Chương 194: Trương Thiên Sư.
Vô Song đã nói rõ đây sự trao đổi thì Thiên Thánh phải hiểu bất quá Thiên Thánh cả trăm năm chỉ đừng sau Võ Đang thậm chí còn không ra tay lần nào, không quản bất cứ sự tình gì, thứ mà Thiên Thánh quan tâm chỉ là võ học, lúc này Vô Song dĩ nhiên lại muốn Thiên Thánh giúp hắn thủ hộ Thăng Long Hội?.
Thủ hộ ở đây tuyệt không giống với phái Võ Đang mà là phải vì Vô Song làm việc bởi Thăng Long Hội không có cái địa vị siêu tuyệt của Võ Đang Phái.
"Tiểu hữu thực sự làm khó lão phu, một đời lão phu ngoại trừ luyện võ thì không biết làm gì cả...".
Vô Song nào cho Thiên Thánh cơ hội thoái trào, hắn lập tức nói.
"Tiền bối, vãn bối cũng không muốn ép người nhưng người nghĩ mà xem thương thế của người mất bao lâu thì có thể bình phục?, thứ cho vãn bối nói thẳng người muốn trở lại đỉnh phong chỉ sợ cũng mất 3-5 năm ".
"Thời gian 3-5 năm này tiền bối không có cách nào chân chính bảo hộ Quỳnh Hương hay toàn bộ Võ Đang Phái, không bằng tiền bối cứ để việc này cho Đông Phương Bất Bại sau đó theo vãn bối về Tây Vực tĩnh dưỡng, tiền bối ở lại Tây Vực thủ hộ Thăng Long Hội trong 2 năm, sau 2 năm nếu tiền bối rời đi thì vãn bối tuyệt không dám nói gì ".
Vô Song dứt lời trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, hắn không tin sau 2 năm Thiên Thánh sẽ đi mà cho dù Thiên Thánh có đi thì Vô Song cũng không cảm thấy quá mức gây ảnh hưởng cho hắn.
Thời gian 2 năm đủ Vô Song làm rất nhiều việc, Đại Quốc Chủ có kế hoạch của mình thì Vô Song cũng có kế hoạch của Vô Song, chỉ cần kế hoạch này thành thì ngày lập quốc của Thăng Long Hội không xa, trong 2 năm có lẽ đã đủ rồi.
Người khác có thể nghĩ 2 năm không đủ nhưng với Vô Song thì 2 năm hắn đã làm được rất nhiều việc, Thăng Long Hội nhất định sẽ phát triển đến mức khó tin mà ngay cả nó không phát triển được đến mức như Vô Song muốn thì ít nhất Vô Song cũng sẽ trưởng thành đến trình độ không cần Thiên Thánh, không cần bất cứ ai giúp đỡ.
Thiên Thánh đã không còn gì để nói nữa thậm chí ông còn cảm thấy mình đang được lợi rất lớn, nên biết Vô Song đã cứu mạng ông.
Thiên Thánh hiểu rằng kể cả sau này có rời khỏi Thiên Long Hội thì giữa Vô Song cùng mình cũng đã kết thành nhân quả rằng buộc, chỉ cần hai người không chân chính đối đầu với nhau thì Thiên Thánh rất khó không để ý tới Vô Song cùng Thăng Long Hội.
"Tiểu hữu đã nói vậy thì lão phu sao có thể chối từ đây, sau khi rời khỏi Bồng Lai tiểu hữu cho lão phu chút thời gian chuẩn bị sau đó lão phu nhất định sẽ đến Tây Vực gặp mặt tiểu hữu, cũng đến nhìn Thăng Long Hội ".
Một lời của Thiên Thánh nói đương nhiên có đủ cân lượng.
Vô Song nghe vậy trong lòng không khỏi vui vẻ, nhân vật bực này một lời nói nặng vô cùng vì vậy hắn hướng về phía Thiên Thánh mà chắp tay.
"Vậy Vô Song thay mặt Thăng Long Hội gặp qua Trương Thiên Sư ".
Thiên Thánh nghe thấy ba chữ Trương Thiên Sư không khỏi ngỡ người bất quá rất nhanh ông khẽ cười, cái danh hiệu này quả thật cũng có chút phù hợp.
Thiên Thánh cùng Vô Song như thành một sự ăn ý nhất định, không ai còn nói về việc này nữa, lúc này nói cái gì đều quá sớm, trước hết phải giải quyết vấn đề Đại Quốc Chủ.
Đại Quốc Chủ vẫn còn ở ngoài kia, hắn chưa chết thì ai cũng không bàn đến chuyện tương lai được.
Vô Song sau khi cứu trị cho Thiên Thánh liền lập tức mang lão nhân rời khỏi Thạch Thành theo con đường quen thuộc, trong lúc này có hai điều làm Vô Song đặc biệt bất ngờ.
Thứ nhất là sau khi tử khí bị phong ấn lại, không bao lâu sau Thiên Thánh từ một đồng tử dĩ nhiên lại già đi trông thấy.
Vô Song không biết làm cách nào mà Thiên Thánh trẻ lên thành bộ dáng đồng tử nhưng mà hiện tại hắn được một phen há hốc khi thấy một đồng tử trước mặt dĩ nhiên lại thành một lão nhân, đến cả chiều cao cũng cực kỳ tương tự.
Thiên Thánh bình thường lưng đều gù xuống, thân gù của ông cũng cao vừa đúng bằng trạng thái đồng tử, Vô Song thực sự nhìn Thiên Thánh như nhìn con quái vật vậy.
Vô Song thật ra cũng không rõ, Thiên Thánh cũng đã sớm coi hắn là quái vật.
_ _ _ __ _ _ _
Hai người Thiên Thánh cùng Vô Song rời khỏi Thạch Thành tới gặp nhóm người Quỳnh Hương.
Thiên Vũ Chính Tắc cùng hai người Vô Hà Tử lẫn Lý Thương Hải đã rời đi từ trước đó.
Tuy đám người Vô Song không thể tụ hợp lại với nhau càng không rõ vị trí của đối phương nhưng hiện tại có thể chân chính coi là thoát ra khỏi Thạch Thành tuy nhiên giờ khắc bọn họ thoát ra khỏi Thạch Thành lại báo hiệu một kịch bản mới, một thời khắc mới.
Thiên Thánh cho dù có hy sinh tính mạng thì cũng sẽ không giết được con quái vật kia, con quái vật mà cả thiên kiếp đánh cũng không chết.
Thiên Thánh sẽ mãi mãi không ngờ được Đại Quốc Chủ còn bài tẩy là gì.
Đại Quốc Chủ lúc này thực sự đã sống qua thiên kiếp hơn nữa cơ thể hắn tràn đầy tử khí, nếu không có Vô Song mà để Thiên Thánh liều một kích cuối cùng... chỉ sợ Thiên Thánh chỉ có thể làm mồi ngon cho Đại Quốc Chủ.
Vô Song thực sự đã đoán nhầm, Đại Quốc Chủ không phải chỉ sở hữu hai loại khí mà hắn sở hữu ba loại trong đó có cả tử khí.
Đại Quốc Chủ có xuất thân chính là con trai Đế Thích Thiên, từ người sống sờ sờ bị luyện chế thành Sinh Khôi sau đó trở thành một bản thể của Đế Thích Thiên, hắn ở trong trạng thái sống thực vật gần 20 năm mới bắt đầu bị luyện chế, tuy Đại Quốc Chủ hiện tại hoàn toàn là một phần của Đế Thích Thiên còn cái linh hồn đứa con trai xấu số đã biến mất không biết bao nhiêu năm thì tử khí y nguyên vẫn còn.
Thử nghĩ một người bị vây giữ ranh giới sống và chết, bị phong ấn tại cái ranh giới này trong hơn 20 năm thì tử khí đến mức nào?.
Đại Quốc Chủ đương nhiên không để tử khí của hắn uổng phí, rất nhiều năm trôi qua hắn vẫn luôn tu luyện tử khí, chưa từng một lần dừng lại.
Thời khắc Đại Quốc Chủ nhìn thấy Thiên Thánh chuẩn bị cá chết lưới rách hắn căn bản chưa từng nghĩ đến tránh chính là vì đợi một kích này của Thiên Thánh, đáng tiếc Thiên Đạo đến.
Đại Quốc Chủ đứng trong đống đổ nát hoang tàn giữa đại điện, trên người hắn thậm chí không có một vết thương, long bào vẫn y nguyên chẳng mất một mảnh vải nhưng mà Đại Quốc Chủ hiểu bản thân hắn rốt cuộc rơi vào tình trạng gì.
Hai mắt Đại Quốc Chủ dần dần nhắm lại, mãi một lúc sau mới mở ra.
Đại Quốc Chủ lúc này mắt hướng ra ngoài Thạch Thành, hướng về bầu trời nơi mà Thiên Đạo từng hiện hữu.
Bầu trời lúc này thật cao, thật trong, thật đẹp, chẳng ai tưởng tượng được nó đã từng khủng bố tới mức độ nào.
"Đám người bọn chúng ra khỏi Thánh Thành rồi đúng không? ".
Đại Quốc Chủ nói một câu bâng quơ, hắn không cần quay đầu lại cũng biết Biện Tài Thiên đã xuất hiện.
Biện Tài Thiên nghe Đại Quốc Chủ nói lập tức quỳ xuống, đầu dính sát mặt đất.
"Chủ thượng, là thiếp thân bất tài ".
Cả Bồng Lai chỉ có một người có thể xưng thiếp với Đại Quốc Chủ, người này là Biện Tài Thiên.
Cả Bồng Lai chỉ có một người dám đương đầu với cơn giận của Đại Quốc Chủ, đó cũng là Biện Tài Thiên.
Biện Tài Thiên hiểu Đại Quốc Chủ nhất, ngay cả vậy nàng lúc này cũng rất sợ, rất sợ Đại Quốc Chủ.
Nàng chưa bao giờ cảm giác Đại Quốc Chủ xa lạ tới mức này, đáng sợ tới mức này.
Đại Quốc Chủ thì vẫn không nhìn Biện Tài Thiên, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh nhưng không rõ ra sao hắn vậy mà bật cười, cười thống thống khoái khoái, cười đến cả bản thân mình run lên.
"Biện nhi, gửi lời tới mọi người, kế hoạch vẫn tiếp tục nhưng đẩy lại chậm vài ngày, ít nhất hai ngày ".
"Biện nhi, ngươi cũng không cần theo ta, hai ngày sau ta sẽ trở về Bồng Lai, ta có việc rời khỏi đảo một chút ".
Biện Tài Thiên nghe vậy lại càng sợ, phải biết trăm năm nay Đại Quốc Chủ chưa từng rời Bồng Lai, dĩ nhiên Biện Tài Thiên không dám mở miệng hỏi câu gì, nàng không rõ Đại Quốc Chủ đang nghĩ gì, muốn làm gi, nàng chỉ rõ kẻ vừa là cha, vừa là chủ nhân, vừa là nam nhân của nàng... lúc này cực kỳ đáng sợ, cực kỳ điên cuồng.
Thiên Thánh có thể vì Quỳnh Hương mà điên cuồng.
Vô Song có thể vì một ánh mắt mà bất chấp.
Đại Quốc Chủ cũng có thể vì đại kế mà cuồng, mà điên, mà bất chấp.