Chương 152: Thạch Thành – Cổ Tế Đàn.

Cực Võ

Chương 152: Thạch Thành – Cổ Tế Đàn.

Vô Song trở về Bồng Lai nhưng mà hắn sẽ không đi xem lão đầu giờ ra sao bởi vì Vô Song biết lão đầu hiện tại tuyệt đối an toàn, đám người Lý Thương Hải tuyệt đối an toàn.


Tại sao Vô Song lại chắc chắn như vậy?, đấy là bởi vì Vô Song đọc đến một quyển sách.


Tại cái bàn của Thọ Lão Nhân tổng cộng có hai quyển sách, một quyển là bút ký của Kỳ Doanh, quyển thứ hai... chính là bút ký của Thọ Lão Nhân.


Thọ Lão Nhân thực sự viết xuống bút ký, cái này chỉ sợ lấy ý tưởng từ Kỳ Doanh mà lão nhân này mới bắt đầu viết.


Nghĩ cũng không có gì lại, tại dưới địa mộ ngoại trừ tu luyện ra thì cũng chỉ có song tu Hiên Viên Đế Phượng Quyết.


Nếu chỉ là vài ngày thậm chí vài tuần con người hoàn toàn có thể chịu được nhưng mà càng lâu hơn thì sao?.


Thế giới này là thời cổ đại, con người có rất ít thứ giải trí, nếu không thể ra ngoài thì có hai cách giải trí tốt nhất, một là đọc sách còn hai là viết sách.


Thọ Lão Nhân ở trong địa mộ không chỉ có một tháng – hai tháng hay thậm chí một năm – hai năm đơn giản như vậy, Thọ Lão Nhân ở trong địa mộ đã hơn 50 năm.


Ở trong địa mộ tưng đấy thời gian, nếu không tìm cách giải tỏa chỉ sợ lão đầu này không cần Vô Song giết cũng trực tiếp hóa điên mà chết, Vô Song thì không rõ Thọ Lão Nhân 'giải trí' bằng cái gì nhưng mà viết sạch cũng là một cách tương đối tốt.


Lại nói những gì trong quyển sách Thọ lão nhân viết cực kỳ kinh người, lão đầu này chỉ sợ đến chết cũng không nghĩ tới có ai xuất hiện nơi địa mộ, có ai ra tay với hắn lại càng không bao giờ nghĩ đến việc quyển bút ký này có thể rơi vào tay người khác.


Vô Song lên đến Bồng Lai, hắn không đi về Ám Tộc cũng không hướng về Thạch Thành càng không đi tới Quỷ Lâm, hắn dừng lại ở con sông lớn nơi hạ nguồn, tại đây chính là chỗ Hắc Thủy Thần bị Vô Song giết.


Tất cả cảnh tượng chẳng có gì thay đổi so với lần đầu tiên Vô Song tới, trên bờ vẫn là đại bộ tộc ngư quỷ, trên mặt cỏ nơi xa xa là từng đàn Baku lười biếng đang ăn cỏ, nếu không phải cái đám này quá mức dị dạng trong mắt người khác thì nơi đây có thể coi là thanh bình.


Vô Song không dùng quá nhiều thời gian với cái đám này, hắn thả mình xuống con sông lớn, cứ thế chìm vào dưới nước.


Lúc trước Vô Song không nghĩ tới việc tiến xuống nước nhưng hiện tại khác, không phải bởi vì hắn cường đại hơn mà là vì bản thân Vô Song biết dưới nước có gì.


Trước đây Vô Song rất kỵ xuống nước, hắn đương nhiên biết bơi nhưng mà nếu chiến đấu dưới nước một thân thực lực 10 phần giỏi lắm thể hiện ra được 3 phần, nếu gặp cao thủ tinh thông thủy tính thì không rõ có lôi ra được 1 phần thực lực không, đây là một cái vấn đề rất lớn ngăn cản tuyệt đại đa số cao thủ trong Kim Dung đánh nhau dưới mặt nước.


Cao thủ trong Kim Dung có thể dám xuống nước hơn nữa chiến lực ở dưới nước còn mạnh hơn trên bờ chỉ sợ cũng có một vị Tử Sam Long Vương mà thôi, dõi mắt khắp thiên hạ cao thủ tinh thông thủy tính cũng không nhiều.


Lại nói tới Vô Song hiện tại, hắn có Bắc Minh Hạo Hãn, Bắc Minh Hạo Hãn thực sự là siêu lợi khí nếu muốn sử dụng cho việc lặn, có Bắc Minh Hạo Hãn thì ở dưới nước thoải mái hơn nhiều lắm.


Vô Song lặn một mạch xuống dưới đáy hồ, hắn hiện tại cũng không xác định dưới đáy hồ này có vật gì không, hắn đơn giản chỉ là dựa theo lời của Thọ Lão Nhân mà làm việc, dựa theo lời của Thọ Lão Nhân mà đi.


Hiện tại Vô Song biết được Thất Phúc Thần chỉ còn Ngũ Phúc Thần.


Năm đó có một người trong Thất Phúc Thần chết, người này gọi là Bố Đại hay còn được biết dưới cái tên Hotei.


Ngoại trừ Bố Đại ra trận chiến năm đó thảm nhất liền là Thọ Lão Nhân, Bất Tử Thân của hắn bị hủy, bị hủy triệt để hơn nữa năm đó hắn gần như chết đi, nếu không phải Đại Quốc Chủ phí khí lực rất lớn, vì hắn làm rất nhiều việc thì Thọ Lão Nhân cũng đã sớm chết, đây là nguyên do vì sao Thọ Lão Nhân phải tiến địa mộ, mượn địa mạch mà luyện âm công... hắn một mực luyện âm công, luyện huyền âm chân khí dòng dã hơn 50 năm.


So với Thất Phúc Thần năm xưa thì Ngũ Phúc Thần hiện tại đã mạnh hơn nhiều lắm, trình độ từng cá nhân đều tăng mạnh dù sao cũng đã có 60 – 70 năm qua đi tuy nhiên có mạnh lên hay yếu đi thì cũng không thay đổi được một việc đó là đặc điểm của từng cá nhân.


Thất Phúc Thần được Đại Quốc Chủ nuôi dưỡng, phát triển theo con đường mà Đại Quốc Chủ đề ra tức là bất kể mạnh yếu ra sao thì trước hết phải giống với Thất Phúc Thần trong văn hóa dân gian Phù Tang, đây là một điểm mà Vô Song nhất định phải chú ý bởi tùy thân phận khác nhau mà Thất Phúc Thần lại nắm giữ ma võ khác nhau.


Theo lời của Thọ Lão Nhân, năm đó Bố Đại – Thọ Lão Nhân là hai người có thực lực tương đương nhau cơ hồ đứng đầu trong Thất Phúc Thần nhưng mà kẻ mạnh nhất trong Thất Phúc Thần lại là một người khác, một người gọi là Đại Hắc Thiên.


Năm đó toàn bộ Thất Phúc Thần chỉ có một mình Đại Hắc Thiên có thể chân chính cản chân Tiêu Dao Tử, tại thời điểm gần 70 năm trước, hắn có thể đơn đấu với Tiêu Dao Tử 20 chiêu, có thể dưới trạng thái Nhập Tiên của Tiêu Dao Tử kiên trì đỡ được 20 chiêu, đây là một cái thành tích kinh người.


Nên biết rằng Ebisu hiện tại còn chưa chắc đỡ được 20 chiêu toàn lực của Lý Thương Hải mà không phải vận dụng Bất Tử Thần, đừng nói là Ebisu mà cho dù cả Vô Song cũng ăn không tiêu, tại 70 năm trước Đại Hắc Thiên đã đạt tới đế vị hơn nữa còn không yếu.


Bỏ qua Đại Hắc Thiên thì còn một người nữa, một nữ nhân gọi là Biện Tài Thiên.


Trong Thất Phúc Thần, Biện Tài Thiên chính là người được Đại Quốc Chủ yêu quý nhất, nữ nhân này là người có võ công yếu nhất trong Thất Phúc Thần nhưng chiến lực chân chính của nàng không hề thua kém Bố Đại cùng Thọ Lão Nhân, đây là một nữ nhân đi theo con đường nhạc đạo, cầm kỹ của nàng đã đến một cái trình độ khủng bố.


Vô Song không rõ trình độ của Ngũ Phúc Thần hiện tại ra sao nhưng mà từ lời Thọ Lão Nhân ghi lại thêm vào quang cảnh chiến đấu của Ebisu với Lý Thương Hải thì Vô Song cảm thấy Biện Tài Thiên cùng Đại Hắc Thiên là hai kẻ mạnh nhất của Ngũ Phúc Thần hiện tại.



Dĩ nhiên hai kẻ này mạnh thế nào thì tạm thời Vô Song cũng không để ý, hắn cần để ý một cái khác.


Mượn Bắc Minh Hạo Hãn, Vô Song một đường hành tẩu dưới đáy hồ rốt cuộc ánh mắt hắn nhíu lại, dưới đáy hồ căn bản không có gì cả.


Đứng lặng nơi này một lúc, rốt cuộc trên người Vô Song lại có ma khí xuất hiện, khi mà ma khí hiện thân tại nơi này, ma khí của Vô Song như bị cái gì hấp dẫn bắt đầu chuyển động.


Vô Song cũng không quản ma khí, hắn để ma khí tự do chuyển động, bản thân liền chậm rãi bước theo, cứ thế cứ thế rốt cuộc Vô Song tìm được điểm vào ở đâu.


Ma khí của hắn bị hút về phía vách đá dưới đáy hồ nước, sau đó dưới tác động của ma khí một phần trên vách đá dần dần chuyển động, một thông đạo khác vậy mà mở ra.


Thông đạo này chỉ sợ vẫn luôn tồn tại nhưng giống với Bồng Lai Tiên Đảo nó bị che đi dưới mắt thế nhân, nếu không có ma khí dẫn đường thì căn bản không có cách nào mở ra nổi, tại cái Bồng Lai này thì ma khí gần như là chìa khóa mở ra tất cả, là chìa khóa đi qua mọi đại môn.


Vô Song căn bản không nghĩ nhiều, cứ thế bơi vào bên trong thông đạo.


Thông đạo phi thường nhỏ hẹp, nó còn không đủ cho Vô Song quơ tay, hắn chỉ có thể nhẹ di chuyển hai cổ chân đạp trong nước cứ thế đẩy mình lên.


Cái thông đạo này cũng phi thường dài, dài đến mức Vô Song nghi ngờ chủ nhân nơi này, kẻ xây dựng ra cái thông đạo này muốn giết người đến nơi, tại nơi này chỉ sợ cho dù là Tử Sam Long Vương cũng không có khả năng lặn lâu vậy, cũng không có khả năng duy trì oxy.


Vượt qua thông đạo, Vô Song cả người vươn ra khỏi mặt nước, hắn có Bắc Minh Hạo Hãn thủ hộ mà suýt nữa cũng ăn không tiêu, suýt nữa cũng cảm thấy ngạt thở.


Miệng Vô Song mở ra, tham lam hấp vào từng đợt không khí, phải qua vài cái hô hấp Vô Song mới lại chuyển động, hắn lúc này lại đang ở trong một cái hồ nước khác hay đúng hơn là một cái đầm nước nhỏ.


Nhẹ đạp chân một cái, Vô Song rất nhanh hướng về phía bờ mà đi, nơi này là một động thiên khác, là một thế giới khác.


Dưới hồ nước có thông đạo, thông đạo dẫn tới động thiên khác của Bồng Lai Tiên Đảo, Thọ Lão Nhân quả thực nói không sai, ghi lại không sai một chữ nào.


Bước ra khỏi đầm nước, đặt chân lên mặt đất, lúc này Vô Song không khỏi cảm khái, nơi hắn đặt chân lên quá đẹp.


Hắn lại nhìn thấy mặt đất, xung quanh cỏ cây tươi tốt, hoa lá um tùm thậm chí còn có ánh sáng mặt trời chiếu xuống.


Cài này vốn là bất khả tự nghị.


Tại sao Vô Song lại muốn tới đây?, hắn tới đây bởi vì tại cái vùng đất tươi đẹp, tại cái vùng đất khoảng 50m2 này thật ra... là Thạch Thành.


Vô Song dựa vào con đường bí mật dưới đáy hồ, hắn không cần tới thượng nguồn hơn nữa cũng vượt qua tầm mắt của toàn bộ Thất Phúc Thần, hắn tới Thạch Thành, dĩ nhiên đây không phải là toàn bộ Thạch Thành mà là một công trình nằm trong Thạch Thành.


Một mảnh thiên địa này rất đẹp nhưng tất cả những thứ Vô Song cần quan tâm là một tòa thành, một tòa thành cực kỳ cổ xưa.


Đất Vô Song đứng là Thạch Thành còn tòa thành trước mặt?, nó gọi là Cổ Tế Đàn.


Vô Song cũng không có thời gian nghĩ nhiều, hắn cứ thế đi thẳng vào trong Cổ Tế Đàn đồng thời không quên vận ma khí của bản thân, chỉ có ma khí mới có thể thành công bước vào Cổ Tế Đàn bởi ma khí là chứng minh thân phận tốt nhất, là minh chứng cho Thất Phúc Thần.