Chương 24: Diễn Võ Trường

Cửu Thế Thần Quân

Chương 24: Diễn Võ Trường

Hai cước tích súc toàn thân nội lực đem hai gã thị vệ không kịp phản ứng giẫm bay về phái trước

Hai gã thị vệ không kịp phòng ngự, đương trường ngã xuống, phun máu, rơi thật xa bất quá do Lưu Nhược Hy lưu thủ nên cũng không có tổn thương quá năng ảnh hưởng căn cốt.

Trong lòng thầm nghĩ "Hừ Hừ lão tử võ đồ cấp chín liền đánh bại hay gã cao giai võ giã đợi lão tử đột phá võ giả xem chừng liền có thể đánh cho cái này Lưu Sơn hoa rơi nước chảy"

Lưu Nhược Hy tiêu sái rơi xuống đất, vẻ mặt vui cười, thở nhẹ ra một hơi, thản nhiên nói với Lưu Hạo:

" Tam thúc đi thôi, bọn họ xem chừng tạm thời là không thể lại tái chiến"

Lưu Hạo nhìn hai thị vệ té lăn lóc, thoáng ngây người, sau đó bình ổn tâm tình, phức tạp liếc mắt nhìn Lưu Nhược Hy, sau đó cùng hắn sóng vai đi vào nội viện.

Vừa mới đi vào bên trong, Lưu Nhược Hy cập mắt nhưng là loạn chuyển hết nhìn đông tới nhìn tây một bộ hiếu kỳ dáng vẻ. Đây xem như là lần đầu tiên hắn đặt chân vào nội viện Lưu gia.

Một con đường rộng rãi lót từng tảng đá thẳng tắp nối liền phía trước, chung quanh lối đi là thật nhiều hoa hoa thảo thảo các loại, tản ra hương thơm say lòng người, đôi khi còn sẽ thấy những tòa giả sơn đồ sộ cao trên mấy chục mét, phía trên còn có một ít kỳ dị linh thú nhất giai sơ cấp nhỏ yếu như Ấu Thú Kim Vũ Ưng hay Ấu thú Phong Lang,….nhìn vô cùng đáng yêu, những này linh thú sẽ được phân phát cho một số người trong gia tộc bồi dưỡng để làm nhiệm vụ truyền tin hay tra dấu vết kẻ thù.

Xung quanh giả sơn có nước chảy vờn quanh phát ra thanh âm nhỏ giọt róc rách, thỉnh thoảng lại có vài tiểu đình xen lẫn, nhìn qua chẳng khác gì một số đại hình công viên của kiếp trước cả, chỉ có điều xung quanh đây lại có vẻ vô cùng mỹ lệ, an tường tĩnh mịch.

Đi tới cuối đường là một luyện võ trường gần ngàn thước vuông, xung quanh cắm bốn cây cột cờ, trên lá cờ là tiêu chí của Lưu gia.

Ở giữa có đài cao, đây là lôi đài luận võ của Lưu gia, đồng thời cũng là địa phương trắc thí hàng năm trong gia tộc.

Trước mặt là một tòa lầu các hùng vĩ bất phàm, tổng cộng bảy tầng, dùng đại thụ ngàn năm dựng thành, vách tường điêu khắc đồ án hoa lệ, thoạt nhìn cực kỳ huyền ảo, mơ hồ tản ra một cỗ kỳ dị khí tức làm cho tinh thần người ta cảm thấy sản khoái.

Nếu có trận pháp đại sư tại đây, nhất định có thể nhận ra chung quanh lầu các được bố trí một loại đặt thù cấp thấp trận pháp.

Loạn trận pháp này gọi là Tĩnh Thần trận.

-
Tĩnh Thẩn trận có công hiệu an thần, tĩnh trí khu trừ một ít trạng thái xấu do tinh thần gây nên.
-

Trong lòng Lưu Nhược Hy không khỏi than nhẹ:

" Lưu gia không hổ là đứng đầu tam đại thế gia, nội viện lại được kiến tạo hùng vĩ độc đáo như thế, cái này đem đi đóng phim cổ trang quả thật là cmn chất"

Trên luyện võ trường có không ít thiếu niên từ mười tới mười sáu tuổi đang được võ sư chỉ dạy luyện võ.

Có không ít thiếu niên khá lớn đều nhận ra Lưu Nhược Hy, bởi vì hai năm trước Lưu Nhược Hy là thần tượng được bọn hắn truy đuổi, hiện giờ thần tượng đã trở lại, chỉ có điều biến thành phế nhân bị người châm biếm.

" Kia không phải là phế vật không thể tu luyện sao"

" Phải đó, sao hắn có thể tiến vào nội viện"

" Cái này phế vật đúng là không biết điều mà, ai cho hắn tiến vào nội viện"

" Phải mau đánh đuổi hắn ra "

Đang lúc đại bộ phận thiếu niên luyện võ chỉ trỏ vào Lưu Nhược Hy, không ít người là do ghen ghét hắn trước đây phong quang, lại có không ít người là muốn cười nhạo trên nỗi đau hắn. Lúc này ở phía sau đám người kia nhưng là chui ra một cái áo trắng khoảng bảy, tám tuổi dáng người kiều tiểu cùng Lang Nhi không sai biệt lắm tiểu nha đầu chạy về phía trước đám người quay mặt lại thét lớn.

" Các ngươi không cho nói Lưu Nhược Hy ca ca như vậy, hắn nhưng là rất mạnh đấy, lúc trước còn giúp ta đánh đuổi một đầu thật lớn thật lớn cẩu "

Tiểu cô nương phát ngôn làm cho mọi người ở đây không khỏi cứng đờ, đầy nổi lên mấy đạo hắc tuyến.

Tiểu cô nương này là biểu muội của Lưu Nhược Hy tên là Lam Linh.

------------
Lam Linh tám tuổi tính cách mềm yếu, dễ khóc được gia gia Lưu Thừa vô cùng yêu quý, Lưu Nhược Hy biểu muội, con gái gia chủ Lam gia cùng muội muội Lưu Ngạn sinh ra. Biến cố bất ngờ Lam Gia một đêm diệt tộc chỉ còn lại bản thân, cô độc sống trên đời, tu vi tam cấp võ đồ.

Lam gia tiểu gia tộc trong Thanh Dương trấn, sản nghiệp là một ít tửu lâu, chọc phải không nên trêu chọc người một đêm diệt tộc.
-----------

Đứng bên cạnh Lam Linh là cháu trai của đại trưởng lão Lưu Nghiệp tên Lưu Phàm, mười lăm tuổi đã đạt tới võ giả đê giai đỉnh, thêm nửa năm có thể đột phá võ giả trung giai, thiên phú như vậy trong Thanh Dương trấn xem như là thượng đẳng, so với Lưu Sơn tuy không bằng nhưng cũng không xem là rất tệ.

" Hừ hừ, các ngươi cái này một đám hư hỏng không cho nói Nhược Hy ca ca như vậy"

Lam Linh nắm chặt bàn tay như phấn nhỏ của mình thành quyền vung vẫy quát.

Cái này nha đầu trước kia được gia gia Lưu Thừa nhặt về lúc mới ba tuổi trong đống phế tích của Lam gia trạch viện, cũng may là dưới chân cái này nha đầu có một vết bớt nếu không đoán chừng gia gia cũng khó nhận ra nàng.

" Hừ, tiểu hài tử biết cái gì, xem ta tới giáo huấn hắn"

Lưu Phàm xăn tay áo, vẻ mặt khinh thường nhìn thoáng qua Lam Linh, sau đó đi nhanh về hướng Lưu Nhược Hy.

Mặc dù hắn là cháu trai của Lưu Nghiệp, nhưng hắn còn nhỏ tuổi, chuyện của Lưu gia không phải chuyện gì cũng nói cho hắn biết, hắn chỉ biết hôm qua Lưu Nhược Hy bị đánh trọng thương, nhưng không biết Lưu Nhược Hy đã có thể trùng tu nội lực, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn hôm qua, nếu hắn biết cũng sẽ không tự mình chạy tới để tìm đánh.

" Này Lưu Nhược Hy ngươi cái này phế vật, mau tới đây cùng ta đánh một trận nếu không thì mau cút ra khỏi đây Lưu gia không cần phế vật"

Tính cách Lưu Phàm ngang ngược, căn bản không xem Lưu Hạo vào trong mắt, trực tiếp nhìn Lưu Nhược Hy quát.

Bởi vì trong gia tộc có một quy định bất thành văn, cùng một thế hệ có thể luận bàn, chỉ cần không hạ sát thủ trưởng bối không được nhúng tay.

Cho nên Lưu Phàm mới dám ở trước mặt Lưu Hạo bất kính với Lưu Nhược Hy, cũng giống như Lưu Sơn không xem Lưu Hạo vào trong mắt.

Lưu Hạo đã kiến thức qua thực lực của Lưu Nhược Hy, đối với sự khiêu khích của Lưu Phàm hắn cũng không nói thêm lời nào, chỉ ở một bên xem kịch vui.

Vẻ mặt Lưu Nhược Hy nghiền ngẫm nhìn Lưu Phàm nói:

" Ngươi muốn cùng ta đấu sao"

Lưu Phàm chống nạnh nói:

" Lưu gia trừ ngươi ra còn ai là phế vật, phụ thân ngươi cùng ngươi đều là phế vật, thật sự làm mất mặt Lưu gia"

Lời nói của Lưu Phàm nghe thật chói tai, Lưu Hạo nghe được nhíu mày, mà các thiếu niên đứng xa xa đều giống như muốn xem cuộc vui, tựa hồ bọn hắn đã chứng kiến được cảnh tượng bi thảm của Lưu Nhược Hy khi Lưu Phàm giáo huấn Lưu Nhược Hy.

" Hừ phụ thân ta như vậy không phải là do các ngươi hại sao"

Lưu Nhược Hy nhìn qua Lưu Phàm âm trầm nói.

" Hừ cái gì ta chúng ta hại, là phụ thân ngươi ra tay không có chừng mực xem chút lấy mạng huynh đệ trong tộc, gia gia ta bất đắc dĩ phải ra tay thôi"

Lưu Phàm nghe thế thì lập tức không vui đáp. Hắn nhưng thật ra không biết trước đây chuyện là thế nào, nhưng nghe mọi người kể lại tình huống, hắn hay là vẫn tin gia gia hắn là trong lúc bất đắt dĩ mới đả thương cái kia Lưu Ngạn

Chỉ riêng Lam Linh nắm chặt tay kêu lên:

" Lưu Nhược Hy ca ca không phải phế vật, Lưu Nhược Hy ca ca ngươi mau giáo huấn cái này Lưu Phàm đi, đánh hắn giống như cái kia đầu màu đen đại cẩu lúc trước đi, hắn thật đáng ghét "

Lưu Nhược Hy nhìn Lam Linh nghe nha đầu này nhắc lại cái kia màu đen đại cẩu mà không khỏi bật cười nói:

" Tiểu Linh Nhi nói rất đúng, cái này đáng ghét gia hỏa nhưng là cần phải giáo huấn "

" Ha ha, đúng đấy Lưu Nhược Hy ca ca mau đánh chó "

Lam Linh thiên chân khả ái, liền ứng theo lời của Lưu Nhược Hy cười nói.

" Thật to gan, phế vật ngươi dám cùng cái này nha đầu nhục ta "

Lưu Phàm hét lớn một tiếng, thân hình bổ nhào tới Lưu Nhược Hy, hai đấm ngưng kết tám phần lực đạo đánh tới.

" Nói ngươi là cẩu thì ngươi chính là cẩu, còn muốn nhào tới cắn người, thật là một cái ngu xuẩn gia hỏa"

Lưu Nhược Hy khinh thường nhìn Lưu Phàm đánh tới, với lực lượng tuy Lưu Nhược Hy không so được với võ giả, nhưng tốc độ của hắn võ giả cao giai cũng không thể so sánh, chỉ có Võ Sư như Lưu Sơn mới uy hiếp được hắn.

Lưu Nhược Hy vừa cười nói, bước chân thay đổi, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.

Hai tay Lưu Phàm đánh tới, vồ hụt đối phương không khỏi ca kinh.

" Không tốt"

Đáng tiếc đã muộn, Lưu Nhược Hy đã vòng ra sau lưng hắn.

" Tàng Thiên chưởng, Đại Thiên Loạn vũ"

" Ba! Ba! Ba! "

Lưu Nhược Hy không ngừng tung chưởng trên các yếu hại ở lưng Lưu Phàm, đem hắn đánh bay ra vài thước, trực tiếp chấn động hôn mê bất tỉnh.

Nhất thời toàn bộ thiếu niên trong luyện võ trường ngây người nhìn Lưu Nhược Hy, bọn hắn còn không biết đã phát sinh chuyện gì, đã chứng kiến Lưu Phàm bị đánh bay, hơn nữa cũng không đứng lên được nữa.

Trong lòng bọn hắn đều vô cùng nghi hoặc. Trong lòng nhưng là có cái suy đoán, Lưu Nhược Hy chẳng những không phải phế vật, còn mạnh hơn bọn hắn, Lưu Phàm một chưởng bị đánh bại, cho dù là võ giả trung giai cũng chưa chắc có được thực lực này đi

Ở nơi đó chỉ có võ sư dạy võ cho các thiếu niên cùng Lưu Hạo nhìn ra được một ít dấu vết, hai người đều thầm nghĩ trong lòng.

" Bộ pháp của tiều tử này rất kỳ dị, lại thêm cái kia cổ quái chưởng pháp nữa, chỉ dùng rất ít khí lực lại đánh vào yếu vị khiến đối phương không có sức hoàn thủ"