Chương 191: Cửu Tuyền Không Thu – U Minh Không Nhận.
Nếu Thiên Thánh chắc chắn phải chết thì cớ gì không đi thử đâu.
Thiên Thánh cũng không biết Vô Song nghĩ gì, trên thực tế Thiên Thánh không tin có ai cứu được mình kể cả sư phụ Trương Tam Phong nhưng mà hiện tại Thiên Thánh cũng chẳng còn đường lùi thậm chí ông nhìn ra được ánh mắt điên cuồng của Vô Song, ánh mắt lần đầu tiên ông gặp.
Thiên Thánh đến cả mạng còn không tiếc thì ngại gì thử một lần, nếu có thể tự mình thủ hộ Quỳnh Hương thì Thiên Thánh cũng sẽ chẳng phải để Vô Song giúp sức.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một giây đồng hồ sau đó lập tức hành động.
Thiên Thánh không biết Vô Song định làm gì, càng không có ý kiến gì, cứ thể mơ mơ hồ hồ đi theo Vô Song bất quá ánh mắt đục ngầu của Thiên Thánh lại mang theo chút mong đợi.
Vô Song nói rất đúng, sinh tử do trời nhưng mà mạng thì lại được hoàng tuyền thu nhận, nếu đến u minh hoàng tuyền cũng không nhận thì ngươi căn bản chết không được.
Vô Song hiểu thời gian dành cho hắn không nhiều, hắn lấy hai tay ôm lấy người Thiên Thánh một đường chạy đi.
Mục tiêu của Vô Song rất đơn giản, đó chính là Cổ Tế Đàn.
Đại Quốc Chủ còn bận đối phó với thiên kiếp, hắn căn bản không thể rảnh thân.
Đại Hắc Thiên thì Vô Song nghiễm nhiên không nghĩ đến, Biện Tài Thiên lúc này quá nửa đang ở trong Nội Thị Điện, quả thực sẽ không có ai xuất hiện ngăn cản Vô Song cùng Thiên Thánh.
Vượt qua nội cung, thoát ra khỏi Cung A Phòng liền tới ngoại cung.
Ở ngoại cung không mất bao lâu để Vô Song tìm được Cổ Tế Đàn, dù gì cũng là quen việc dễ làm.
Trở lại Cổ Tế Đàn, khi mà Thiên Thánh còn đang bất ngờ về nơi này thì Vô Song đã đặt Thiên Thánh ở bục trung tâm.
"Tiền bối, người cứ thoải mái phóng xuất toàn bộ tử khí, lần này vãn bối cùng điên với người, ít nhất vãn bối tin tưởng cũng có 3 thành nắm chắc cứu được tiền bối ".
Thiên Thánh nghe vậy liền âm thầm giật mình, 3 thành nắm chắc đã là cực cao, nên biết cả thiên hạ tìm được người có nửa thành nắm chắc chỉ sợ cũng không tìm được.
Ngồi ở vị trí cao nhất tế đàn, Thiên Thánh không cần suy nghĩ mà nói.
"Ba thành là đủ rồi, cao ngoài sức tưởng tượng của lão phu rồi, ngươi cứ mặc sức mà làm ".
Thiên Thánh nói xong trực tiếp khoanh chân nhắm mắt lại sau đó toàn bộ tử khí trên người mình tràn ra ngoài.
Thiên Thánh đang một mực phong bế tử khí của chính mình, một khi tràn ra thì cực kỳ đáng sợ.
Tử khí sinh ra khi một người đến gần cái chết hoặc một người vừa rời bỏ nhân thế cũng sẽ sinh ra tử khí.
Tử khí bình thường rất ít, chỉ cần xuất hiện trong thiên địa thì sẽ rất nhanh tan đi nhưng tử khí đến một mức độ nào đó thì cực kỳ cực kỳ kinh khủng, nó quả thật có thể bức tử một người.
Tử khí trên người Thiên Thánh có thể khiến bất cứ đế vị cường giả nào cũng run sợ, ít nhất tử khí của Thiên Thánh cứ như cả một đạo quân chuẩn bị lên đoạn đầu đài vậy, tử khí như biển cả, như những cơn sóng khổng lồ muốn nuốt chửng Vô Song, muốn hoàn toàn nghiền nát Vô Song.
Cực sinh mà thành cực tử, đây là một kích cuối cùng của Thiên Thánh, một kích như vậy há có thể yếu.
Vô Song đối mặt với tử khí khủng bố kia cũng chịu không được, một kích toàn lực, một kích dùng sinh mạng làm đại giới của Hợp Đạo Cảnh là thứ con người rất khó chống lại nhưng mà Vô Song không phải con người.
Vô Song rất nhanh tiến vào trạng thái ma hóa của chính mình, trở thành một đầu Ma Long.
Ma Long hiện thân, hắc long giáp liền thủ hộ cho Vô Song, liền ngăn cản toàn bộ tử khí tấn công hắn.
Tử khí như biển cả còn Vô Song lại như một một tòa đại sơn, mặc cho tử khí đánh qua cơ thể, mặc cho tử khí nhấn chìm cơ thể.
Vô Song bước thẳng đến chỗ của Thiên Thánh, Thiên Thánh khoanh chân mà ngồi còn hắn lừng lững mà đứng.
Sáu đầu Ma Long lập tức mở miệng đồng thời ánh mắt Vô Song cũng nhắm lại.
Ma khí của hắn bắt đầu kết chữ, lại một lần nữa diễn hóa toàn bộ vạn đạo trận văn.
Lần này không chỉ có Vô Song cố gắng mà dĩ nhiên còn có Cơ Vô Song, cả hai phiên bản của Vô Song cộng đồng diễn hóa trận văn.
Hai người đã quá quen thuộc với vạn đạo trận văn này, nếu Vô Song dám liều, dám bất chấp tất cả chỉ sợ cũng đã sớm diễn hóa xong vạn đạo ma văn trong Cổ Tế Đàn.
Thời điểm lần trước hai người dừng ở 8800 đạo ma văn, mục tiêu của hắn hiện tại là đột phá vạn đạo trận văn.
Vừa đột phá vạn đạo trận văn, vừa khống chế ma khí lại vừa cứu trị cho Thiên Thánh thì chỉ có kẻ điên mới làm tuy nhiên hiện tại Vô Song đúng là điên rồi.
Hai mắt hắn chuyển thành màu huyết hồng, hắn hiện tại cũng bất chấp bản thân có chịu được không – 1200 đạo ma văn còn lại không diễn hóa xong cũng phải diễn hóa xong.
Sau lưng Vô Song sáu đầu Ma Long gầm thét nhưng chúng không thể giúp được gì cho hắn, Ma Long chỉ có thể lượn lờ quanh thân thể Vô Song, giờ khắc này chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.
Đầu Vô Song như nứt ra.
8850 đạo.
9000 đạo.
9550 đạo.
Cánh cửa vạn đạo ma văn càng ngày càng gần nhưng mà đầu Vô Song đau như búa bổ.
Hắn hiểu lúc này hắn không cố được nữa.
Không phải Vô Song không thể diễn hóa đủ vạn đạo ma văn mà là trong thời gian ngắn như vậy đại não của hắn không chịu được.
Vô Song cắn răng một cái, hắn bắt đầu làm một việc càng thêm điên cuồng.
Vô Song giải trừ trạng thái của Ma Long Giáp, hắn chịu tử khí nhập thân, chịu tử khí công kích.
Ánh mắt Vô Song như nứt ra, hai mắt hắn thậm chí còn chảy máu, chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Vô Song đang dùng tử khí phân tán tư tưởng của chính mình, dừng tử khí tấn công bản thể của hắn để phân tán não bộ, hắn muốn dùng đau khắc chế đau.
Vô Song cắn chặt hàm răng, vạn đạo ma khí hắn đã diễn hóa được 9780 đạo nhưng mà Vô Song biết vẫn không đủ.
Cả cơ thể Vô Song run lên, lần này không chỉ đại não của hắn mà cơ thể hắn cũng chẳng chịu được, cơ thể Vô Song chẳng chịu được tử khí của Thiên Thánh.
Tử khí nhập thể vậy Vô Song nhất định gặp nguy hiểm, Vô Song cắn răng một cái, hắn vận lên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể.
Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể lập tức phân ra hai cực, một dương cùng một âm tạo thành trạng thái điều hòa trong thể nội hắn, hắn dùng hai cực âm dương này mà bắt đầu dẫn dắt tử khí, bắt đầu ép tử khí đi theo ý mình.
Vô Song ép thẳng tử khí về đan điền, tử khí hoàn toàn có thể phá nát đan điền của Vô Song nhưng mà hắn không quan tâm bởi vì nơi đan điền của Vô Song có một đoàn hỏa diễm hừng hực, một đoàn hỏa diễm được gọi là Bất Tử Hỏa.
Bất Tử Hỏa của Vô Song không mạnh được như cái đám Thất Phúc Thần nhưng nó vẫn là Bất Tử Hỏa, là hỏa diễm của Bất Tử Phượng Hoàng trong truyền thuyết, sinh vật bất tử thì sợ gì tử khí?.
Mượn Bất Tử Hỏa thủ hộ phòng tuyến cuối cùng, lúc này hai mắt của Vô Song đã không còn màu huyết hồng mà cũng ngập tràn tử khí, làn da hắn trắng bệch, nhìn Vô Song không còn chút sức sống nào cả.
Vô Song hiện tại cũng không khác Đông Phương Bất Bại là bao, cả hai đều không còn chút sinh mệnh nào nhưng vẫn kiên định mà sống, vẫn kiên định mà đứng đây.
Vô Song biết đây là thời khắc quan trọng nhất, thời khắc diễn hóa vạn đạo ma khí.
Hắn không thể diễn hóa đủ vạn đạo ma khí, hắn đã ép bản thân đến cực hạn nhưng mà có nhiều khi cũng chẳng cần Vô Song phải cố gắng nữa.
Thể nội Vô Song ẩn chứa Bất Tử Hỏa, Bất Tử Hỏa là sinh khí.
Tử khí ầm ầm tràn vào người hắn vậy đương nhiên là tử khí.
Tử khí khủng bố vô cùng nhưng sinh khí lại mãi mãi không chịu biến mất, dần dần sinh tử nhị khí bắt đầu hòa vào nhau.
Sinh tử nhị khí không bị Vô Song điều khiển nhưng mà nó tạo thành một loại trạng thái cân bằng, một trạng thái điều hòa bất biến.
Sinh tử nhị khí lại thêm âm dương giao tế, giờ khắc này Vô Song rơi vào trạng thái không minh.
Khi hắn ép chính bản thân mình, càng ép hắn càng quá sức, càng ép bản thân hắn càng không chịu được nhưng khi rơi vào trạng thái này toàn bộ cơ thể Vô Song trở nên thần thanh khí sảng.
Hắn đánh cược... thành công rồi.
Dĩ nhiên muốn thành công còn một bước cuối cùng, Vô Song đưa tay lên đỉnh đầu, trong tay xuất hiện từng cây hàn băng châm, hắn bắt đầu châm thẳng xuống đầu mình.
Châm này là Phượng Hoàng Châm.
Phượng Hoàng Châm sẽ kích thích tiềm lực cơ thể tức là nó sẽ tạo ra sinh khí.
Phượng Hoàng Châm đốt lên Bất Tử Hỏa, Bất Tử Hỏa như chịu kích thích, nó càng trở nên mạnh mẽ, sinh tử nhị khí trong người Vô Song càng ngày càng nồng.
Mượn sinh tử nhị khí Vô Song bắt đầu đan từng ấn từng ấn, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn gấp 3.
Ma khí là thứ thuộc về Âm Giới, thuộc về Ma Giới nhưng mà Sinh Tử Nhị Khí lại là thứ kết nối âm dương, nó một nửa thuộc về Âm một nửa thuộc về Dương.
Vô Song là người sống, muốn khống chế ma khí mà kết thành đạo văn liền cảm thấy khó khăn nhưng có Sinh Tử Nhị Khí ôn hòa hơn rất nhiều lại khác.
Sinh Tử Nhị Khí từ đan điền bị Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể cùng hai cực âm dương đảo loạn mà chuyển rời ra ngoài cơ thể Vô Song, mượn ma khí của bản thân mà ép Sinh Tử Nhị Khí thành hình, diễn hóa thành ma văn.
Vạn đạo trận văn rốt cuộc thành.
"Tiền bối, vãn bối hứa với người, ngày hôm nay người muốn chết cũng không được, Cửu Tuyền không thu, U Minh cũng không nhận ".