Chương 18: Chuyện xưa

Cửu Thế Thần Quân

Chương 18: Chuyện xưa

Một đêm đả tọa chửa thương đi qua, Lưu Nhược Hy bước xuống giường, ngẩng đầu nhìn thấy Lang Nhi đang ngồi tại cửa, thân thể co rụt lại nằm ngủ, khóe miệng còn có một ít trong suốt chất lỏng chảy ra làm cho người ta không khỏi miên man suy nghĩ nàng đang mơ cái gì.

Lưu Nhược Hy thấy thế lập tức đi tới, chỉ thấy thần sắc nàng tường hòa, lông mi đôi khi sẽ có chút dao động, hai tay vòng ôm trước ngực giống như con mèo nhỏ đáng thương đang híp mắt làm người ta cảm thấy thật là đáng yêu một cái tiểu nha đầu.

Lưu Nhược Hy đưa tay ra lau đi trên khóe miệng của nàng đoàn kia chất lỏng.

Sau đó, hắn cúi xuống đem nàng bế lên, tuy rằng thân thể hắn tuy suy yếu nhưng muốn bế một cái tiểu nha đầu chưa đầy bốn mươi kg như Lang Nhi vẫn có thể làm được.

Lang Nhi giống như vật nhỏ tìm được chăn ấm, ôm chặt cổ Lưu Nhược Hy, đầu nàng vùi vào lòng hắn, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Trong lòng Lưu Nhược Hy không khỏi rung động, dù không phải cái gì quái thúc thúc có sở thích loli khống, nhưng mà được một cái khả ái tiểu cô nương ôm mình lại không thích.

Bất kể là kiếp này hay kiếp trước, Lưu Nhược Hy luôn có một bộ tuấn tú khuôn mặt cho nên bên cạnh luôn có nữ nhân làm bạn, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa trải qua làm nam nhân cảm giác.

Điều này làm cho rất nhiều người nghi hoặc không hiểu ra sao. Có nhiều người còn suy đoán cho hắn thôi diễn ra quá nhiều loại kỳ lạ công pháp cùng võ kỹ cho nên trong lúc thực nghiệm tạo thành tổn thương cho bộ phận nào đó của cơ thể.

Bởi vậy cũng có nhiều người thà học trong các môn phái hay chi nhánh của họ võ công như thiếu lâm, võ đang mà rất ít người đi học Lãng Giang Chân Quyết, Thủy Nguyệt Kiếm pháp, Di hoa chỉ,…do hắn tạo ra.

Một đời trước hắn tới 20 tuổi thiên tư xuất chúng đả bại ẩn môn cao thủ vô số kể nhưng người theo hắn học võ từ đầu tới cuối chỉ có năm cái hài tử là hắn nhặt được từ trên đường về, bỏ ra năm năm tự mình chỉ đạo võ thuật thôi.

Kỳ thật cũng không phải hắn có tật bệnh gì mà do hắn cảm thấy nguyên dương trong cơ thể tràn đầy võ đạo một đường mới có thể di tới đỉnh phong. Lúc sau khi hắn nghĩ ra lãng gian chân quyết thì lại hiểu rõ một điều, võ đạo một đường âm dương giao dung mới là chính đạo.

Bất quá khi hắn hiểu ra thì có một lão gia hỏa chủ động tới tìm hắn nói muốn cho lão cháu gái kết duyên cùng hắn, muốn mời hắn sang nhà lão dùng cơm.

Hắn kẻ tài cao gan cũng lớn không sợ lão là người của những cái kia ẩn môn môn phái từng có cao thủ bị hắn đánh bại muốn trả thù sẽ đối với hắn ám toán cho nên cũng theo tới nhà lão. Kết quả thì ai cũng biết, hắn bị cái kia lão gia hỏa cho uống một chung rượu rồi không hiểu thấu xuyên qua đây.

Tới lúc xuyên qua tỉnh lạ về sau Lưu Nhược Hy mới chợt nhớ ra mình đời trước vẫn còn là xử nam a. Cái này có thể nói là một cái bi thương cố sự đi

May mắn hắn còn có cơ hội lặp lại một lần, bằng không hắn phải hối hận suốt đời.

Lưu Nhược Hy áp chế suy nghĩ lung tung trong đầu đem Lang Nhi cái này nha đầu đặt lên giường, sau đó đắp mền cho nàng, lại gọi tiểu nhị mang tới chậu nước ấm lau mặt, tay chân đã bị bẩn cho nàng, sau đó dùng chút Nội Lực mới khôi phục truyền qua cho Lang Nhi, xua tan đêm qua động lạ trong người nàng chút hàn khí tránh cho cái này nha đầu lại cảm lạnh thì khổ.

Nhìn gương mặt đáng yêu khi ngủ của Lang Nhi, Lưu Nhược Hy đột nhiên trong đầu xuất hiện ba chữ thật to:

" Loli dưỡng thành "

Tại Thanh Dương trấn, toàn bộ thị nữ đều phải làm bất kỳ chuyện gì cho thiếu gia hoặc chủ nhân, dù là ấm giường vào buổi tối.

" Phi! Ta nhổ vào, từ khi nào mình lại xấu xa như vậy "

Lưu Nhược Hy trong lòng nhổ nước bột một cái, sau đó ăn chút điểm tâm tiểu nhị mới bưng lên, thu liễm tâm thần ngồi dưới đất đả tọa.

Ngay khi Lưu Nhược Hy đang ở trong khách điếm đả tọa chữa thương, thế giới bên ngoài đang điên cuồng tìm kiếm hắn.

Tối hôm qua, Lưu Ngạn vốn đả tọa khôi phục nguyên khí sau khi trùng kích kinh mạch nhưng lại bị Lương Nguyệt quấy rầy.

Cũng không có gì kỳ quái, nhi tử mang theo dưỡng nữ ra ngoài cả ngày không trở về, làm mẫu thân như bà đương nhiên cảm thấy lo lắng, hơn nữa bà cũng không biết nhi tử đã trùng tu nội lực, không muốn nhìn thấy bộ dạng bất tỉnh của nhi tử khi bị trọng thương ngày trước.

Ngay lúc Lưu Ngạn cùng Lương Nguyệt muốn đi ra ngoài tìm nhi tử, sân viện của bọn họ đã lâu không có người hỏi thăm lại nghênh đón tam đệ của Lưu Ngạn là Lưu Hạo viếng thăm.

--------
Lưu Hạo ba mươi tuổi, làm người chính trực, không ham danh lợi, một lòng truy cầu võ đạo, thiên tư có hạn nhưng lại cần cù, vừa vào võ sư.
-------

Lưu Hạo trên người mặc bộ màu lam trường sam, lưng đeo kim hoàng sắc trường thương, dán người mạnh mẽ uy vũ đi thẳng tới trong sân viện của Lưu Ngạn.

" Nhị ca, nhị tẩu "

Lưu Hạo vừa nhìn thấy Lưu Ngạn, lập tức ôm quyền mang theo thần sắc tôn kính nói.

" Tam đệ ngươi tới rồi "

Lương Nguyệt cười nói, nhưng trên mặt thần sắc lo lắng nhưng là không có giảm đi.

" Tam đệ, sao ngươi lại tới đây"

Lưu Ngạn ôm hai vai Lưu Hạo hỏi.

Tuy rằng trước kia Lưu Ngạn bị phế đi kinh mạch, nhưng vị tam đệ này vẫn tôn kính hắn như xưa, cảm tình giữa hai huynh đệ thật thân thiết cũng chưa từng có thay đổi.

Lưu Hạo cười cười nói:

" Đệ không phải tới thăm nhị ca sao, đúng rồi, sao không thấy Hy nhi"

" Ta đang muốn ra ngoài tìm tên tiểu tử thúi kia đây, đi ra ngoài cả ngày không thấy bóng dáng, nhị tẩu của ngươi khẩn trương thật lâu đâu "

Lưu Ngạn nói.

" Cái gì, Hy nhi còn chưa trở lại "

Lưu Hạo kinh hô.

" Tam đệ không cần khẩn trương, có lẽ Hy nhi chơi đùa quên thời gian mà thôi "

Lưu Ngạn cũng không lo lắng cho Lưu Nhược Hy quá nhiều, hắn đã biết nhi tử trùng tu nội lực, chỉ cần không gặp phải đại phiền toái sẽ không xảy ra chuyện gì.

" Ai nha, xảy ra chuyện lớn, nhị ca, đệ cùng nhị ca đi tìm Hy nhi trở về, nhị tẩu ở nhà chờ đi "

Lưu Hạo lộ vẻ lo lắng nói.

" Tam đệ, ngươi nói cho rõ ràng hãy đi, Hy nhi của ta xảy ra chuyện gì "

Lời này làm Lương Nguyệt hoảng sợ muốn té xỉu, bà vội vàng chụp lấy tay Lưu Hạo hỏi

" Hôm nay Hy nhi cùng của tiểu nữ oa của Long gia đánh nhau tại Vị Hương lâu, đánh bại nữ oa của Long gia nhưng chính Hy nhi hình như cũng bị thương sau đó dẫn theo nào đó một cái lạ mặt tiểu nữ hài nói là về nhà…"

Lưu Hạo nói ngắn gọn:

" Cái gì, Hy nhi hắn lại bị thương "

Lưu Hạo còn chưa nói xong Lương Nguyệt đã lảo đảo không nhịn được nói.

" Nam nhân nói chuyện, nữ nhân đừng nói chen vào "

Lưu Ngạn quay sang trách nhẹ mình phụ nhân muốn cho nàng bình tĩnh lại rồi nói, lại hỏi Lưu Hạo.

" Chẳng lẽ Hy nhi bị trọng thương "

" Có bị trọng thương hay không đệ không biết, nhưng đệ muốn hỏi nhị ca một câu, có phải Hy nhi trùng tu lại nội lực hay không "

Lưu Hạo không đáp mà hỏi ngược lại.

" Hy nhi đạt được ít cơ duyên có thể trùng tu Nội Lực "

Lưu Ngạn ý thức được việc này nhất định không thể che giấu, vì vậy cũng gật đầu.

" Vậy thì được rồi, người trong tửu lâu đều biết Hy nhi có thể trùng tu nội lực, tin tức truyền thật nhanh, tin tưởng rất nhiều người sẽ biết tin tức Hy nhi hồi phục, dù là phụ thân đại nhân cũng đã hay biết, cho nên mới để cho đệ tới đây "

Lưu Hạo nghiêm túc nói.

" Đệ muốn nói…sẽ có người muốn đối với Hy nhi bất lợi "

Lưu Ngạn suy đoán.

" Chẳng lẽ nhị ca không cảm thấy thật kỳ quặc, lúc đầu huynh trên lôi đài bị người khác phế đi kinh mạch có thể là do lúc tranh đấu ra tay bất cẩn nhưng còn Hy nhi cũng đột nhiên bị người ám hại thì đây không phải bình thường đi, cho nên khẳng định có người có ý đồ bất lợi với nhất mạch của chúng ta ở Lưu gia, hiện tại ta phải sớm tìm được Hy nhi, vận dụng lực lượng mạnh nhất của gia tộc bảo vệ hắn, chờ sau khi hắn trở thành linh sư như vậy Lưu gia chúng ta có thể xưng hùng Thanh Dương trấn, mà trong gia tộc những kẻ kia muốn đối với ta nhất mạch bất lợi cũng không có cơ hội ra tay"

Lưu Hạo phân tích nói.

" Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi tìm Hy nhi "

Lưu Ngạn vội vàng nói.

Hắn vô cùng tin tưởng lời nói của Lưu Hạo, hắn chính là người bị hại mà còn là bị quang minh chính đại hại nhưng cũng chỉ có thể không nói gì.

Bởi vì lúc ấy vị kia nhị trưởng lão ra tay đã thương hắn lý do là vì lo lắng hắn dừng tay không kịp có thể hại tính mạng huynh đệ trong tộc cho nên bất chấp trực tiếp lên lôi đài đánh cho hắn một chưởng.

Chỉ là xảo diệu một chưởng này không hiểu sao đánh đoạn của hắn thập nhị kinh mạch.

Bất quá lúc đó hắn cũng không phải muốn lấy mạng cái kia Lưu gia đệ tử mà là trong tay hắn trường kiếm trong hiểu sao đang dược hắn để cách cổ đối phương hai tấc lại đột nhiên bị lực đạo không rõ tác động đánh tới.

Kết quả hắn tu vi bị phế từ thiên tài trở thành phết vật.

Bởi vì có câu nói:
"Cây cao thì gió càng lay, Càng cao danh vọng càng dày gian nan"