Chương 144: Thọ Lão Nhân
Cái suy đoán này hoàn toàn có thể dễ dàng chứng minh ở thư viện mà hắn vừa rời khỏi, trong thư viện tuy được dọn dẹp kỹ càng nhưng vết tích vẫn còn hơn nữa Đế Thích Thiên có lẽ cũng chẳng tưởng tượng được có kẻ nào ngoại trừ đám người của hắn có thể tiến vào đây nên lại càng không cần che đậy, từ các dấu tích trên thư phòng thì Vô Song chắc chắn có rất nhiều người đã từng đi qua nơi này.
Cái thư viện kia tuyệt đối là bảo khố, một bảo khố của tri thức, Vô Song hoài nghi nếu Mộ Dung Bác cùng Tiêu Viễn Sơn chui được vào đây thì không biết có bị học thức khổng lồ của cái thư viện này vây hãm cả đời hay không nữa.
Tri thức chính là sức mạnh, với Vô Song thì nơi này không khác gì tu luyện thánh địa, ít nhất Đế Thích Thiên dùng sức mạnh của tri thức để dạy dỗ ra đám người Thất Đế Tử cùng Thất Phúc Thần.
Vô Song không quá hiểu rõ Đế Thích Thiên dù sao tất cả chỉ qua lời kể lại, hai người còn chưa từng chân chính đụng độ nhưng mà Vô Song biết lý do vì sao những kẻ đi theo Đế Thích Thiên chưa bao giờ muốn phản bội hắn bao gồm cả Tử La Lan.
Tử La Lan không muốn chết nhưng mà cũng không muốn phản bội người mà nàng gọi là ân sư.
Về mặt này, Đế Thích Thiên làm được rất tốt, rất kinh khủng.
Một mặt suy nghĩ về Đế Thích Thiên, một mặt Vô Song đi về phía căn phòng cuối cùng bên dưới mật địa.
Ba căn phòng trong mật địa thật ra đều rất giống nhau ở giai đoạn bước vào, đều là cánh cửa bằng đồng đóng im ỉm, đương nhiên Vô Song cũng không có bất cứ chờ đợi gì mà mở cánh cửa này ra.
Cửa mở, một lần nữa Vô Song nghi hoặc, phải nói là dưới mật địa này có rất nhiều thứ làm Vô Song nghi hoặc.
Giờ phút này trong căn phòng cuối cùng của mật địa vậy mà có người, một người đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.
Người này là một lão nhân khô đét, cả cơ thể như chỉ còn da bọc xương, mái tóc trên đầu gần như cũng không có nhưng mà bộ râu rất đẹp, bộ râu dài màu trắng thậm chí còn tương đối dày, một bộ râu tràn đầy sức sống.
Lão nhân này khoanh chân trên bồ đoàn cũng không có bất cứ động tĩnh gì chỉ là... Vô Song cảm giác được hàn khí đang tụ tập xoay quanh người lão, hàn khí cực kỳ đáng sợ, gần như kết tinh lại thành băng vậy.
Hàn khí chỉ tập trung xung quanh đúng lão nhân này, căn bản không lan ra ngoài, đến cả Vô Song đứng bên ngoài cũng không cảm giác được thì đủ hiệu cái hàn khí này đặc dị ra sao.
Lão nhân này không mở mắt cũng không động vì vậy Vô Song cũng không mở miệng, hắn dõi mắt nhìn khắp mọi nơi xung quanh căn phòng này... trong căn phòng này có rất nhiều xương trắng, ít nhất cũng phải có hàng trăm bộ xương.
Là một Thần Y, Vô Song có thể nhận ra toàn bộ chỗ này đều là xương nữ nhân hơn nữa những bộ xương này cũng không chỉ là xương bình thường như vậy, Vô Song có thể nhìn thấy rất nhiều bộ xương có khắc ma văn, thứ văn tự màu đen được khắc thật sâu trong khung xương.
Nếu là ngày hôm qua Vô Song còn không có cảm giác gì nhưng mà hiện tại thì Vô Song có thể nhận ra một chút chút ma khí còn lưu lại trong khung xương, giữ cho những khung xương đặc biệt này trông có vẻ 'bền' hơn những bộ xương trắng bình thường.
Ánh mắt Vô Song nhắm lại rồi rất nhanh mở ra, trong ánh mắt hiện lên một đạo sát khí.
Tại sao chỗ này toàn xương nữ tử?, bình thường thì khó nói nhưng đừng quên Vô Song vừa đọc về Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Tại sao lão nhân này lại để hàn khí kết tinh bám quanh thân thể?, bình thường thì Vô Song sẽ không nghĩ ra nhưng mà hiện tại Vô Song cảm thấy rất có khả năng đây chính là vì trấn áp Niết Bàn Hỏa.
Từ hai điều trên, kẻ trước mặt Vô Song... rất có thể là một trong Thất Phúc Thần.
Sự im lặng trong căn phòng bắt đầu kéo dài, có lẽ vài chục giây, có lẽ là vài phút, rốt cuộc lão nhân bị hàn khí bao phủ kia mới mở miệng.
"Sao vậy, hàng đâu? ".
Lão nhân này không mở mắt mà chỉ mở miệng, cứ như đây là một loại thói quen.
Vô Song hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Hàng gì?, nhìn ngươi chuẩn bị bước một chân xuống quan tài, còn sức mà dùng hàng sao? ".
Lần này lão nhân rốt cuộc mở mắt, ánh mắt đục ngầu nhìn Vô Song bất quá rất nhanh cái ánh mắt đục ngầu kia hiện ra hỏa diễm, từng tia hỏa diễm nóng rực.
"Ngươi "
Lão nhân này nói một chữ rồi im lặng nhìn Vô Song.
Lão nhân im lặng chính là bởi Vô Song đang cầm Bát Chỉ Kính hơn nữa lão nhân này cảm nhận được cái gì đó rất đặc biệt trên người Vô Song.
Lão nhân hơi run lên, khuôn mặt từ nghiêm nghị biến thành vui mừng như điên thậm chí trực tiếp rời khỏi hàn băng, một chân quỳ xuống cung kính hướng về Vô Song.
"Thọ Lão Nhân gặp qua Đế Tử ".
Thọ Lão Nhân?, người này đương nhiên ở trong Thất Phúc Thần, hắn gọi là Jurojin về việc tại sao Thọ Lão Nhân lại ở đây thì Vô Song không rõ, hắn đáng lẽ phải ở Bồng Lai mới đúng.
Tiếp theo là xưng hô của Thọ Lão Nhân với Vô Song, hắn gọi Vô Song là Đế Tử.
Không khó đoán thì Đế Tử chắc chắn có liên quan tới Đế Thích Thiên vì vậy Vô Song bắt đầu liên hệ với cái nhân ảnh đầu óc không bình thường mà Vô Song thôn phệ.
Nhân ảnh kia là Ma Hóa Tứ Long, Vô Song gần như chắc chắn nó cùng một dạng với Ma Long của Vô Song nhưng mà khi Ma Long của Vô Song thôn phệ đầu Ma Long kia chính Vô Song còn cảm nhận được một loại cảm giác khinh miệt, cảm giác thượng vị giả của Ma Long với sinh vật mà nó nuốt chửng.
Ban đầu thì Vô Song không nghĩ nhiều dù gì Ma Long của Vô Song là Lục Đầu Long trong khi nhân ảnh kia chỉ là Tứ Đầu Long, Vô Song cảm thấy vì ưu thế này mà Ma Long mới sinh ra cảm giác ưu việt, cảm giác khinh miệt với thứ yếu hơn mình nhưng hiện tại thì Vô Song lại có suy nghĩ khác.
Không biết tại sao, Vô Song đột nhiên nghĩ... Ma Long bên dưới hắc đầm kia giống mới một sản phẩm nhân tạo, Đế Thích Thiên đang cố tạo ra một phiên bản Ma Long.
Ma Long dưới hắc đầm còn không phải nhân thể, nó gần như một loại năng lượng thể hay cái gì đó tương tự bởi vì nó cần đoạt xá, cần đoạt xá thì mới có thể đi ra ngoài kia được, đây gần như chỉ là 'tàn hồn' của Ma Long được hóa hình thành người, được thêm vào nhân tính vậy.
Vô Song đang suy nghĩ thì Thọ Lão Nhân cũng nhìn Vô Song nhưng mà như nhớ ra cái gì đó, Thọ Lão Nhân lại thấy bình thường thế là mở miệng nói.
"Đế Tử, người có rất nhiều việc không rõ, tạm thời Thọ Lão không thể giải thích cho người, người trước hết theo Thọ lão về Bồng Lai là được ".
Cũng giống Ebisu, Thọ Lão có một khuôn mặt hiền lành phúc hậu rất dễ để người khác tin tưởng, dĩ nhiên cái thân hình khô đét của hắn thì không còn hợp với bộ mặt kia nữa, nhìn từ đầu đến chân trở nên rất quái dị.
Nhìn Thọ lão cung kính, Vô Song nghĩ nghĩ một chút rồi đưa tay ra, nâng lên Bát Chỉ Kính.
"Cái này là gì? ".
Thọ lão nhìn về phía Bát Chỉ Kính, lão nhân này đương nhiên biết 'Đế tử' không có khả năng biết tác dụng của Bát Chỉ Kính.
Đế tử thành nhân hình liền có ý thức sau đó nhìn thấy vật đầu tiên cũng là Bát Chỉ Kính, mang theo Bát Chỉ Kính là bình thường vì vậy hắn căn bản không hoài nghi, lại vì Vô Song mở miệng.
"Đế tử, vật này gọi là Bát Chỉ Kính, bên trong Bát Chỉ Kính chứa một nơi gọi là Mộng Giới, Mộng Giới một khi được sử dụng thì có thể che đậy thiên cơ ".
"Đế tử là trời sinh Ma Thể, Thiên Đạo sẽ không để yên cho người nhưng có Bát Chỉ Kính, cho dù người trở về trạng thái ma hóa nguyên thủy nhất, Thiên Đạo cũng không thể làm gì Đế Tử tuy nhiên Bát Chỉ Kính không thể vì Đế Tử thủ hộ quá nhiều thời gian, người duy trì Ma Thể càng lâu thì diệu dụng của Mộng Giới càng nhỏ bé, khi đó Thiên Đạo có thể cảm ứng được người, sẽ rất rất nguy hiểm ".
"Đế tử hiện tại còn yếu, nếu người không biến về Ma Thể thì sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng mà người yên tâm, có Thọ lão ở đây, Thọ lão nhất định thủ hộ Đế tử, sau đó đợi Đế tử về Bồng Lai gặp qua Đại Quốc Chủ khi đó Đại Quốc Chủ sẽ nói cho Đế tử biết sứ mệnh của mình ".
Vô Song nghe Thọ lão nói về Bát Chỉ Kính trong tay không khỏi nắm chặt thứ này lại.
Lời của Thọ lão nói rất rõ ràng, Bát Chỉ Kính có thể che đậy thiên cơ, có thể để Vô Song duy trì trạng thái ma hóa một đoạn thời gian mà không bị Thiên Đạo phát hiện tuy nhiên Thiên Đạo vẫn tuyệt đối không tha cho Vô Song nếu hắn ma hóa, chỉ cần thời gian quá lâu thì Thiên Đạo lập tức giáng kiếp với Vô Song.
Lời của Độc Cô Cầu Bại nói không sai, tại giới này việc Vô Song ma hóa là cực kỳ nguy hiểm nhưng mà Vô Song thật sự không rõ vì cái gì đám người Bồng Lai thậm chí Thất Đế Tử có thể thoải mái ma hóa còn Vô Song thì không?, chẳng nhẽ khác biệt nằm ở Ma Long?.