Chương 147: Hồi Ký

Cực Võ

Chương 147: Hồi Ký

Nuốt Bất Tử Hỏa đã là hành động tự sát, nuốt thêm viên dị ngọc chí âm kia càng là hành động xin chết, ngay cả Thọ Lão Nhân cũng phải trải qua rất nhiều vấn đề mới có thể trung hòa cả hai với nhau, đến chính Vô Song còn không hiểu nguyên do ở đâu mà hắn dám nuốt cả hai thứ này.


Với Vô Song, đơn giản hiện tại hắn cảm thấy có thể nuốt vì vậy liền nuốt.


Bất Tử Hỏa mà Vô Song hấp thụ của Thọ Lão Nhân rất nhanh tiến vào cơ thể hắn sau đó như một lẽ dĩ nhiên nó đốt cháy cơ thể Vô Song, đáng tiếc Bất Tử Hỏa tuy mạnh nhưng phải xem là Bất Tử Hỏa do ai ngưng ra.


Nếu đây là Bất Tử Hỏa của Đế Thích Thiên hay của kẻ gọi là 'Đại Quốc Chủ' gì gì đó thì Vô Song còn chưa chắc dám nuốt xuống nhưng Bất Tử Hỏa của Thọ Lão Nhân thì khác.


Bất Tử Hỏa của hắn mạnh nhưng mà mạnh hơn được ma khí trên người Vô Song sao?, lấy ma khí khủng khiếp trên người Vô Song hiện tại đè xuống, là long hay là phượng thì cũng phải ngoan ngoãn mà nghe lời.


Đừng nói là Bất Tử Hỏa, sáu đầu Ma Long của Vô Song thậm chí còn đủ sức áp chế cả dị ngọc chí âm cùng lúc, tất nhiên Bất Tử Hỏa là việc của Bất Tử Hỏa còn viên dị ngọc kia lại là một việc khác.


Bất Tử Hỏa là năng lượng, là năng lượng thì có thể hấp thụ vào thể nội Vô Song, cái này không có gì khó hiểu.


Dị ngọc là vật, là vật thì kể cả Vô Song có nuốt xuống cũng chẳng để làm gì, nhất định phải dùng biện pháp như Thọ Lão Nhân mà nhét nó vào trong cơ thể.


Vô Song nuốt Bất Tử Hỏa là vì hắn cảm thấy hắn dùng được còn về phần dị ngọc... đây là thứ Ma Long dùng được, ít nhất Vô Song cảm giác vậy.


Đầu tiên nói về Bất Tử Hỏa.


Bất Tử Hỏa ban đầu rất hung hãn nhưng mà dưới ma khí của Vô Song ép xuống, nó muốn hung hãn tiếp cũng không được, nhất định phải học ngoan.


Sau khi Bất Tử Hỏa bị áp chế thì nó bắt đầu hòa vào cơ thể Vô Song.


Nói một cánh công tâm, trong người Vô Song cũng có Hỏa Trủng, cũng có Hỏa Trủng nguyên sơ của Bất Tử Hỏa dù sao Vô Song cũng có tu luyện Hiên Viên Đế Phượng Quyết.


Vô Song tu luyện Hiên Viên Đế Phượng Quyết nhưng mà hắn không có cách nào một mực tu tiếp, Hiên Viên Đế Phượng Quyết siêu mạnh nhưng mà nó quá tốn thời gian, Vô Song không có khả năng một mực tu luyện nó nhưng mà hỏa trủng thì vẫn luôn tồn tại trong người hắn chỉ là nhỏ bé đến mức không đáng kể mà thôi.



Bất Tử Hỏa chịu áp chế của ma khí, trải qua giai đoạn đầu tiên thì bắt đầu học ngoan sau đó dần dần tiến vào vị trí hỏa trủng trong người Vô Song sau đó nó thôn phệ chút chút hỏa trủng không đáng kể rồi lại yên vị tại nơi đan điền.


Vô Song cũng không ngờ hắn chỉ thử một lần liền có thể làm được tuy nhiên Bất Tử Hỏa sau khi nhập vào người Vô Song thì một lần nữa lại tiêu chất, từ trên người Vô Song từng đạo hỏa khí bốc lên.


Vô Song khoanh chân mà ngồi, đối với hắn việc này cũng đã được dự đoán trước, hắn rõ ràng đang thôn phệ lấy Bất Tử Hỏa trong người Thọ Lão Nhân nhưng mà hai người vốn là hai cá thể khác nhau, Vô Song cũng không nghĩ mình có thể hấp thụ được toàn bộ Bất Tử Hỏa của đối phương vào người.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bất Tử Hỏa rốt cuộc ngưng lại, rốt cuộc trở thành một phần trên thân thể Vô Song, thời điểm này Vô Song biết mình đoán đúng.


Cách để luyện Hiên Viên Đế Phượng Quyết chỉ sợ cũng không chỉ là những thứ ghi trong sách, muốn ngưng tụ Bất Tử Hỏa... hoàn toàn có thể dựa vào cướp đoạt chỉ là muốn thành công ngưng tụ ra Bất Tử Hỏa thì số lần cướp đoạt không ít mà thôi.


Cách này Đế Thích Thiên dĩ nhiên cũng biết bất quá trên đời này cũng không phải ai đều là Vô Song, đều có thể áp chế Bất Tử Hỏa.


Bất Tử Hỏa nhập thể tuyệt đối sẽ đốt người, đốt đến chết mới thôi, không có sáu đầu Ma Long vì Vô Song hộ pháp thì không có cách nào cô đọng được hỏa trủng, cô đọng ra Bất Tử Hỏa cho riêng mình.


Nếu Vô Song tính toán không nhầm... một lần thôn phệ Bất Tử Hỏa của Thọ Lão Nhân, hắn có thể tiết kiệm 2 năm chuyên tu Hiên Viên Đế Phượng Quyết.


Thở ra một hơi, khi cái khí nóng trên người Vô Song tan hết, hắn mới đứng lên nhìn về phía nữ hài.


Từ đầu đến cuối, nữ hài vẫn giữ nguyên tư thế khấu đầu với Vô Song, hắn có cảm giác chỉ cần hắn mở miệng nữ hài này sẽ đi chết, sẽ lập tức đi tự sát.


Nhìn nữ hài, Vô Song thở ra một hơi, hắn đưa tay nhẹ vỗ xuống mà nói.


"An toàn rồi, tự do rồi, không sao cả ".


Nữ hài lúc này như hiểu ý Vô Song, cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt chớp động sau đó nữ hài bắt đầu bò bằng bốn chân, bắt đầu vòng qua người Vô Song mà hướng về một nơi khác.


Nhìn thấy nữ hài trở lại căn phòng kia, căn phòng nằm ở hướng khác của chính điện, nơi mà Thọ Lão Nhân lôi nàng ra, Vô Song nghĩ một chút sau đó cũng đi theo.


Vén ra rèm che, trong căn phòng này không có ánh sáng nhưng mà Vô Song có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều thứ.


Căn phòng này có một cái giường, một cái bàn, một cái giá sách đồng thời có... rất nhiều tử thi.


Từng cái xác được treo lên trần, không rõ là thắt cổ rồi chết hay chết xong thì mới thắt cổ.


Hầu hết những cái xác đều đã biến thành xương, có thể là bộ xương như bình thường cũng có thể là bộ xương của nữ tử ám tộc, trong phòng chỉ có duy nhất một cái xác... chưa hoàn toàn phân hủy.


Đây là một nữ tử, một nữ tử rất đẹp chỉ là trong bóng tối, mái tóc nàng xõa ra, đôi mắt trợn ngược lên thì lại cho người ta cảm giác kinh khủng vô cùng, cứ như ma nữ vậy.


Nữ tử này đã chết không biết bao lâu nhưng mà cái xác thì chưa phân hủy, bên dưới nữ tử này chính là nữ hài kia, nữ hài đang thu cả người vào một góc, nằm cuộn tròn dưới cái xác bị treo ngược lên trần.


Vô Song nhìn thấy tất cả trong mắt, hắn lúc này cảm giác mình để cho Thọ Lão Nhân chết quá nhanh, chết quá thiếu đau đớn.


Bước ra ngoài phòng, Vô Song cầm lấy vài viên dạ minh châu rồi quay ngược lại, lấy thứ ánh sáng của dạ minh châu thắp sáng căn phòng này.


Dưới ánh sáng, nữ hài một lần nữ bị dọa sợ, cả người cuộn tròn run lên, cơ thể nhỏ nhắn đầy vết thương như đang bị giam cầm trong nỗi sợ hãi vô cùng vô tận.


Nhìn nữ hài, Vô Song không khỏi hiện lên một tia thương tiếc, hắn chậm rãi lại gần cái xác bên trên, hắn muốn hạ cái xác của người phụ nữ này xuống.


Theo Vô Song hạ cái xác xuống, theo thứ ánh sáng của Dạ Minh Châu chiếu vào, Vô Song có thể dễ dàng nhìn thấy dấu hiệu lạm dụng, dấu hiệu tra tấn trên cái cơ thể này, cơ thể trần trụi không đâu không có vết đòn roi, không đâu không có vết thương.


Vô Song đặt nàng xuống, nữ hài như có cảm ứng, cô bé nhẹ xoay người lại, ánh mắt hiếu kỳ nhìn xuống cái xác bên dưới, cô bé thậm chí đưa bàn tay ra nhẹ lay động cái xác.. như muốn đánh thức một người đang ngủ say vậy.


Sự lay động càng ngày càng lớn, khuôn mặt nữ hài càng ngày càng lộ ra vẻ sợ hãi cũng lo lắng, ánh mắt vô thần ngờ nghệch lúc này hoàn toàn chuyển thành hoảng loạn, cô bé như đang nghĩ đến một cái gì đó rất xấu... rất xấu.


Nhìn hành động của cô bé, Vô Song rốt cuộc đưa tay ra nhẹ xoa đầu nàng, cũng không biết Vô Song làm sao... nữ hài chậm rãi ngã xuống, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.


Vô Song lại đứng lên, hắn bước về phía cái bàn duy nhất trong phòng, tại đây có hai quyển sách, có giấy, có bút, có cả mực.


Trong hai quyển sách, có một quyển sách đang đọc dở dang thậm chí vẫn còn đang mở ra, mang hai mặt giấy úp ngược trên bàn.


Chậm rãi ngồi xuống bàn, nhấc lên quyển sách đang đọc dở, Vô Song như một thói quen muốn lật ra phần giữa sách, muốn tìm phần biên dịch bằng tiếng Mông Cổ nhưng mà rất nhanh hắn nhận ra... quyển sách rất đặc biệt, nó là một quyển sách được viết bằng tiếng Phù Tang.


Vô Song dở sách ra, trang sách đã cũ vô cùng, không rõ là năm nào tháng nào.


Quyển sách này được viết bằng chữ rất đẹp, rất nắn nót, nếu Vô Song không nhầm thì tác giả là nữ tử, một quyển sách hoàn toàn được viết tay mà không có công nghệ in ấn nào.


Từ tốn lật từng trang từng trang giấy, quyển sách này cũng không dày trái lại rất mỏng, mỏng vô cùng.

Cũng chẳng biết bao lâu, Vô Song dừng đọc, cả người ngửa ra phía sau.


Quyển sách này là một bản hồi ký, một bản hồi ký của nữ tử, một bản hồi ký làm cho Vô Song lạnh cả người.