Chương 208.5: Sinh Tử Trảm Mệnh.

Cực Võ

Chương 208.5: Sinh Tử Trảm Mệnh.

Tỳ Sa Môn Thiên có đường cắt cực ngọt, một nhát cắt liền khiến máu bắn lên, một đường cắt liền cắt đứt yết hầu của Vô Song bất quá Tỳ Sa Môn Thiên cũng chẳng dừng lại.


Nếu chỉ tính về võ công, Vô Song chẳng có cách nào thắng được kẻ này bởi Tỳ Sa Môn Thiên cực kỳ mạnh, cho dù Lý Thương Hải cũng khó mà ép được hắn nữa là Vô Song?.


Song đao nhẹ xoay sau đó ánh lửa bùng lên.

"Hỏa Thần Vũ – Chước Cốt Viêm Dương ".


Tỳ Sa Môn Thiên là kẻ đặc biệt nhất trong Thất Phúc Thần, hắn tu ma khí nhưng không học ma võ bởi vì Tỳ Sa Môn Thiên có những thứ mà ma võ không thể cho được hắn.


Tỳ Sa Môn Thiên xuất thân Thiên Trúc hơn nữa tính tới hiện tại hắn đã sống gần 150 năm, hắn trải qua cái thời đại chiến tranh tôn giáo của Thiên Trúc.


Trong Thất Phúc Thần chỉ có Tỳ Sa Môn Thiên đi ra ngoài Phù Tang, chỉ có Tỳ Sa Môn Thiên được đi tới nơi khác thậm chí phát triển ở nơi khác bởi vì hắn có thứ tài năng đến cả Đại Quốc Chủ cũng phải công nhận, thứ tài năng của vũ sư.


Ai cũng hiểu Đại Hắc Thiên cùng Biện Tài Thiên là một cặp nhưng thực chất người bên cạnh Biện Tài Thiên phải là Tỳ Sa Môn Thiên mới đúng bất quá bởi hắn không có ma võ chính vì vậy hắn mới không có cách nào siêu việt Đại Hắc Thiên, càng không có cách nào trở thành 'võ giả' mạnh nhất Thạch Thành nhưng mà chẳng vì thế mà có ai trong Thất Phúc Thần coi thường được Tỳ Sa Môn Thiên.


Ngay cả với Ma Võ áp chế thì Đại Hắc Thiên cũng phải mất rất rất nhiều công sức để thắng Tỳ Sa Môn Thiên.


Một kẻ như vậy đã đạt tới trình độ của Lý Thương Hải, trình độ mà Vô Song chưa thể chống lại.


Ánh đao nhanh đến tuyệt vời, đao ra máu liền đổ bất quá Tỳ Sa Môn Thiên hiểu sức sống của bậc đế vị, cho dù không có Bất Tử Thân thì sức sống của bọn họ cũng cực cường, hắn nhất định phải một lần giết chết Vô Song bởi cái cảm giác lo lắng xen lẫn sợ hãi trong lòng hắn đến bây giờ vẫn chưa biến mất.


Tỳ Sa Môn Thiên tu ma khí nhưng lại luyện võ công, nội lực của hắn là thuần dương nội lực kết hợp với Bất Tử Hỏa trong người tạo ra một thứ nhiệt lượng khủng bố.


Vũ điệu hỏa thần – chước cốt viêm dương.


Song đao tóe lửa, lửa bao trùm cả người Tỳ Sa Môn Thiên cùng Vô Song, ngọn lửa này đốt đến tận xương tận tủy Vô Song.


Đau đớn làm Vô Song cắn chặt răng, đau đớn khiến hắn thậm chí làm hắn suýt không nhịn được mà kêu thành tiếng bất quá giờ khắc này Vô Song cũng động.

Chỉ thấy trên cổ Vô Song xuất hiện một đoàn lửa, nhìn thấy đoàn lửa này Tỳ Sa Môn Thiên không khỏi ngây người.


Hắn không lạ gì Bất Tử Hỏa cả, trên cổ Vô Song dĩ nhiên có Bất Tử Hỏa.


Nhát chém cắt đứt cổ họng Vô Song nhưng mà dưới tác động của Bất Tử Hỏa thì Vô Song không chết được.


Tiếp theo Vô Song đưa hai tay ra, hai tay hắn bắt lấy hai cánh tay của Tỳ Sa Môn Thiên.


Tỳ Sa Môn Thiên vừa là dị nhạc công vừa là vũ sư, cơ thể của hắn mạnh một cách kinh khủng nhưng mà lúc này đôi tay của Tỳ Sa Môn Thiên vậy mà bị Vô Song hoàn toàn cản lại, một bước cũng không thể nhúc nhích.

Tỳ Sa Môn Thiên chỉ cảm thấy hai tay mình như bị khóa chặt không cách nào cử động được sau đó là khoảnh khắc chết lặng.


Tỳ Sa Môn Thiên nằm mơ cũng không ngờ được hắn sẽ thấy được sinh vật gì, một sinh vật không phải con người, một kẻ bước vào cảnh giới ma hóa.


Để đánh bại Tỳ Sa Môn Thiên bản thân Vô Song nhất định phải ma hóa, sau khi ma hóa xong chỉ nghe răng rắc hai tiếng, Vô Song sinh sinh bẻ gẫy đôi tay của Tỳ Sa Môn Thiên.


Tỳ Sa Môn Thiên hét lên một tiếng, hắn đương nhiên vẫn biết đau đớn, tiếp theo Vô Song đưa một chân ra đạp thẳng xuống chân hắn, một cước đạp nát xương ống đồng của Tỳ Sa Môn Thiên, lần này Tỳ Sa Môn Thiên hoàn toàn gục xuống.


Nếu chỉ là Ma Hóa Lục Long thì còn rất nhiều việc để nói nhưng mà Vô Song đã mả Thất Long Cảnh, hắn hiện tại ít nhất cũng có thể so với Hợp Đạo Cường Nhân, dĩ nhiên Vô Song cũng chỉ có thể duy trì trạng thái này trong 5 phút đồng hồ, khi hiệu lực của Bát Chỉ Kính biến mất thì Vô Song liền không có cách nào ma hóa nữa trừ khi hắn muốn chết.


Loại bỏ khả năng chiến đấu của Tỳ Sa Môn Thiên, Vô Song liền nhắm đến Ebisu.

Trong số tất cả các loại thương tổn nằm trong phạm trù có thể hồi phục thì xương là khó hồi phục nhất đặc biệt là phần ống đồng, khi nó đã bị gãy gập thì ngay cả với Tỳ Sa Môn Thiên cũng không thể hồi phục nhanh chóng.


Hai tay bị bẻ gãy, một chân trụ bị đá gẫy làm đôi, chí ít có thể đình trụ Tỳ Sa Môn Thiên trên mặt đất, lúc này Vô Song đã tới chỗ của Ebisu.


Ebisu kém hơn Tỳ Sa Môn Thiên nhiều lắm, hắn thậm chí còn chẳng theo kịp tiết tấu của trận chiến này, hắn còn chẳng kịp phản ứng với thứ tốc độ của Vô Song.


Ebisu chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn sau đó lồng ngực bị Vô Song xuyên thủng.


Dĩ nhiên hắn sẽ không chết, một vết thương như thế thì hắn chẳng chết được.


Suy nghĩ hiện tại trong đầu Ebisu chỉ có chạy trốn, mở toàn bộ ma lực mà chạy trốn như cái cách hắn gặp Lý Thương Hải nhưng mà Vô Song nào phải Lý Thương Hải.


Khi mà ma lực vừa bùng lên... liền lập tức biến mất.

Ma lực của Ebisu gần như bị khóa chết, căn bản không thể dùng được bởi chỉ cần hắn vận ra ma lực liền bị Ma Long hút khô.


Một tay vẫn đâm thẳng vào trong ngực Ebisu, Vô Song lúc này nghe thấy âm thanh gào thét của Ebisu nhưng mà hắn không quan tâm cho lắm, hắn đang suy nghĩ vài điều khác.


Vô Song biết chắc chắn phải có một cách giết được đám người này nếu không năm đó Tiêu Dao Tử đã không thể giết Bố Đại.


Cách của Tiêu Dao Tử sẽ có liên quan mật thiết tới Tiêu Dao Phái nhưng mà rõ ràng Vô Song chẳng thể làm được, hắn thậm chí còn chưa chạm đến Tiêu Dao Ngự Phong, chưa bước vào nhập tiên cảnh của Tiêu Dao Phái thì lấy cái gì ra mà bắt chước Tiêu Dao Tử.


Vô Song đã xuất hiện hòng chặn đầu đám người này thì dĩ nhiên hắn phải có suy nghĩ trong đầu, suy nghĩ làm sao để giết được đám sinh vật bất tử này.


Vô Song không thể dùng ma khí đưa vào người Ebisu rồi áp chế Bất Tử Hỏa của hắn nhưng mà Vô Song có cách hay hơn nhiều.


Từ trong bàn tay của Vô Song xuất hiện sinh tử nhị khí.


Sinh tử nhị khí theo điều khiển của Vô Song liền tiến vào người Ebisu.


Thời khắc này Vô Song mặc kệ hết toàn bộ âm thanh mà Ebisu tạo ra, hắn thậm chí còn chẳng nghe thấy âm thanh nào, tất cả chỉ là sự tập trung, tập trung điều khiển sinh tử nhị khí.


Sinh tử nhị khí của Vô Song vốn có một phần là Bất Tử Hỏa, khi sinh tử nhị khí hoàn toàn tiến vào cơ thể Ebisu thì nó bắt đầu dẫn động Bất Tử Hỏa trong người Ebisu.


Bất Tử Hỏa cảm nhận được sinh tử nhị khí hay nói đúng hơn nó cảm nhận được tử khí sau đó Bất Tử Hỏa bắt đầu không yên, nó muốn thôn phệ tử khí.


Ebisu dù không mạnh nhưng bất tử hỏa của hắn thì lại chắc chắn không ít, bất tử hỏa của hắn dễ dàng thôn phệ sinh tử nhị khí của Vô Song bởi chúng có số lượng quá lớn nhưng mà nếu coi bất tử hỏa trên người Ebisu là biển rộng thì chỉ có duy nhất một phần trên biển kia có thể hấp thu được sinh tử nhị khí của Vô Song, đó là phần cánh tay Vô Song tiếp xúc, nơi Vô Song trực tiếp đưa sinh tử nhị khí vào.


Bất Tử Hỏa vốn ở bên trong cơ thể Ebisu bỗng chốc đổ dồn về phần ngực thủng của hắn, sinh tử nhị khí của Vô Song... triệt để phá vỡ sự cân bằng của Bất Tử Hỏa trong người Ebisu để rồi khi Vô Song rút tay ra một cột Bất Tử Hỏa theo động tác này bùng lên, giờ phút này như núi lửa phun trào vậy.


Bất Tử Hỏa không còn trong trạng thái cân bằng mà Đại Quốc Chủ hưởng tói, nó lan ra ngoài sau đó... nó bắt đầu đốt chính Ebisu.


Cái nóng khủng khiếp phả vào mặt Vô Song khiến hắn không khỏi lùi lại. Lùi lại để nhìn thật rõ thân ảnh của Ebisu bị cháy thành hư vô, bị chính Bất Tử Hỏa đốt đến không còn lại gì.


Lúc này không khí thực sự cực kỳ đáng sợ, tất cả chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Ebisu, tiếng kêu gần như không còn thuộc về con người nữa.


Vô Song lặng người đứng đó, hắn đưa bàn tay của mình lên mà ngắm nhìn nó để rồi khóe miệng Vô Song cong lên.


"Sau này gọi ngươi là Sinh Tử Trảm Mệnh ".


Sinh tử khí là một thứ rất huyền diệu có điều hiện tại sinh tử khí của Vô Song vãn chưa đủ mạnh, chỉ cần sinh tử khí càng ngày càng mạnh thì nó tuyệt đối sẽ thể hiện ra cái vầng hào quang chỉ thuộc về mình.


Đương nhiên hiện tại Vô Song vẫn tương đối hài lòng, cách này tuy chậm thậm chí không thể sử dụng trong chiến đấu nhưng mà ít nhất nó vẫn giết được đám người Thất Phúc Thần, giết được những kẻ tự xưng mình là thần linh, bản thân Vô Song cũng đâu có mong gì hơn nữa?


Hắn không phải Tiêu Dao Tử cũng không muốn vận mệnh sau này của mình phải đi theo con đường của Tiêu Dao Tử.

Hắn hiện tại ít nhất cũng đã bước ra những bước đầu tiên của chính mình, bước đi của sự sáng tạo.