Chương 22: Sát Thủ Chết

Cửu Thế Thần Quân

Chương 22: Sát Thủ Chết

Nghe mẫu thân căn dặn một lát, Lưu Nhược Hy bị Lưu Ngạn gọi vào thư phòng.

Lưu Ngạn đứng ở trong thư phòng hai tay chấp sau lưng một mặt nghiêm túc nói.

" Hy Nhi hiên tại tuy ngươi đã trùng tu lại nội lực nhưng không nên quá phô trương "

Lưu Nhược Hy làm sao không rõ phụ thân đang lo lắng, vì thế thuận theo gật đầu đáp.

" Phụ thân, hài nhi nhớ rõ"

" Ân, như vậy thì tốt, năm đó khi ta còn trẻ vì nhất thời vinh hoan, khinh cuồng tự đắt, kết quả bị ngươi ám hai rơi vào kết cục như trước đây, sau đó tới Hy nhi ngươi cũng cùng chung một số phận, bởi vậy Hy nhi trước khi ngươi có thực lực áp đảo trên mọi thứ thì không nên quá phô trương sẽ tốt hơn"

Lưu Ngạn một mặt nghiêm trọng nói

Lưu Nhược Hy đối với đạo lý này nhưng là cũng hiểu rõ. Bản thân nếu quá phong quang không tránh khỏi sẽ có một số kẻ tiểu nhân trong bóng tối ra tay ám hại. Cho nên trước khi có thực lực tuyệt đối thì không nên quá xuất đầu lộ diện mới tốt.

" Xem ra sau này không nên kiêu ngạo như vậy, bằng không bị đánh lén lần nữa chết như thế nào cũng khó nói a, không biết có hay không lại xuyên việt"

Trong lòng Lưu Nhược Hy tự nhủ.

Trong một khu rừng rậm ngoại ô Thanh Dương trấn, sát thủ tập sát Lưu Nhược Hy kéo xuống vải đen che mặt, lộ ra khuôn mặt với vài đạo vết sẹo, người bình thường nhìn thấy sẽ cảm giác sợ hãi.

Bỗng Nhiên sát thủ quay đầu kêu lên:

" Ai, mau ra đây dừng lén lén lút lút"

Một người khoác trên thân thanh sam trường bào, mặt đeo ngân sắt mặt nạ chậm rãi bước ra. Ở góc trái mặt nạ có một đạo vết nứt nhìn ra vô cùng quỷ dị.

Sát thủ thấy người đi ra sau thì có vài phần kiên kỵ, nắm chặt trong tay trường kiếm, nhìn người đeo mặt nạ hỏi.

" Các hạ là ai, sao phải đi theo ta "

Người đeo mặt nạ phát ra thanh âm âm lãnh nói:

" Kẻ sắp chết hà tất cần biết nhiều như vậy"

" Thật lớn khẩu khí, vậy mời xem chiêu"

Sát thủ nghe người kia nói vậy thì có chút giân giữ, một lời nói xuống liền vận khí lăng không lao tới, trường kiếm chém ra một đạo kim sắc kiếm quang, đâm thẳng về hướng người đeo mặt nạ.

Những nơi kim sắc kiếm quang đi qua lá cây tam phân ngũ liệt, cho tới khi đánh tới trên thân người đeo mặt nạ.

" Ầm! ầm! "

Sát thủ nhìn thấy người đeo mặt nạ trúng của mình một chiêu thì đại thả lỏng, mở miệng nói.

" Nguyên lại là cái vô dụng gia hỏa"

" Ba ba ba"

Sát thủ vừa dứt lời, phía trước hắn trong đám kia tán loạn bụi mù lại vang lên tiếng vỗ tay

Sát thủ vừa nhìn lại, không khỏi chấn kinh, đối phương có thể chịu đựng một chiêu của hắn không hề có chút tổn thương, lập tức trong lòng xin ra khiếp ý, chuẩn bị lui lại bỏ trốn.

Đáng tiếng, lúc này người đeo mặt nạ phát ra tiếng cười lạnh, cánh tay người kia từ trên mặt nạ chỗ góc vết nứt tháo xuống một đoạn phóng về phía đối phương.

Sát thủ kia lộ ra vẻ hoảng sợ:

" Cái này sao có thể? Ngươi vậy mà là…"

Chưa kịp nói hết câu thìu đạo kia ngân quang đã từ cỗ hắn bay qua sau đó trở lại trên mặt nạ của người kia.

" Cẩu vật, dám động Lưu gia ta người"

Người đeo mặt nạ lưu lại một câu, nháy mắt biến mất trong rừng rậm.

Nếu Lưu Nhược Hy có mặt ở đây giờ này thấy như thế một màng như là sẽ trợ mắt há hốc mồm không nói nên lời. Trong miệng chắc chắn sẽ không ngừng đạo " Ta cmm, cái này con mẹ nó mặt nạ cũng quá giống trong phim Võ thần Triệu Tử Long cái kia mặt nạ đi, quá khốc nha, lại còn là huyền khí, mẹ nó quá lợi hại"


Trong rừng cái kia một trận chiến là không có người sẽ biết đến, giờ khắc này trong một căn phòng sơ sài đơn giản, một thiếu niên thanh tú trần trụi thân trên khoanh chân mà ngồi.

Buổi tốt khí trời rét lạnh là thế, hắn cũng lo hàn khí nhập thể, ngược lại có thể mơ hồ nhìn thấy được từ người hắn bốc lên một đoàn khói trắng, mười một đạo kinh mạch ngẫu nhiên lưu chuyển vài loại khắc nhau chân khí, trong lúc duy chuyển chúng hợp lại phân, phân lại hợp như thế tuần hoàn có vẻ vô cùng kỳ lạ, nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng.

Thiếu niên vẫn bảo trì tư thế kia suốt một đêm bất động.

Bỗng nhiên thiếu niên hai mắt mở ra, từ trong đó hiện lên hai vệt tinh quang nhìn cực kỳ quỷ dị cùng tà mị

Trải qua một đêm đả tọa, Lưu Nhược Hy đã củng cố nội lực trong mười một đạo kinh mạch, chỉ cần đả thông mười hai đạo kinh mạch sau đó quán thâu chúng với đan điền, dùng thức hải để câu thông, có thể ngưng tụ vận dụng nội lực, đến lúc đó mới được xem là võ giả chân chính, mới có cơ hội bước lên cảnh giới võ đạo đỉnh phong, nếu không cả đời cũng không thành tựu được thân thể võ giả.

Kiếp trước Lưu Nhược Hy là võ si, kiếp này cũng không ngoại lệ.

Hắn muốn nghịch thiên cải mệnh, muốn cùng trời, cùng người, cùng thiên địa càn khôn này tranh đấu, đồng thời tìm ra lý do ại sao mình xuyên qua cái này một thế.

Trong đầu hắn luôn có một cái tín niệm từ khi xuất hiên ở phương này thiên địa là:" Nhập dị giới, trá phong vân, đơn thân, độc kỵ ngạo quần hùng. Bình thiên hạ, hiển uy danh, mỹ nhân như họa, anh hùng lưu danh. "

Lưu Nhược Hy vừa mở cửa phòng, Lang Nhi đã sớm ở trước bàn ăn chờ hắn

Lưu Nhược Hy đã sớm thành thói quen Lang Nhi cái này ăn hàng nha đầu, vui vẻ nhìn nàng chào một cái, sau đó che miệng đánh một cái ngáp đi vào phòng rửa mặt

Sau khi rửa mặt, Lưu Nhược Hy cùng Lang Nhi đều ra phòng trước dùng bữa.

Vừa đi tới phòng trước, hôm nay trong đại sảnh có thêm một người, chính là Lưu Hạo hôm qua cứu hắn.

Đôi mắt Lưu Hạo lướt trên người Lưu Nhược Hy, lộ ra thần sắc kinh ngạc nói.

" A, Hy nhi ngươi cái này khôi phục cũng quá kinh người đi, không hổ đã từng Lưu gia thiên tài"

Tuy rằng hồi khí đan cùng chữa thương đan có công hiệu chữa thương hồi khí thật tốt, nhưng hôm qua Lưu Nhược Hy bị thương nặng, dù trị liệu tốt thương thế cũng chỉ đạt được vài phần đã không tệ rồi, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng Lưu Nhược Hy lại tinh khí mười phần, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, không hề có chút bộ dạng đã bị tổn thương qua.

Lưu Hạo đương nhiên không biết Tam Vị Chân Khí của Lưu Nhược Hy có được công năng tự mình chữa thương, lúc đầu bản thân hắn nhưng là cũng một phen nghi hoặc không dứt, bất quá sau khi dùng hồi khí đan phối hợp hiệu quả rất là rõ rệt, hơn nữa đêm qua Lưu Nhược Hy nhân cơ hội đột phá mười một đạo kinh mạch, cơ năng trở nên hòa dịu, trạng thái tinh thần dĩ nhiên là rất tốt.

" Đa tạ tam thúc hôm qua ân cứu mạng"

Lưu Nhược Hy tiến lên khom người thi lễ nói. Hôm qua nếu không phải Lưu Hạo xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ hắn đã bị mất mạng, thật không biết sau khi chết rồi còn được xuyên qua nữa hay không. Cái này nhưng là khó nói, bất quá lỡ xuyên qua cũng không phải vận khí như vậy tốt, phụ thân lên cái nào dã thú thì khổ.

Lưu Hạo cười vỗ vai Lưu Nhược Hy nói.

" Khách khí làm gì, ta là tam thúc của ngươi, người một nhà thôi, trước ăn chút gì ta đưa ngươi đi gặp tộc trưởng"

" Vâng "

Lưu Nhược Hy ứng tiếng, ngồi xuống ăn điểm tâm.

Lưu Ngạn nhìn thấy phản ứng thản nhiên của Lưu Nhược Hy, nhẹ giọng hỏi.

" Hy Nhi, ngươi đối với gia gia có khúc mắc gì "

Gia gia của Lưu Nhược Hy chính là tộc trưởng Lưu gia Lưu Thừa. Từ khi Lưu Nhược Hy bị phế tới nay, đây là lần đầu tiên triệu kiến, đổi lại người bình thường đều thấy kích động, nhưng Lưu Nhược Hy lại không hề để ý chút nào.

" Khúc mắt? không có a"

Lưu Nhược Hy ngẩn người nói. Trong ấn tượng của hắn gia gia đối đãi hắn không tệ, khi tuổi nhỏ từng nhiều lần chỉ đạo hắn tu luyện nội lực, là một lão nhân không tệ lắm. Tuy rằng hai năm qua lão nhân không quan tâm hắn, nhưng trong lòng hắn cũng không hề oán hận. Bởi vì đây là một thế giới dùng võ vi tôn, có thực lực thì được sủng ái, không có thực lực thì bị thất sủng, đây là chuyện vô cùng bình thường, sinh trong gia tộc đương nhiên là phải có giác ngộ như thế.

" Nhị ca đừng quản Hy Nhi, nào, chúng ta huyên đệ cùng uống rượu"

Lưu Nhược Hy hỏi ngược lại một câu nhưng nghe vào trong tai Lưu Hạo lại cảm giác có ý tứ khác, nghĩ tới trong lòng Lưu Nhược Hy vẫn còn đối với gia gia sinh ra oán niệm.

Lưu Ngạn lắc đầu cũng không tiếp tục hỏi lại, năm đó khi hắn bị phế, phụ thân đã nghĩ đủ mọi biện pháp nhưng cuối cùng bất đắc dĩ lựa chọn buông tha, nhưng hắn vẫn cảm giác được phụ thân vô cùng lo lắng cho hắn. Hắn chỉ cảm khái người ở địa vị cao cũng có thật nhiều chuyện vô cùng bất đắc dĩ.