Chương 4: Phiền toái tìm tới

Cửu Thế Thần Quân

Chương 4: Phiền toái tìm tới

Lưu Nhược Hy nhìn mẫu thân bóng người rời đi,đôi bàn tay không khỏi xiếc chặt một đôi mắt nhưng là tràng đầy đấu chí, trong lòng thầm nghĩ:

" Mẫu thân khổ cho ngươi, bất quá không lâu nữa Hy nhi nhưng là sẽ cho ngươi cùng phụ thân có ngày tháng tố lành"

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, từ phương đông ánh mặt trời bắt đầu dần dần nho lên.

Ở trong đình viện ước chừng có trên trăm mét vuông bên trong có trồng không ít cây cối, còn có một chút hoa cỏ, phụ cận lại có một cái bàn đá cùng vài chiếc ghế đá, hoàn cảnh giãn dị, tràng ngập không khí trong lành khiến cho tinh thần người ta không khỏi một trận sảng khoái.

Lưu Nhược Hy một thân giản đơn võ phục đang ở trong đình viện của mình bắt đầu luyện võ rèn luyện thân thể.

Kiếp trước khi hắn nghĩ ra Phá Quan Kiếm Thức, Vô ảnh bộ, cùng Tàng Thiên Thần chương hắn cũng đã tập luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, tinh khí thần hợp nhất.

Đối với bộ này vũ kỹ hắn nhưng là tu luyện đạt tới một tầng cao mức độ đó là biến vô chiêu thành hữu chiêu, trong lúc giơ tay nhất chân cũng có thể tùy ý phá ra vũ kỹ.

Vô ảnh bộ, người tu luyện tới cao nhất cấp độ có thể đi vô tung về vô ảnh.

Một bước bước ra nếu vận nội lực ngàn mét vạn mét thậm chí bước phá không gian đã không phải là vấn đề gì lớn lao lắm cho cam.

-----

Lại nói, người ở địa cầu sở dĩ không thể tu luyện ra chân khí, hoặc chỉ có số ít người mới tu luyện ra được là vì họ không thể cảm nhận ra được nội khí trong cơ thể mình.

Vì ở địa cầu pháp tắc quy vạn vật về phân tử mà đã là phân tử ắc có thực thể cho nên khí trong cơ thể cũng bị cái gọi là trọng lực áp chế dẫn đến suy yếu đến mức con người không thể cảm nhận nó được.

Trước khi còn ở địa cầu thời điểm thông qua một diễn dàn Lưu Nhược Hy nhưng đã từng có nói qua.

Trong cơ thể mỗi con người chúng ta điều tồn tại cái gọi là nội khí.

Muốn cảm nhân được nội khí hãy bắt đầu từ việc cảm nhận hơi thở của bản thân mình, cảm nhận luồng khí mình hít vào sẽ theo khoang mũi đi đến phổi, vào tim, máu đi khắp tứ chi bách hải sau đó lại theo chu trình ngược lại theo mũi trở ra.

Để ngự khí phải biết hãy vận hành nghịch chu thiên thức, nghĩa là thay vì khi hít thở bình thường thì nội khí và ngoại khí hấp thu sẽ bị trao đổi cho nhau gây nên vòng tuần hoàn khiến cho tới cuối cùng chỉ có bạn nội khí trong cơ thể bị hao mòn hết trung hòa với bên ngoài thể khí
(Ân, là lúc bạn chết ấy).

Nhưng nếu dùng một loại đặt thù pháp môn để giữ lại những khí này và gần như tống đi những thứ khí không cần thiết khác trong cơ thể qua đó có thể trường thọ là không giả, vì với điều kiện bình thường cở thể mà trong cơ thể vận còn đầy đủ sinh khí cung cấp thì sẽ không sản sinh cái gọi là thiếu dưỡng khí hay tế bào lão hóa như vậy không phải là có thể trường thọ sao. (Trích Lưu Nhược Hy- Siêu Việt giả)



Lại nói Lưu Nhược Hy hiện tại mặc dù đả thông một đạo kinh mạch, có chút ít nội lực, đủ để chống đỡ hắn sử xuất bộ thân pháp chạy trốn khi gặp nguy hiểm rồi.

Hắn bây giờ cùng người bình thường không sai biệt lắm, bất quá cơ thể thể chất có chút mạnh hơn một tí đi.

Bởi vậy hiện tại tuy hắn chưa có thể đánh với cái kia những cái võ giả nhưng chạy trốn chẳng lẽ còn không được sao.

Lưu Nhược Hy căn cứ hiểu biết của mình kiếp trước, nhắm mắt lại, hai chân không ngừng đạp lên đặt thù phương vị, cước bộ cũng vì đó không ngừng biến ảo.

Thời điểm mới đầu chỉ cảm thấy cũng không có gì vượt trội, tiếp tục quan sát lại phát hiện bộ pháp này có chỗ kỳ dị, tiếp tục tỉ mỉ quan sát lại làm cho người ta ngạc nhiên không dứt.

Chỉ thấy Lưu Nhược Hy tùy ý bước ra một bước rất lớn, tựa hồ một bước có thể bước ra được gần hai mét, tốc độ cực nhanh, cả người lộ ra vẻ phiêu miễu suất trần không gì tả được.

Lưu Nhược Hy ở trong đình viện ước chừng sau khi chạy mười vòng, thân thể dần dần cảm thấy mệt mỏi không thôi, dừng bước lại, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

" Xem ra phải đả thông mười hai đại kinh mạch nhanh một chút mới được, điểm nội lực này thật sự là không đáng kể rồi."

Lưu Nhược Hy khe khẽ thở dài.

Sau khi nghỉ ngơi thêm vài phút, hắn lại không tiếp tục luyện bộ pháp, mà là luyện thức thứ nhất của Phá Quân Kiếm Thức.

Phá Quân Kiếm Thức tên như ý nghĩa nhất kiếm xuất ra không gì không phá vạn quân khó địch, liên miên không dứt, như dòng nước lại như mây bay, lưu loát không trở ngại, uy lực kinh người.

Nếu như nội lực thâm hậu, trong một giây có thể trảm ra vạn cái kiếm ảnh, kiếm ảnh vô số, khiến cho người ta khó có thể đoán bắt được người ra chiêu đến cùng sẽ từ đâu công kích, đánh đến đối thủ không có lực phản kích.

Lưu Nhược Hy đỉnh phong thời kì có thể từng trong một giây có thể đánh ra trên trăm chiêu kiếm đã là cực hạn, một chiêu liền đem một tên cao thủ kiếm đạo thành danh đã lâu đánh thành bao cát không thể phản đòn.

" Ta đi, đây rõ ràng là thuần túy khi dễ người có được hay không, người ta chỉ là địa cầu phổ thông kiếm thuật cao thủ mà không phải trong tiểu thuyết Kim Dung cái kia một kiếm phân đôi dòng nước có được hay không"

Bất quá mà, nếu ai bảo Lưu Nhược Hy hắn là đang khi dễ người hắn đương nhiên đánh chết cũng sẽ không nhận.

Lưu Nhược Hy mới luyện được vài phút, Lương Nguyệt liền từ trong nhà đi ra.

" Hy nhi, thương thế của ngươi vừa mới tốt lên, không nghỉ ngơi nhiều một chút, làm sao có thể khắp nơi loạn động được."

Lương Nguyệt oán giận nói. Nàng biết từ sau khi hai năm trước bị phế, cho tới bây giờ tu luyện không gián đoạn, tuy nhiên lại luôn là không công mà lui, song nhi tử lại không muốn đối mặt với thực tế, nàng làm mẹ nhìn ở trong mắt cũng rất đau lòng cùng bất đắt dĩ a.

"Nương, ta sớm không sao rồi, đứng lên rèn luyện nhiều một chút đối với thân thể cũng có chỗ tốt."

Lưu Nhược Hy dừng lại trên tay của mình động tác đáp.

Lương Nguyệt đi tới bên cạnh Lưu Nhược Hy, móc ra khăn tay tùy thân lau lau mặt cho hắn.

Lưu Nhược Hy nhìn mẫu thân gương mặt đoan trang, tú lệ này, khóe mắt kia khó giấu được có nếp nhăn ẩn hiện, cũng sinh ra vài sợi tóc trắng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ vị đạo chua xót.


" Nương hài nhi khiến ngươi lo lắng rồi"


Trong đầu Lưu Nhược Hy hiện lên hình ảnh kiếp trước mẫu thân quan tâm chăm sóc hắn, lại nhìn đến Lương Nguyệt cũng đang một mặt quan tâm nhìn hắn không hỏi bật thốt lên.


"Hy nhi sao lại nói vậy, ta là nương ngươi lo lắng cho ngươi là hiển nhiên"


Lương Nguyệt một mặt vui mừng đáp, trong lòng nàng cảm khái, nhi tử lần này bị thương chưa hẳn là chuyện xấu, hắn hiện tại đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi còn biết quan tâm mẫu thân nữa

" này mau ra lấy tháng này tiền trợ cấp đi"


Một đạo chán ghét thanh âm từ ngoài đình viện truyền đến.


Đứng gọi ở cửa chính là hai gã người hầu mặc quần áo sai vặt, tuổi đều ở chừng hai mươi, một tên thì mụn đầy mặt, một tên thì lỗ mũi bị ngoặt khó coi, hai người hai mắt luôn lưu chuyển, khiến cho người ta cảm thấy giống như tặc, vừa nhìn sẽ khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.


Hai Người này chính là người hầu của Lưu Sơn, kẻ đánh Lưu Nhược Hy trọng thương lúc trước.

Một gã trong đó dáng người béo mập tên là Mậu Sơn, tên còn lại gọi Hà Tức Minh

------
Mậu Sơn, thân phận người hầu, là kẻ tham lam, vì lợi ích nhỏ bán đứng bản thân.

Hà Tức Minh, thân phận người hầu, có chút khôn vặt, sở trưởng nịnh bợ, vuốt mông ngựa, rất được thiếu gia trong tộc xem trọng, tiền đồ không nhỏ.
------

Mới vừa nói ra chính là tên Mậu Sơn, trong tay hắn cầm một cái túi nhỏ đang không ngừng xoay tròn, vẻ mặt khinh thường nhìn hai mẹ con Lưu Nhược Hy


Tài vụ của Lưu gia do ngũ trưởng lão trong coi, mà Lưu Ngạn thân là con của tộc trưởng thân phận tôn quý nên đáng lý ra tiền tiêu vặt của hắng hàng tháng phải do quản gia hay tì nữ mang đến, hôm nay tới lại là hai tên tùy tùng con trai của ngũ trưởng lão, có thể thấy được một nhà Lưu Nhược Hy bị người Lưu gia như thế nào không chào đón

" Chờ một chút ta tới ngay."


Lương Nguyệt vội vội vàng vàng hướng hai người đi đến.


Không đợi Lương Nguyệt tới gần tới gần, Mậu Sơn lại là tùy ý đem túi tiền ném qua.


Hai tên người hầu kia vì muốn Lương Nguyệt mất mặt cho nên ý định đem túi tiền ném xuống trên mặt đất cách nàng khoản một mét để cho nàng đi nhặt.


Trên mặt Lương Nguyệt nhưng là có chút không dẽ chịu đi nhanh thêm vài bước may mắn chụp được túi tiền làm cho hai tên kia người hầu một trận ngạc nhiên không nghĩ tới phụ nhân này còn có thể bắt được túi tiền.


Lương Nguyệt cười nói:


" Cảm ơn nhị vị đi một chuyến rồi"


Tiếp theo nàng ước lượng túi tiền một chút, vội vàng mở ra nhìn lại, tiếp theo hướng hai người nói:


" Hai vị xin dừng bước, phụ cấp của một nhà chúng ta không phải là mỗi tháng đều là bốn mươi cái kim tệ sao? Làm sao chỉ có mười cái nữa?"


"Phu nhân, đừng nói là chúng ta cắt xén kim tệ của ngươi? Đây cũng là tài vụ chấp sự tự mình phát xuống, nếu không ngừng tự mình đi hỏi hắn một chút"


Hà Tức Minh ngẩng đầu lên, âm dương quái khí của hắn nói.
Thái độ này của hắn thật sự làm cho người xem không khỏi câm phẫn không dứt.


Tài vụ chấp sự trong miệng của Hà Tức Minh là nhi tử của Ngũ trưởng lão, cũng chính là phụ thân Lưu Hải của Lưu Sơn.

Ở Lưu gia ai cũng biết Lưu Hải cùng Lưu Ngạn từ nhỏ đến lớn đều đối đầu nhau, Hà Tức Minh để cho Lương Nguyệt đi tìm Lưu Hải, đây rõ ràng là cầm Lưu Hải cái này gia hỏa đi uy hiếp nàng mà.

Bất quá mà, đang ở phía xa Lưu Nhược Hy nhưng sẽ bỏ qua sao.....