Chương 6: Tổng tài ở trên ta ở dưới Dị thế bản

Cửu Thế Thần Quân

Chương 6: Tổng tài ở trên ta ở dưới Dị thế bản

Lưu Nhược Hy trở lại trong gian phòng của mình, tiện tay đem túi tiền ném ở một bên, hai tay không ngừng vẩy ra, trong miệng kêu lên:

" Ta dựa vào mới thi triển có mấy chiêu mà thôi tay chân lại như thế rã rời không chịu nổi, biết vậy lão tử đã dùng cây đánh chúng rồi"

Lúc nảy Lưu Nhược Hy lựa chọn chủ động công kích là có nguyên do. Hắn hiện tại chỉ đả thông đạo thứ nhất kinh mạch, chỉ khôi phục một tia khí lực của người bình thường, cho nên hắn rất lý trí lựa chọn tiên hạ thủ vi cường, hơn nữa chuyên công kích bộ vị yếu ớt nhất của đối thủ.

Bất kì ai chỉ cần bị đánh trúng mũi và trái trứng bởi một người có thực lực cùng mình không sai biệt lắm mà vẫn có thể hoạt động bình thường như không có việc gì đó mới là quái sự.

Trải qua vận động sáng sớm, lại thu thập hai nô tài, Lưu Nhược Hy một thân mồ hôi, vội vàng đánh một thùng nước đi tắm.

Sau khi tắm rửa, Lưu Nhược Hy trở lại ở trong phòng của mình bắt đầu đả tọa, tranh thủ ở trong thời gian nhanh nhất giải khai đạo kinh mạch thứ hai. Hắn dự đoán được, hôm nay dạy dỗ hai cẩu nô tài kia, chủ tử của nó khẳng định sẽ không để yên, cho nên hắn phải tranh thủ thời gian, chỉ cần toàn bộ đả thông toàn bộ kinh mạch, ngưng kết nội lực, hắn cũng không sơ cái gì Lưu Sơn rồi.

Trở nên mạnh mẽ là nhiệm vụ thiết yếu hiện tại của hắn, bởi vì trước kẻ mạnh kẻ yếu không có quyển lên tiếng, luôn là vậy dù ở của hắn trước đây thế giới cũng là thế.

Một gã thiếu niên ở trần tuổi tầm mười bảy, mười tám xếp bằng trên giường, hai tay bắt quyết đặt trước bụng, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, mái tóc màu đen dài như mực không khác gì thác nước làm cho ngươi nhìn mơ hồ có thể thấy được từng sợi khói trắng, phảng phất như thế ngoại tiên nhân, xem ra cực kỳ suất trần. Trên thiếu niên khuôn mặt là một vẻ lãnh tuấn cùng kiên nghị.

Sau một canh giờ, thiếu niên kia chậm rãi mở mắt, hai tay bỗng nhiên thu lại, nhảy xuống giường.

Lúc này ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa 'Đông đông'.

Đi vào là phụ thân Lưu Ngạn của Lưu Sơn, trong tay như cũ là nắm bầu rượu, tựa hồ bình tượu này đều chưa từng rời khỏi người hắn, vẻ mắt của hắn hơi hưng phấn mà nhìn nhi tử.

" Nghe nương của ngươi nói, ngươi sáng nay nhưng là đánh hai gã võ đồ tứ cấp"

Lưu Ngạn tìm một cái ghế ngồi xuống liền hỏi.

Lưu Nhược Hy gật đầu nói:

" Vâng Phụ Thân"

Lăng Chiến chân mày cau lại, mang theo chút hưng phấn hỏi:

" Ngươi có thể lại tu luyện rồi sao?"

Lưu Nhược Hy lắc đầu đáp:

" Tạm thời còn không được, bất quá… Không cần bao lâu nữa ta nhất định có thể lại lần nữ tu luyện."

" Thật không"

Lưu Ngạn kích động dùng hay tay nắm lấy nhi tử bả vai đứng lên hỏi, chợt thần sắc lại ảm đạm xuống, cười khổ nói:

" Kinh mạch bị phế, trừ khi có nghịch thiên đan dược ngũ phẩm trở lên có lẽ còn có một tia hi vọng trùng tu kinh mạch, nếu không… "

Nói chưa dứt lời Lưu Ngạn lại lần nữa thở dài, dốc bình rược lên một ngụm "ừng ực" nuốt xuống, trên vẻ mặt còn manh một chút tự giễu cùng tịch liêu không sao nói hết.

Lưu Nhược Hy nhìn phụ thân của mình ở trước mắt, song quyền nắm chặt một cái, một đời trước hắn đã không có phụ thân một đời này nếu có cơ hội có phụ thân vậy hắn cũng không muốn để cho phụ thân mình cứ như vậy ở trước mắt mình mà suy sụp đi xuống, sau đó từ từ buông lỏng nói:

" Phụ thân ngươi không nên nản chí, có câu sự sống là khởi nguồn của hy vọng, quân tử ngày ngày vươn lên như thế nào chỉ gặp chút chông gai lại nản lòng thoái chí đây"

Lưu Ngạn ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhi tử, khẽ thở dài một hơi, xoay người đi khỏi phòng ốc, chỉ để lại cho Lưu Nhược Hy một cái bóng lưng.

" Phụ thân ngươi phải tin tưởng ta, ngày mà cả nhà ta quật khởi không còn xa nữa đâu, mối thù trước kia của ngươi cũng đặt cùng trên vai của ta đi"



Trong đại trạch viện của ngũ trưởng lão, gia gia của Lưu Sơn.

Trước đình viện tây sương phòng, một gã thanh niên cùng tuổi Lưu Nhược Hy mặc áo bào xanh đang huy tửu lấy kiếm kỹ

" Liệt nhật phần thiên"

Ở trong miệng thanh niên kia hét lớn một tiếng, cả người giống như thương ưng nhảy lên, trường kiếm trong tay quay lại uyển chuyển, ngay sau đó hướng phía trước đâm tới, một đạo kiếm quang dài nửa thước bắn ra khí tức lẫm liệt.

Thanh niên kia ổn định hạ xuống mặt đất, thu hồi kiếm thế, trên mặt lộ ra nụ cười, phối với khuôn mặt góc cạnh kia cho người ta một loại phiên phiên công tử văn nhả khí chất.

Chỉ là nếu Lưu Nhược Hy có mặt ở đây thấy một màn này nhưng là sẽ không ngừng nhổ nước bọt mắng thiếu niên kia là "Vương bát đản"

Hắn chính là đích tôn Lưu Sơn tôn tử của ngũ trưởng lão, cũng chính là nhi tử thứ hai của tài vụ chấp sự Lưu Hải.

Lưu Sơn vừa mới thu thế, một thị nữ dáng điệu không tệ lập tức bưng lên một chậu nước, đi tới trước mặt Lưu Sơn nói:

" Thiếu gia mời rửa mặt"

Lưu Sơn ngân cười một tiếng, ở trên mặt thị nữ sờ soạng một cái nói:

" Lan nhi càng ngày càng hiểu chuyện rồi"

" Thiếu gia ngươi thật là hư"

Lan Nhi thị nữ nhẹ tránh ra rồi âm thanh cười cười tránh cứ nói.

" Thiếu gia ta chính là người xấu nha, bất quá ta cũng chỉ là đối với tiểu Lan ngươi xấu thôi"

Lưu Sơn lấy ra khăn lông ở trong bòn, một bên rửa mặt, một bên cười nghiêm túc nói.

Gương mặt phấn nộn của Lan Nhi thị nữ dâng lên màu hồng cho đến tận tai, khẽ lên tiếng:

" Thiếu gia ngươi đối với ta thật tốt"

Sau khi rửa mặt, Lưu Sơn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đối với Lan Nhi hỏi:

" Mậu Sơn hai tên kia đi đưa kim tệ còn chưa trở lại sao?"

" Còn chưa thấy trở lại"

Lan Nhi đáp.

" Kỳ quái hai tên này chỉ đưa chút bạc lý nào lại lâu đến thế"

Lưu Sơn đem khăn lông ném vào trong bồn kỳ quái nói

Liền vào lúc này, ngoài cửa lảo đảo chạy vào hai người, đây nhưng không phải là Mậu Sơn cùng Hà Tức Minh thì là ai.

Chỉ thấy hai người bọn họ, một người che mũi, một người cong eo, che ở phía dưới, vừa thấy được Lưu Sơn, mấy bước tiến lên liền quỳ gối ở trước Lưu Sơn khóc lóc kể lể nói:

" Thiếu gia thỉnh làm chủ cho nô tài a…"

" Xảy ra chuyện gì?"

Lưu Sơn cau cau mài hỏi

Mậu Sơn mũi bị đau không tiện nói, kết quả để cho Hà Tức Minh kể ra. Đương nhiên trong đó cũng thêm thắt không ít.

Lại nói, Lưu Sơn cái này gia hỏa tuy là khắp nơi chèn ép khi dễ Lưu Nhược Hy cũng là vì của hắn gia gia nhất mạch cùng Lưu Nhược Hy tộc trưởng nhất mạch vốn dĩ không có hòa thuận gì để nói. Bất quá mà Lưu Sơn con hàng này cũng được coi là thiên sủng chi tử. Được mọi người xem là một đời thiên kiêu, nằm ngủ trong lúc vô tình cũng có thể tăng tu vi, đi đường cũng có thể nhặt được linh thảo.

Giai thoại về hắn ở Thanh Dương trấn cũng không thua gì Lưu Nhược Hy trước kia, bất quá Lưu Nhược Hy là tốc độ tu luyện biến thái còn hắn là có được cơ duyên nghịch thiên.

Lúc mới xuyên việt qua Lưu Nhược Hy biết mình phải cùng với như thế một cái nghịch thiên gia hỏa là địch nhưng nhưng là tỏ ra vẻ "Ta áp lực rất lớn nha".

Bất quá cái này Lưu Sơn đối sử với mọi người có thể nói là rất ngông nghênh làm người khó chịu nhưng đối mặt với hắn tì nữ Lan Nhi nhưng là một bộ hiền hòa yêu thương săn sóc, để trong tay nâng nịu sợ nàng bị tổn thương. Từng li từng tí bảo vê nàng, yêu nàng.
Cái kia Lan Nhi nha hoàn cũng cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho nàng nên đặt biệt rất cảm động cùng không bỏ.

Hắn từng vì nàng cùng toàn Lưu gia là địch, từng vì nàng cùng quần lang trong sơn mạch loạn chiến, cũng từng vì nàng mà máu nhuộm cẩm y một người một kiếm xông vào từ đường cùng hắn gia gia tranh đấu để bảo vệ nàng.

" Tự hỏi thế gian tình là chi,
Vung trường kiếm, đoạn thiên nhai.
Vì khanh nhất kiếm đơn mã,
Độc thân xông phá lang quần
Đồ tẫn thiên hạ quần hùng
Chẳng bằng đổi lấy giai nhân tiếng cười"

Một đời này Lưu Sơn trong mắt mọi người có thể là một gã hoàn khố sính cuồng, tùy tiện vì nha hoàn lại dám cùng gia gia mình tranh chấp lên. Mọi người nghĩ thế nào Lưu Sơn hắn không quan trọng chỉ cần có Lan Nhi bên cạnh dù hoàng tuyền lộ cũng chẳng xa nàng.

Nếu để cho Lưu Nhược Hy con hàng này biết chuyện này nhưng là sẽ cảm thấy rất quái dị đi, cái này chẳng lẽ là trong truyền thuyết "Tổng tài ở trên tôi ở dưới" bản dị giới lưu a.

P/S: Ai thích tìm hiểu về đoạn tình cảm giữa Lan Nhi và Lưu Sơn thì nói cho mình biết nha, không thì mình chỉ kể vậy thôi rồi bỏ qua ấy tại sau này kết thúc của Lưu Sơn và Lan Nhi cũng không được mỹ mãn cho lắm