Chương 189: Chuyển Giao Thế Hệ (2)
Đế vị cường giả đã rất khó chết huống gì cao thủ Hợp Đạo Cảnh, trừ khi bọn họ cố tình muốn chết ra nếu không thực sự khó mà tưởng tượng cường giả bậc này có thể ngã xuống... bất quá Thiên Thánh đúng là cố tình chết.
Thiên Thánh thực sự không hy vọng Vô Song cứu mình, không hy vọng gì ở Vô Song cả mà cũng chẳng hy vọng có ai cứu mình, ngay từ khi bước chân vào Thạch Thành ông đã chẳng định quay đầu lại.
"Có một số thứ được gọi là giới hạn, một khi bước qua giới hạn thì không quay về được nữa ".
Thiên Thánh khoanh chân ngồi trên mặt đất, ánh mắt như có như không nhìn về phía chân trời, nơi đó lôi kiếp ầm ầm đánh xuống, kiếp vân bao lấy cả thiên địa, từ vị trí của Thiên Thánh không có cách nào thấy được Đại Quốc Chủ ra sao nhưng mà Thiên Thánh biết Đại Quốc Chủ chắc chắn không chết.
Vô Song cũng nhìn theo hướng của Thiên Thánh để rồi người hắn lặng đi, hắn thật sự không biết nói gì mới tốt, Vô Song cũng nhìn ra Thiên Thánh chỉ sợ cách cái chết không xa, Thiên Thánh lúc này đâu khác gì người chết?, tử khí của Thiên Thánh nhiều đến mức... ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng không bằng, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng chỉ bằng một góc băng sơn mà thôi.
Thiên Thánh nhìn theo từng đoàn kiếp vân kia sau đó quay đầu nhìn Vô Song, ánh mắt mang theo vô vàn cảm xúc, rốt cuộc ông lại nói.
"Cả đời ta chỉ có một mục tiêu đó là thủ hộ Võ Đang Phái bất quá ta hiểu tương lai của Võ Đang không ở trong tay ta, tương lai của Võ Đang vốn thuộc về Hương nhi ".
Hương nhi ở đây dĩ nhiên là Quỳnh Hương, thiên hạ này có lẽ cũng chỉ có nàng mới đảm đương được trọng trách trở thành tương lai của toàn bộ Võ Đang.
"Vô Song, lão phu thật ra đã sống đủ lâu, đã nhìn đủ nhiều, nói thẳng ra lão sống cũng đủ rồi ".
"Lão chết không có gì hối tiếc, lại càng không sợ hãi cái chết chỉ là có đáng để chết hay không ".
"Hương nhi là tương lai của Võ Đang... còn ngươi... ".
Nhắc đến Vô Song bản thân Trương Thiên có chút ngập ngừng, Trương Thiên cũng không biết mối quan hệ của Vô Song cùng Trương Tam Phong, càng không biết cái sứ mệnh của Quỳnh Hương bản thân Vô Song từ lâu đã sớm gánh lấy.
Thấy Trương Thiên không nói nữa Vô Song mới mở miệng, hắn dùng một tay đập vào ngực mình, tự tin mà đáp.
"Tiền bối, sứ mạng của Quỳnh Hương vãn bối biết, là sứ mạng thực sự của nàng chứ không phải sứ mạng thuộc về Võ Đang Phái, vãn bối cũng biết sứ mạng của chính mình, cũng biết tiền bối lo lắng cái gì, sứ mạng thuộc về Quỳnh Hương... liền để vãn bối gánh thay cho nàng đi ".
Trương Thiên nghe vậy ánh mắt đầy tử khí mở lớn sau đó thở ra một hơi, trong lòng ông trở nên thanh thản hơn không ít.
"Ngươi đã gặp qua sư phụ? ".
Vô Song không đáp, thay vào đó hắn lẩm nhẩm vài câu khẩu quyết.
Nghe được vài câu khẩu quyết của Vô Song, bản thân Thiên Thánh gật đầu tỏ vẻ 'ra là thế '.
Sự xuất hiện của Vô Song thực sự quá mức khó tin, Vô Song mới bao nhiêu tuổi đã đạt tới đế vị?, đã thế trước đây còn chẳng có chút danh tiếng gì, nếu không phải có Vô Hà Tử chống lưng, có Vô Hà Tử một mực tỏ vẻ thân thiết với Vô Song thì Thiên Thánh thậm chí còn có thể nhìn chằm chằm vào Vô Song, coi Vô Song địch nhân.
Trên thế gian này trừ Đế Thích Thiên cùng Đại Quốc Chủ ra còn có ai có thể hư không hóa ra đế vị cao thủ?, biến một kẻ vô danh thành đế vị?.
Cho dù có cả Vô Hà Tử, cho dù tin Vô Hà Tử thì Thiên Thánh cũng cảm thấy khó mà tin được Vô Song.
Trời sinh không có mệnh cách, Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể, tuổi tác cũng chỉ tương đương Quỳnh Hương thậm chí còn nhỏ hơn vậy mà lại có thể đột phá đế vị trước Quỳnh Hương, chưa kẻ Thiên Thánh cũng nhìn ra ngay cả trong phạm trù đế vị thì Vô Song chắc chắn cũng không yếu.
Giờ khắc này nghe được vài câu khẩu quyết của Vô Song bản thân Thiên Thánh liền cảm thấy nhẹ lòng bởi thứ Vô Song lẩm nhẩm trong miệng chính là Trường Sinh Quyết.
Trương Tam Phong chưa từng đào tạo ra được một cao thủ trẻ tuổi nào, Trương Tam Phong vẫn luôn đề cao từng bước tịnh tiến, chỉ có từng bước từng bước mới đánh chắc con đường võ đạo, Trương Tam Phong chỉ có một bầu trời võ đạo nhưng không có vô số bí thuật như Đế Thích Thiên, về mặt đào tạo con người Trương Tam Phong đúng là thua kém Đế Thích Thiên.
Trong lòng Thiên Thánh thậm chí còn đang cảm thấy vui mừng, chí ít Trương Tam Phong có phải cũng đang tìm được cách đẩy mạnh tốc độ phát triển của một cao thủ hay không?.
Cái suy nghĩ này nếu áp lên Vô Song thì không đúng nhưng về bản chất cũng không sai, Trương Tam Phong đúng là đã tìm được cách đẩy mạnh tốc độ phát triển, phương pháp của Trương Tam Phong chính là đi tìm khí vận tử.
Lại nói tới Thiên Thánh lúc này, Thiên Thánh biết mình không còn nhiều thời gian, khi nghe thấy Vô Song hiểu sứ mệnh của chính mình thì Thiên Thánh đương nhiên không hỏi gì nữa, ông lúc này suy nghĩ một chút sau đó bất giác bật cười.
"Vô Song, ngươi lần này thật ra không cần cứu lão, có cứu lão cũng chẳng sống được bao lâu nữa, càng không cần khổ sở hay suy nghĩ về cái chết của lão dù sao thế giới này cũng không có thần tiên, cho dù có thần tiên cũng không cứu được lão phu ".
"Lão phu đã sống quá lâu, quá lâu, lão phu nói ngộ tĩnh không có ngộ tĩnh, nói thiên tư không có thiên tư, lão phu sống được đến giờ khắc này đã là ân huệ lớn bằng trời của lão thiên gia, lão phu chẳng còn cầu gì hơn ".
"Một mạng của lão phu không có gì đáng tiếc, lão phu lo chỉ là lo cho Quỳnh Hương ".
"Lão phu cũng không bắt ngươi chiếu cố nàng hơn nữa cá tính của Hương nhi thì nàng cũng chẳng để ngươi chiếu cố, lão phu ở Trung Nguyên có từng chỉ điểm một tiểu bối, người này có thể thay lão phu chiếu cố Quỳnh Hương ".
Thiên Thánh nói xong liền đưa tay ra bàn tay nhẹ ấn vào ngực Vô Song.
Một chưởng của Thiên Thánh cực kỳ nhẹ nhàng, Vô Song còn không cảm nhận được bất cứ thứ gì đã nghe Thiên Thánh nói.
"Tiểu bối trong miệng lão phu cũng tương đối nổi tiếng, danh hiệu của hắn nơi võ lâm là Đông Phương Bất Bại, hắn hiện tại có lẽ đang biến mất trong ánh mắt thế gian nhưng với bản lĩnh của hắn chẳng mấy chốc liền có thể ngộ ra một vài điều, có thể lại một lần nữa hiện hữu trên giang hồ, khi đó ngươi tìm gặp hắn, để hắn bắt mạch của ngươi là đủ ".
Thiên Thánh cũng không biết một câu nói này của ông làm Vô Song giật mình tới mức nào.
Vô Song đương nhiên biết Đông Phương Bất Bại thậm chí còn thay thế thân phận Đông Phương Bất Bại trên giang hồ, trên thế gian này có lẽ Vô Song là một trong số ít người có thể dễ dàng tìm kiếm Đông Phương Bất Bại nhất.
Lại nói Vô Song hiện tại hiểu ra rất nhiều điều.
Trước hắn nghĩ Đông Phương Bất Bại chịu ám sát vốn để trốn khỏi ánh mắt thế gian nhưng mà hiện tại Vô Song lại nghĩ càng giống như tu luyện... tu luyện một loại công pháp tương tự với Thiên Thánh.
Chỉ có chân chính bước vào tử vong mới có thể ngộ được thế nào mới là tử, chỉ có chân chính đi ra khỏi một chữ tử thì mới hiểu cái gì mới là sinh.
Với cá tính của Quỳnh Hương quả thật trên đời này ngoại trừ vài vị tiền bối Võ Đang ra cũng chỉ có một mình Đông Phương Bất Bại có thể thủ hộ nàng mà thôi.
Thiên Thánh truyền vào người Vô Song một đạo tử khí sau đó lại nói.
"Lão lần này đã không có ý định trở về... lão cả đời không thích cầu xin người khác nhưng mà lão hôm nay nguyện cầu tiểu hữu thủ hộ Hương nhi, đưa nó về Trung Nguyên an toàn ".
Thiên Thánh nói xong thậm chí còn như muốn quỳ xuống trước mặt Vô Song, một cái quỳ lạy này Vô Song sao mà dám nhận.
Vô Song lập tức bước lên một bước mà đỡ lấy Thiên Thánh.
"Tiền bối, Đông Phương cô nương cùng vãn bối không phải người xa lạ gì, chúng ta thậm chí còn từng hợp tác với nhau, từ trong sinh tử mà thoát ra ngoài, Vô Song nhất định đảm bảo an toàn cho nàng rời khỏi Bồng Lai ".
Nhìn Thiên Thánh quanh thân tràn đầy tử khí chính bản thân Vô Song cũng mang theo vô vàn cảm xúc ngổn ngang.
Tấm lòng của bậc phụ mẫu trong thiên hạ... trên đời chẳng ai đong đếm được.
Thiên Thánh cùng Quỳnh Hương chẳng phải phụ mẫu thậm chí còn chẳng có quan hệ máu mủ nhưng mà Thiên Thánh nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng trưởng thành, nhìn nàng cười, nhìn nàng nói, đối với Thiên Thánh... Quỳnh Hương càng hơn một đứa con gái.
Thiên Thánh luyện Đồng Tử Công, đừng nói tới con cái mà cho dù luyến ái cũng không thể, con đường này không ai ép Thiên Thánh chỉ có Thiên Thánh tự ép mình.
Địa Thánh có thể mang tâm tình hòa vào cây cỏ hoa lá, hòa vào thú vui tuổi già.
Nhân Thánh am hiểu nhìn sắc mặt, am hiểu giao tế hơn nữa Nhân Thánh một ngày còn có rất rất nhiều việc để làm.
Với Thiên Thánh... có lẽ cuộc đời ông gói gọn trong việc luyện võ, ngoài luyện võ chỉ có luyện võ mà thôi, một con đường chấp nhất vô cùng, khó đi vô cùng.
Thiên Thánh ở trên Võ Đang quá lâu, lâu đến mức từng cành cây, từng ngọn cỏ đều như rung nhập vào bản thân ông chỉ có điều tại Võ Đang thiếu đi phần con người.
Thiên Thánh muốn thủ hộ nhưng mà thủ hộ ai?.
Trương Tam Phong chắc chắn không đến phiên Thiên Thánh thủ hộ, bản thân hai sư đệ Địa Thánh cùng Nhân Thánh cũng chẳng cần ông thủ hộ.
Thiên Thánh có thể thủ hộ đệ tử Võ Đang không?, đáp án là có nhưng trong thâm tâm ông thủy chung vẫn thiếu hụt, tình cảm của Thiên Thánh vốn dành cho Võ Đang nhưng ở đây là núi Võ Đang, là phái Võ Đang nhưng không có con người của Võ Đang mà cho dù có cũng rất nhạt rất nhạt.
Có lẽ sự xuất hiện của Quỳnh Hương như món quà của tạo hóa dành cho Thiên Thánh, nàng thổi hồn vào cái phái Võ Đang kia, nàng cho Thiên Thánh một chấp niệm, chấp niệm thủ hộ càng thêm mạnh mẽ, có chấp niệm này bản thân Thiên Thánh mới có thể đi được càng xa, mới có thể chân chính nghịch đảo sinh tử.