Chương 3: Chạy Trốn

Cuộc Sống Dị Giới Của Kẻ Xui Xẻo

Chương 3: Chạy Trốn

Trên đường tháo chạy tôi có hỏi thêm thông tin về thế giới. Qua đó tôi biết được phần lớn lãnh thổ loài người đã bị đóng chiếm, Đế chế Rom đã hy sinh một lượng lớn báu vật hoàng gia để dùng làm nghi thức triệu hồi dũng sĩ từ thế giới khác và Alice là người thực hiện nghi thức đó. Cô là người đóng vai trò quan trọng nên tộc Demon muốn tiêu diệt cô bằng mọi giá nên đã xâm nhập và lãnh thổ loài người nhằm tìm cơ hội.
...
3 giờ sau.
Đôi chân tôi nó biểu tình giữ dội không muốn tôi chạy tiếp, dù đã được hồi phục từ phép thuật nhưng như thế là không đủ đối với sự mệt mỏi.
-" Aya mang theo Alice chạy tiếp tôi đánh lạc hướng chúng."-Tôi dừng lại thở dốc, cơ thể tôi đã gần đạt giới han rồi.
-" Để tôi mang priestess và anh chạy tiếp. Quá nguy hiểm cho anh khi đánh lạc hướng, anh đã tới giới hạn rồi."-Aya sau khi được tôi thả xuống liền nói.
-" Không thể. Tôi mặc dù đã bỏ bọn Demon một quãng nhưng với vận tốc của cô chúng sẽ bắt kịp trong nửa giờ chưa kể đền cô mang theo một người nữa. Nghe tôi đi! Đừng để cố gắng tôi trở nên vô ích!"-Tôi dựa vào gốc cây chậm rãi nói.
-" Đi thôi Aya!"-Alice vẫn một mực im lặng lên tiếng nói-" Nếu qua khỏi, xin anh đến Lorel. Tôi sẽ..."
-" Tôi sẽ đến! Đến lúc đó hai người đẹp đừng có quên tôi à."-Tôi cười nói.
-" Có lẽ nếu anh không đến sớm sẽ quên mất anh đấy. Vậy nên cố mà đến cho sớm. Hì hì."-Alice che miệng cười.
-" Tất nhiên rồi, được người đẹp mời ngu gì không đến. Àk, buff tôi tí phép đi!"
-"...... Tăng cường hồi phục."-Từ tay Alice một luồn sáng bao phủ lấy tôi. Thể lực tôi hồi phục được một lượng nhỏ.
-" Tôi đi đây!"-Tôi nói rồi xiên đi một góc độ khỏi đường chuẩn mà chạy đi.
...
2 giờ sau.
-" Hahaha. Bọn ngu! Sao hả bị lừa vui không?"-Tôi thở không ra hơi nói-" Con mồi đã lọt bẫy mà còn để xổng chắc tức lắm đây."
-" Mẹ kiếp mày! Tao sẽ cho mày sống không bằng chết."-Tên Io nổi giận, gân xanh đầy mặt khi bắt kịp tôi.
-" Hahaha. Cứ tới đi, ta thấy ta sống cũng đủ lâu rồi."-Tôi theo thói quen cho tay vào túi-" Xui thật hết chocolate rồi."-Tôi hay ăn chocolate những lúc thế này nhưng xui xẻo sao hết mất rồi.
-" Đừng để hắn chết quá sớm!"-Tên Io ra lệnh.
-" Muốn giết ta ư? Quá muộn rồi."-Tôi bật cười-" Ngươi giận quá mất khôn rồi, hahaha, ngươi không nhận ra đang rất gần lãn thổ Lorel sao? Một tên Demon ngu ngốc!"-Tôi đã nhắm phương hướng đến Lorel sau khi tính toán thời gian để Aya đưa Alice quay về va với hy vọng hai cô nàng đưa quân tiếp viện tới.
-" Trước khi chúng kịp đến, ta sẽ giết ngươi."-Tên Io gầm lên lao về phía tôi.
-" Hừ, muốn giết ta dễ vậy sao?"-" ĐOÀNG!!!!"-Tôi rút súng giắt ở thắt lưng, tặng tên Io một viên kẹo đồng...
-" Đó là ma thuật gì?"-Tên Io ngạc nhiên khi thấy vai mình bị bắn-" Xuyên qua được cả phòng vệ của ta, thật ngạc nhiên! Tất cả cùng lên!"
-" Yaaaaaa!"-Theo tiếng hét của tên Io tất cả demon cùng lao đến.
-" Ta đã không muộn chứ?"-Một bóng người từ trên cao đáp xuống đứng chắn trước tôi-" Thập Tự Trảm!!!"
-" Ngươi hên đấy tên khốn. Tất cả rút lui!"-Tên Io lấy từ trong túi ra một viên pha lê rồi ném xuống đất. Một làn sương mù bao lấy hắn và đội quân, lúc sương mù tan cả hắn và đội quân của hắn đều biến mất.
-" Không ngờ tộc demon chịu chi vậy, dùng cả đá dịch chuyển luôn."-Người vừa xuất hiện cứu tôi là một cô gái mặc trọng giáp che kín người, tôi đoán thế thôi vì giọng giống con gái.
-" Cảm ơn!"
-" Tôi là một trong 13 Valkyrie theo lệnh của priestess. đưa quân đến đây tiếp viện cho anh. Anh không sao chứ?"
-" Cảm thấy buồn ngủ chút thôi. Sẽ thật tốt nếu tôi thức dậy thấy mình nằm trên giường...."-Nói đoạn tôi liền chìm vào giấc ngủ, cơ thể tôi đã đạt quá giới hạn của nó rồi.
...
o.0.o.0.o.Góc nhìn của một Valkyrie.o.0.o.0.o
...

Buổi sáng khi tôi và các Valkyrie khác đang tập luyện như bình thường, thì Priestess được Aya đưa về mặc dù họ không có vết thương nhưng cả hai đều kiệt sức.
-" Ngài không sao chứ?"-Tôi lo lắng chạy đến kiểm tra.
-" Mau mang quân tiếp viện vào rừng Root Death!"-Priestess trông có vẻ lo lắng khi ra lệnh như thế.
-" Tuân lệnh!"-Nhiệm vụ của tôi là chấp hành mệnh lệnh vô điềy kiện nên tôi cũng không hỏi gì nhiều.
-" Mang theo lực lượng tinh nhệu nhất, quân đội tộc quỷ đã lẻn vào."-Priestess nhắc nhở tôi.
-(Tộc Demon biết kế hoạch của priestess? Có kẻ phản bội? Cũng may là priestess không sao.)-Tôi thoáng suy nghĩ, rồi nói nhỏ-" Có vẻ những người lính đã làm việc tốt."
-" Không, họ đều đã hy sinh."-Priestess nghe thấy lời nói nhỏ của tôi-" Người cứu ta là một kẻ xa lạ."
-" Tôi sẽ cố gắng cứu anh ta."-Một hình ảnh và kí ức truyền vào đầu tôi, priestess dùng phép ‘Chia sẻ’ để đưa thông tin cho tôi. Một suy nghĩ hiện ra trong đầu tôi-(Với tốc độ và thể lực như thế, thật không ngờ khi anh ta là Human. Ngay cả người mạnh nhất trong bọn tôi cũng không thể làm được thế, phải hỏi anh ta cách tập luyên mới được.)
...
Theo lệnh Priestess tôi nhanh chóng hành quân vào trong rừng bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
-" Đoàng!"-Một tiếng nổ vang lên trong tai tôi, tôi không nghĩ ngợi nhiều mà phóng người lao nhanh đến phía đó. Tại nơi đó, một người đàn ông đang tựa lưng vào gốc cây đối mặt với cả binh đoàn quỷ nhưng teong ánh mắt không hề có sự sợ hãi (Là người trong kí ức của priestess, phải nhanh chóng cứu anh ta)-" Thập Tự Trảm!"-Tôi từ trên không lao xuống.