Chương 200: Hoàng Đồ (1)
Nhân Đế Uy mạnh không phải là uy lực mà là một chữ trấn, nó trấn áp tất cả mọi thứ lực lượng, là đặc quyền của Thiên Đạo.
Sử dụng Nhân Đế Uy, hóa uy thành quyền, một quyền trấn thẳng vào trái tim của ma nhân vậy ma nhân kia không gục mới là lạ.
Ma nhân có sức mạnh khủng khiếp nhưng nam tử kia cũng chẳng vừa, một quyền mang uy thế nén vào bên trong, một quyền kia chẳng khác gì Thiên Đạo Quyền.
Ma Nhân đúng là có thân thể cực kỳ khủng khiếp chưa kể những người như hắn chắc chắn cũng phải có Bất Tử Hỏa trong người, đám ma nhân này cứ như sinh vật bất tử vậy tuy nhiên để đối phó với sự bất tử này thì 'trấn' là một biện pháp cực kỳ tốt.
Lấy uy thế đánh thẳng vào trái tim thì chẳng khác gì trấn áp cả trái tim, nó không đủ để giết ma nhân ngay lập tức nhưng ma nhân dù sao cũng vẫn cứ là sinh vật sống, một quyền kia khóa lại trái tim của hắn gần như lập tức trấn áp toàn bộ sinh cơ, ma nhân khi không có sự chuẩn bị thì không có cách nào chịu được, dính một quyền này mà gục xuống là điều đương nhiên.
Nam tử sau khi đánh gục ma nhân mới thở ra một hơi, thân thể hắn ngay cả được đúc bằng thép ròng thì cũng cảm thấy áp lực rất lớn, nên biết nếu ma nhân bị thương thì nam tử này thật ra đã tốn rất rất nhiều thể lực trước đây.
Hạ xong ma nhân, nam tử mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía sư phụ của mình sau đó lại nhìn đến Vô Song.
Người này biết Vô Song đuổi theo mình nhưng cũng chẳng ngăn cản, đến khi giải quyết xong ma nhân nhưng thấy Vô Song vẫn không có hành động địch ý nào thì cũng nhẹ thở ra, nam tử rất nhanh tiến đến chỗ Vô Song, lại bắt đầu hoa tay múa chân.
Vô Song lần này còn chẳng để nam tử làm xong động tác, hắn hai tay lại xuất hiện hàn khí.
Nam tử mừng quá đỗi, khoảng nửa phút sau liền cầm hũ băng chạy đến chỗ sư phụ mình.
Bất kể là nam tử hay lão nhân đều đã rất khát, thể lực thậm chí chẳng còn được bao nhiêu, cho dù lão nhân lúc này rõ ràng đang bị nội thương nhưng quả nhiên sau khi uống một hớp nước lạnh thì sắc mặt tốt hơn nhiều lắm, chí ít Vô Song xem ra lão nhân này có sức sống hơn nhiều so với ban đầu.
Lão nhân sau khi uống nước liền nhìn Vô Song sau đó ánh mắt hơi dịch chuyển nhìn về sau lưng hắn.
Không chỉ lão nhân mà cả nam tử cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh sau lưng Vô Song, lúc này Quỳnh Hương rốt cuộc tiến tới.
Không phải là Quỳnh Hương tới chậm mà là vì tốc độ giải quyết trận chiến của nam tử kia quá nhanh.
Vô Song lúc này bước ra một bước, hắn đưa tay cản lại bước tiến của Quỳnh Hương sau đó khẽ cười hữu hảo với lão nhân cùng nam tử trước mặt.
Thấy nụ cười của Vô Song bản thân nam tử mới gật đầu sau đó người này ngồi xuống mở miệng nói gì đó với lão nhân, lúc này ánh mắt lão nhân mới lại quan sát Vô Song từ trên xuống dưới.
Lão nhân nghĩ nghĩ một chút, phải mất một khoảng thời gian mới mở miệng.
"Các ngươi là người Hán? ".
Vô Song lần này triệt để bất ngờ, hắn vốn đang nghĩ làm cách nào để giao tiếp với lão nhân nhưng mà không ngờ lão nhân lại biết tiếng Hán?.
"Tiền bối, vãn bối không phải là người Hán ".
Không phải người Hán lại có thể nói được tiếng Hán, cái này thật ra cũng không quá lạ gì ở thế giới này, Trung Nguyên dù sao vẫn là trung tâm của toàn bộ năm khu vực.
Cả lão nhân cùng Vô Song đều tương đối vui mừng, chí ít có thể hiểu được ngôn ngữ hai bên.
Vô Song trong lòng thực sự rất hứng khởi, hắn cũng quên khuấy luôn việc Quỳnh Hương mà đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cứ thế kéo nàng về phía lão nhân cùng nam tử.
Quỳnh Hương ở sau lưng Vô Song, nàng vốn đang bất ngờ không quá hiểu việc gì xảy ra, đến khi nàng bị hắn nắm tay kéo đi cơ thể liền run lên nhưng mà chính nàng cũng bất ngờ với bản thân mình, nàng dĩ nhiên không làm ra phản ứng quá lớn, cứ như... trước mặt người ngoài nàng sẽ cho Vô Song chút mặt mũi vậy.
Vô Song kéo Quỳnh Hương ngồi xuống bên cạnh lão nhân này, hắn không nhịn được mà mở miệng.
"Lão nhân, người có thể nói được Hán ngữ thì tốt quá, hai người sao lại tới đây? ".
Lão nhân cười cười mà đáp.
"Chúng ta theo thuyền ra khơi, muốn tới Cao Ly sau đó lại tới Cao Ly Thương Cảng mà theo thuyền buôn về đất Hán nhưng trên đường lại gặp thiên nộ, gặp bão tố khủng khiếp ập tới, cả đoàn thuyền còn chưa kịp tới Cao Ly đã bị đánh tan, chúng ta may mắn dạt được vào hòn đảo này, thế các ngươi là ai?, lão xem ngươi không giống đám giặc Oa kia ".
Vô Song khẽ nhíu mày một cái, danh từ giặc Oa thực sự là nghe không quen nhưng mà nghĩ kỹ thật ra hợp tình hợp lý.
Lão nhân mở miệng là Hán nhân nhưng lại nói Phù Tang là giặc Oa có thể hiểu được quan hệ giữa đôi bên căng thẳng thế nào đồng thời càng thêm làm Vô Song chắc chắn hai người này đến từ Nam Lĩnh.
Quan hệ giữa tộc Hán cùng tộc Việt thật ra chẳng tốt đẹp gì, ngàn năm chiến loạn nào có nói chơi nhưng phải biết sau khi nhà Minh thất trận ở Nam Lĩnh thì đã không còn đại chiến tranh nào nổ ra nữa, sau này nhà Minh ốc còn không lo nổi mình ốc càng không thể tơ tưởng tới Nam Lĩnh.
Nhà Minh bị diệt, thời đại nhà Thanh đến nhưng mà Đại Thanh trong có nội ưu mà ngoài thì có cường địch, đến cả Ngô Tam Quế còn chưa giải quyết xong thì sao nghĩ được đến việc đi xa hơn.
Tổng hai thời đại Minh – Thanh tính đến hiện tại cũng đã gần trăm năm hoặc ít nhất cũng vài chục năm, trong hời gian này Nam Lĩnh cùng Trung Nguyên thực sự rất ít va chạm, Nam Lĩnh càng ngày càng thần bí trong mắt người Trung Nguyên còn với người Nam Lĩnh thì đến tận bây giờ vẫn dùng 'Hán' ám chỉ Trung Nguyên chứ nào có biết hiện tại chủ nhân Trung Nguyên đã là tộc 'Mãn'.
Phù Tang thì lại là một vấn đề khác, Nam Lĩnh chắc chắn có giáp biển mà đã giáp biển thì ít nhiều cũng phải có va chạm với Phù Tang, hải tặc của Phù Tang mạnh nhất Đông Hải đây là việc chẳng xa lạ gì, trong khoảng gần trăm năm nay cũng chẳng rõ hai bên đánh bao nhiêu trận lớn nhỏ, ý đồ thù địch rất lớn.
Nói một cách chính xác thì 'Hán' giống với kẻ địch trong quá khứ còn 'Oa' thì lại là kẻ địch hiện tại, từ lời nói của lão nhân Vô Song có thể phán đoán ra được đại khái mối quan hệ của Nam Lĩnh với các khu vực xung quanh.
Trong khi Vô Song đang suy nghĩ thì lão nhân lại nói.
"Hai người các ngươi sao lại ở nơi đây, hòn đảo này gần như bị chiến thuyền giặc Oa bao phủ, nơi này rốt cuộc có việc gì? ".
Quỳnh Hương cùng Vô Song đều nhìn nhau một chút sau đó Quỳnh Hương liền tự cúi đầu, một cái cúi đầu rất nhẹ.
Nàng không muốn mở miệng nói chuyện, mọi sự liền để Vô Song quyết.
Vô Song cũng hiểu ý nàng, hắn lập tức hướng về lão nhân mà đáp.
"Vãn bối là người Tây Vực, tên gọi Vô Song còn nàng là người Hán bất quá chỉ là sinh ra ở đất Hán mà thôi, nàng nói cha mẹ nàng là người Nam Lĩnh bất quá từ nhỏ cha mẹ nàng đã mất, nàng không có quá nhiều ký ức về cha mẹ cũng như Nam Lĩnh ".
"Hòn đảo này tên gọi là Bồng Lai, đám người vãn bối cũng là bị bão đánh vào bờ tuy nhiên đến sớm hơn tiền bối nhiều, trong thời gian này cũng thám thính được chút thông tin, ở trên đảo này có cái gì đó khiến người Phù Tang thèm thuồng, nghe nói trong đảo xuất tiên dược ".
Lão nhân nghe Vô Song đáp ánh mắt liền lóe lên, ánh mắt của lão nhân này cực kỳ tinh minh, trong ánh mắt mang theo một nét thần vận, người này chỉ sợ là một... hiền giả.
Lão nhân không mất bao lâu để suy nghĩ về lời nói với Vô Song, thú thật lão nhân căn bản không tin lắm tuy nhiên tạm thời lão nhân cảm thấy vẫn chưa nên nói ra.
Lão nhân không có mù, sao lại không nhìn thấy Vô Song tạo ra nước từ nội lực của chính mình?.
Thời trẻ lão nhân đi đến rất nhiều nơi cũng có đến võ lâm Trung Nguyên, ông hiểu cái gì là nội lực, ông hiểu những người như thế nào mới có thể dùng nội lực ngưng tụ ra lực lượng thực chất, Vô Song chắc chắn rất mạnh hoặc ít nhất có nội lực kinh khủng.
Lão nhân cũng không tiện mở miệng nói gì với Vô Song dù sao hai bên cũng là bèo nước gặp nhau lại chưa lộ ra địch ý, tâm phòng người nhất định phải có nhưng cũng chỉ nên giữ trong lòng.
Vô Song cùng Quỳnh Hương đã xưng tên thì lão nhân cũng cảm thấy chẳng có gì để che đậy dù sao tên lão nhân đặt tại Nam Lĩnh còn có người nghe, đặt tại nơi đất khách này có ai biết?.
"Lão họ Trương tên Văn Hiến, còn đây là đệ tử của lão, nó gọi Quang Bình, chúng ta cũng có thể coi là người cùng hoạn nạn đi ".
Lão nhân nói xong liền bật cười, lão nhân cười đương nhiên Vô Song cũng cười nhưng mà ngoài mặt mà thôi, trong lòng của hắn cười không nổi.
Lão nhân tự tin nói ra tên mình là vì không sợ lộ ra, có lộ ra cũng chẳng để làm gì, bản thân ông lại giấu đi cá tên của vị đệ tử kia mà dùng hai chữ Quang Bình, trong mắt lão nhân người trẻ tuổi quan trọng hơn bản thân mình nhiều lắm.
Dĩ nhiên suy nghĩ của lão nhân là không sai, khi mang câu nói này ra nói với bất cứ ai khác chỉ sợ người ta cũng chẳng nghĩ gì nhưng mà trong số 'bất cứ ai khác' không bao gồm Vô Song.
Trương Văn Hiến là ai?, đây chính thầy giáo của ba huynh đệ nhà Tây Sơn.
Nếu văn có Chu Văn An thì võ không thể không kể Trương Văn Hiến.
Một Trương Văn Hiến đã đủ để làm Vô Song rung động thì nam nhân trẻ tuổi bên cạnh thậm chí còn làm Vô Song cảm thấy kích động.
Vô Song kiếp trước là ai?, kiếp trước hắn là con mọt sách, hai chữ Quang Bình có thể lạ với người khác nhưng với hắn thì không, hoàng đế Quang Trung tên thật là Nguyễn Huệ sau đổi tên là Nguyễn Quang Bình.
Khi thấy được hai vĩ nhân ngay gần bên cạnh cho dù Vô Song cũng có chút kích động hơn nữa hiện tại hắn chân tâm muốn biết tại Nam Lĩnh rốt cuộc còn có đại nhân vật nào nữa, chưa có lúc nào như lúc này, chưa có bao giờ Vô Song lại khát khao muốn đặt chân tới Nam Lĩnh như vậy.