kỵ vài phần ma tha cho hai cái này gia hỏa, bất quá hắn là trước đây Lưu Nhược Hy sao. Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi.

" Hừ, ta sớm muộn sẽ tìm Lưu Sơn tính sổ, hiện tại ta trước tiên giáo huấn hai tên cẩu nô tài không có mắt các ngươi một chút."

Lưu Nhược Hy hừ lạnh một tiếng, dưới chân gia tốc chạy tới trước mặt Hà Tức Minh vẫn đang sững sờ, vung lên một cước, trực tiếp đá vào dưới quần của hắn.

" Aaaaaaa"

Hà Tức Minh kêu thảm một tiếng, ôm lấy mình tiểu huynh đệ ở tại chỗ nhảy lên không ngừng.

Tên này cư nhiên đánh ra như thế bỉ ổi chiêu thức điều này làm cho Hà Tức Minh rất là nhức cả trứng. Cơ mà " Mụ nội nó" hắn hiện tại không còn trứng a.

Lưu Nhược Hy hai ba cái liền khiến cho hai người mất đi lực chiến đấu, bắt đầu tiến hành trừng phạt với hai người này.

" Cẩu nô tài còn không mau đem kim tệ giao ra"

Lưu Nhược Hy tóm lấy Hà Tức Minh cổ áo sách lên nói. Còn hai tay thì liên tục đánh hai quyền vào mắt của hắn. Nhất thời Hà Tức Minh hai mắt biến thành gấu trúc.

" Ngươi, ngươi dám…………"


Hà Tức Minh vừa muốn mở miệng nói chuyện.

Lưu Nhược Hy hai tay nắm lấy hai vai của hắn, đồng thời đầu gối dưới chân nặng nề đánh lên phía trên, đánh tại chỗ khố quần vừa mới bị thụ thương của Hà Tức Minh

" Aaaaa"

Hà Tức Minh nói cũng không nói được, trực tiếp đau đến hôn mê.

Lưu Nhược Hy một khuôn mặt chưa hết tức giận quay sang Mậu Sơn đang nằm trên đất mỉm cười. Nụ cười này trong mắt Mậu Sơn là như thế đáng sợ cứ như ác ma từ cửu u địa ngục trốn ra vậy

Mậu Sơn sinh lòng sợ hãi, lập tức ai thanh nói:

" Thiếu, thiếu gia, không, không nên đánh nữa, ta đây liền đem kim tệ đưa hết cho ngài"

" Này thì đưa"

Lưu Nhược Hy mắng một cậu, một cước trực tiếp dẫm ở Mậu Sơn trên mặt.

Đáng thương Mậu Sơn cái này mập mạp gia hỏa khuôn mặt liên tục chịu đòn đón chừng ngay cả hắn mụ mụ cũng không nhận ra.

Mậu Sơn cùng Hà Tức Minh trực tiếp bất tỉnh. Lưu Nhược Hy cũng không ngần ngại từ trên người chúng đem kim tệ lấy xuống, không nhìn kỹ bên trong có bao nhiêu kim tệ, trực tiếp hướng về phía cửa nhà đi về.

Nơi cửa nhà Lương Nguyệt nhưng là một mặt trợn mắt hốc mồm mà nhìn nhi tử đại triển thân thủ. Nàng thật sự không thể tin được nhi tử của chính mình chỉ hai ba chiêu đã đem hai gã tứ cấp Võ Đồ đánh cho ngất xỉu.

"Nương, trở về đi thôi, đừng nhìn hai cái này gia hỏa làm ngươi tâm tình không vui"

Lưu Nhược Hy kéo tay Lương Nguyệt đi trở về nhà, sau đó xoay người đem đại môn khóa lại.

Lưu Nhược Hy đem túi tiền nhét vào hắn nương trong tay, sau đó thu lấy một ít từ trong đó, trực tiếp trở về phòng.

Lương Nguyệt hai tay nắm lấy túi tiền, vẫn sững sờ nhìn thân ảnh nhi tử yếu nhược biến mất ở trong phòng phía trước.