Chương 9: Đi tới đảo rùa, bí kíp Bái sư!

Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt

Chương 9: Đi tới đảo rùa, bí kíp Bái sư!

Dù sao thì chỉ có ở đây, Anh Đức mới có thể học tới thứ hắn muốn, Quy lão Kame a, cái lão sắc đảm ấy, hám gái nhưng cũng không kém bao nhiêu trị số sức mạnh.

"Ý! Cây gậy như ý của tớ đâu rồi?" Bỗng GoKu nhớ tới cây gậy của mình quay ra hỏi mọi người xem có ai thấy cây gậy như ý của mình không.
Dường như Yamcha biết vị trí hạ lạc của cây gậy, hắn chỉ về phía toà lâu đài sụp đổ hoang tàn nói: "Hình như nó ở đằng kia, dưới đống đổ nát của toà lâu đài ý."
"Quà của ông nội tớ, phải đi tìm về mới được." GoKu nghe vậy, nhanh chóng chạy đi, do thiếu mất cái đuôi để giữ thăng bằng nên hắn vừa chạy vừa ngã tới tấp.
Cốt truyện được tiếp tục, nhưng lần này có thêm Anh Đức nên mục tiêu của Bulma đã chuyển hướng, dù vậy nhưng Yamcha đã nhận ra được, hắn đã không còn nhát gái nữa, còn nhân vật Anh Đức của chúng ta thì khổ rồi.
"Anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Làm gì? Nhà ở đâu? Trong nhà có bao nhiêu người? …"
Một loạt các câu hỏi được Bulma đưa ra với ý đồ biết rõ hơn về Anh Đức, hắn trả lời cô bé thực khổ a, vừa trả lời, vừa suy nghĩ biên ra thân phận, hắn không có kinh nghiệm trong chuyện này cho nên quả thực rất bí lời.
Mà quả thực nhìn Bulma cũng khá xinh đẹp, nhưng cũng không làm dậy nổi tâm tình của Anh Đức a, hắn không muốn làm tên biến thái dưỡng la lỵ đây, nói thực lúc này tâm tình hắn phiền muốn chết, dù sao Bulma hiện tại mới có mười sáu tuổi, khi nào tới mười tám- hai mươi đi đã khà khà….
"A ya… tìm thấy rồi, tìm thấy rồi" Tiếng GoKu hô lên vui vẻ từ xa truyền tới.
"May quá, cơ hội thoát thân đây rồi!" Anh Đức thầm hô, hắn rất nhanh chạy rời xa Bulma.
"Tớ tìm thấy rồi này!" Vừa nói nói GoKu vừa từ xa xa chạy lại, vì vẫn chưa thích ứng với việc mất đuôi nên trong quá trình chạy cậu ta vẫn ngã tới tấp.
Chạy đến nơi, GoKu thấy mọi người đang rất vui vẻ, vì Anh Đức chạy tới đứng gần nên GoKu quay ra hỏi hắn chứ không có hỏi Oolong như trong nguyên tác nữa: "Mọi người có gì vui vậy anh?"
"Đâu có gì, chính là Bulma tìm được mục tiêu, mà Yamcha bỏ đi tính sợ gái mà thôi, cứ nhìn mặt họ thì biết." Anh Đức sợ hãi nhìn qua chỗ Bulma, sau đó chỉ về phía hai người bọn họ.

Có gặp nhau ắt có chia ly, với sự cám dỗ của Bulma, đúng theo cốt truyện, Yamcha, Oolong cùng với Puaru thành công bị dụ dỗ, Anh Đức thì không, mặc dù hắn rất muốn, dù sao thì cha của Bulma là Kỹ sư Brief a, một con người có đầu óc thiên tài.
"Ờ!" Bỗng Anh Đức nhớ đến Bulma, cô nàng này cũng không phải dạng vừa đi, nói không biết chừng khà khà, thế là hắn cố nén cảm giác buồn nôn chính mình đi tới chỗ Bulma và nói nhỏ với nàng.

Sự thể đại loại là đáp ứng làm bạn trai của cô bé đi, còn điều kiện lại là nhờ cô bé nhờ cha cô chế tạo cho mình một căn phòng trọng lực, cứ gấp hai trăm hoặc ba trăm lần trọng lực Địa Cầu cũng được.(mẹ khỉ, người ta không thiếu người theo đuổi a, làm như mình cao giá lắm ý.)
Còn Anh Đức, hắn hẹn cô bé là nửa năm sau sẽ tới chỗ cô bé ở, nhìn xem thành quả rồi tính, coi như là đưa ra mục tiêu cho cô bé hoạt động đỡ khỏi đi linh tinh đi, thực là lợi dụng lao động trẻ vị thành niên a.
Như vậy nhóm bạn chia thành hai top đi theo hai đường, bởi tâm địa của Anh Đức cũng không có thuần khiết như GoKu, nên hắn không thể cưỡi cân đẩy vân cùng GoKu được, vậy nên hắn mặt dày mày dạn không biết xấu hổ xin Bulma một cái viên nén con nhộng Capsun máy bay, đuổi theo GoKu hướng tới đảo rùa tiến tới.
Coi tại trên bản đồ chỉ dẫn, hắn thấy sắp tới nơi lúc, hắn cố ý dừng tại một thị trấn nhỏ gần đó, ở đấy hắn dụ dỗ một cô gái, thành công lừa nàng lên máy bay, ngoài ra hắn cũng chuẩn bị thêm vài cuốn’bí kíp Bái sư’ mang theo để đề phòng.
Khi đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, Anh Đức lên đường khởi hành cùng với cô gái lạ.

Nửa tiếng sau hắn đã tới nơi hắn cần đến, xuất hiện trước mắt hắn là một hòn đảo nhỏ, rất nhỏ a, trên đảo trần sì chỉ có ba cây dạng cây dừa cùng với một căn nhà, quả thực nếu vài người sống ở đây ít ngày vài bữa còn được, chứ sống lâu dài như lão rùa chắc đã điên lâu rồi.
Kể ra Anh Đức làm sao so với cái lão bất tử Kame kia được, nghe đâu hắn sống hơn ba- bốn trăm năm rồi a, sức sống dai thật, thời gian đúng là đủ lâu để dưỡng lão thành cái dạng háo sắc kia rồi, dù sao sống lâu mà, không có gì thì tìm gái thôi khà khà…
Bỏ qua chuyện đó đi, trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Anh Đức đang thao tác máy bay đáp xuống khu đất trống, quả thực là quá khó đáp a, lần đầu tiên hắn thử thực hành lái loại máy bay này, trước hắn lái là trực thăng quân đội ở trong trại huấn luyện cũng phá tan vài chiếc AH-64 Apache của quân đội Mỹ a, quả thực là tiêu tiền đòi mạng.
Vậy nên, với loại máy bay này, ban đầu hắn dùng chức năng lái tự động để đuổi kịp Son Goku, tại khi lừa được cô gái kia tiến nhập máy bay, lúc máy bay tự lái lái được nửa đường hắn đã chọn sang chế độ lái bằng tay, và cái kết các bạn thấy được ngay, may mắn hắn chỉ quất đổ một cây dừa ở góc trái ngôi nhà, bằng không nếu đáp trên mái nhà thì chắc hắn khỏi cần bái sư đi.

"Phù! Đã hạ cánh an toàn!" Cô gái ngồi trên máy bay, tay đang nắm chặt lấy dây đai an toàn cũng thẻ lỏng chút, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái cảm thấy hối hận khi lên cái máy bay này, càng hối hận hơn khi dại dột nghe lời dụ dỗ của thằng cha mới quen được vài giờ này, nếu không phải hắn, thì cô cũng đã chẳng lên chuyến bay này.
"Ha ha… An toàn rồi, may quá không làm nhục thân phận bộ đội đặc chủng đi." Anh Đức thở phào nhẹ nhõm, thầm hô may mắn khi qua tai thoát nạn.
"Cô ở trên này chờ tôi chút, lát có gì tôi gọi." Anh Đức rút ra chìa khóa, nói với cô gái, thấy cô gái tính nói gì đó, hắn lại át lời luôn: "Cô yên tâm, chỉ cần tôi có thể bái sư, mà không, không cần biết có thể bái sư hay không, lời tôi đã hứa tôi sẽ thực hiện."
"Anh đã nói rồi đấy, không được nuốt lời."Cô gái nghe vậy bèn an tâm chờ.

Anh Đức bước xuống máy bay, chỉ thấy lúc này, trước ngôi nhà nhỏ, ngoài Goku cùng với quy lão Kame ra thì còn có hai người khác, tinh thần của họ có vẻ hơi hoảng hốt cách xa nơi này, không hoảng mới là lạ đấy, hắn hạ cánh như vậy bố thằng nào chả sợ chết khiếp.
Anh Đức nhanh chân bước tới trước mắt mọi người, trong đó hai người kia hắn không cần nghĩ cũng biết là ai, một người lùn lùn đầu trọc có sáu chấm hương trên đầu chính là Kuririn, người còn lại chắc chắn là Lunch rồi.
"Chào mọi người, tôi là Anh Đức, tôi tới đây để bái sư." Anh Đức tiến tới giới thiệu bản thân, cũng không quên nói ra mục đích của chính mình.
"Tên gì mà khó đọc thế?!" Quy lão Kame phàn nàn nói, nhưng sau đó lão lại lấy lại phong độ để tránh mất mặt trước cô gái nhỏ Lunch xinh đẹp, chỉ thấy lão nói: "Muốn bái sư sao, ngươi tới nhầm chỗ rồi! Từ đâu tới quay về chỗ đó đi!".
Thấy Quy lão tính quay người đi vào nhà lúc, Anh Đức vội vàng gọi lão lại: "Ấy! ấy! Quy lão tiên sinh, ngài từ từ đã, tôi có mang lệ phí bái sư tới đây!", nói rồi Anh Đức nhanh chân chạy tới máy bay, gọi cô gái xinh đẹp kia xuống, kéo nàng nhanh chân chạy về.
"Đây, ngài xem có được không? Còn đây nữa, cái này hiếu kính ngài!" Anh Đức nhanh chóng cho Quy lão xem mặt mũi thân thể cô gái, hai tay hắn thì mang một bọc toàn sách bìa tạp trí đưa bồi cho lão.
"Ồ!" Quy lão Kame nhìn thấy cô gái lúc, chỉ lộ ra ngạc nhiên vì thân hình xinh đẹp của cô, nhưng khi lão nhìn tới nội dung mấy cuốn tạp trí lúc, máu mũi của hắn phun xối xả, mà cũng phải nói là phục não này đi, lần này là lần phun thứ hai rồi mà mặt không đỏ, mắt không xanh, da không tái khà khà khà…
"Được! Được! Được!" Quy lão chỉ nói ba chữ đó, không có nói hắn có được nhận hay không, nhưng Anh Đức nhà ta mặt dày, cho đó là Quy lão đã nhận mình làm đồ đệ, cho nên hắn vui vẻ đưa chìa khóa chiếc máy bay cho cô gái, thì ra giao ước giữa hắn và cô gái là cái máy bay này a, hèn chi cô gái không có từ chối hắn thỉnh cầu mà còn rất vui vẻ đi theo, hám lợi muốn đòi mạng.
Khi cô gái vừa lái chiếc máy bay đi xa thời điểm, cô chỉ kịp nghe thấy dường như có tiếng xúng nổ đằng xa xa truyền lại, sợ phía trước có không tặc nên cô ngoắt phát chuyển sang hướng khác bay đi.
Quay lại trên đảo rùa, lúc này mọi người đang nhanh chóng né tránh đạn, Lunch tại vừa nãy chợt hắt xì hơi, cô đã thay đổi thành một cô gái táo bạo, cầm súng Điên cuồng xả bắn mọi người, may mắn sự việc không lâu lắm, cả hòn đảo quay về trạng thái yên bình.
Trời đang dần tối, nhưng đảo thì nhỏ mà có những năm người, Quy lão đã quyết định chuyển tới một hòn đảo lớn hơn, tại lần này có thêm ra một chiếc thuyền của Anh Đức, cho nên nhóm người đã chia ra làm hai nhóm ngồi trên hai chiếc thuyền.
Chiếc thuyền của Anh Đức đi sau, đi theo sau thuyền của Quy lão, rất nhanh hai chiếc thuyền đã cập bến tới một hòn đảo lớn, theo Quy lão nói thì ở đây đang có hơn ba trăm cư dân sinh sống, như vậy đã xác định, nơi đây sẽ là nơi ở của Anh Đức trong nửa năm tới.
Chuyện tiếp theo trong ngày đó là Quy lão thử dò tốc độ của mỗi người, theo đúng như cốt truyện đã xảy ra, nhưng lần này thêm ra một người, đó chính là Anh Đức, tại trên đường chạy, vì đã từng toàn lực chạy việt dã trong đợt huấn luyện, cộng thêm tại trong người hắn đang đàn dung hợp gen của người Xayda, tốc độ của hắn khá nhanh, gần chạm mốc sáu giây năm tư.
------
Tg: Có vẻ mình đi theo nội dung phim hơi nhiều thì phải, nhưng thực ra thì tại thời điểm ban đầu này, NVC vẫn chưa có gì a, hắn yếu kinh khủng dù đã trải qua đợt huấn luyện quân đội kia, còn hắn đã có gen Xayda trong người rồi sao, không có thứ cần thiết, bạn có gen thì có mạnh lên được không? Bạn chưa phải siêu nhân a.
Cầu Nguyệt phiếu, cầu Like, cầu đánh giá!