Chương 12: Cáo biệt! Thánh địa Karin.

Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt

Chương 12: Cáo biệt! Thánh địa Karin.

Xác định tán đổ Bulma tới tay, Anh Đức đã quyết ở lại đấy một thời gian, sau những tháng ngày luyện tập ở đây, hắn dần không còn coi trọng việc học hành ở không gian vị diện chính nữa, mà cũng phải đi, anh có tiền, anh có nắm tay, cái gì anh sẽ thiếu đây, chả phải là tấm bằng sao, anh có nguyên cả một công trình thế giới cũng phải mơ ước có được, anh còn cần cái bằng đó sao, anh cần, anh tạo ra là được, các chú tính làm gì, cắn anh à kha kha kha.

Trong phòng trọng lực, Anh Đức đang đứng trước bảng điều khiển trọng lực, hắn đắn đo suy nghĩ mãi, không biết nên chọn mức độ khởi đầu là bao nhiêu mới phù hợp đây, chọn trọng lực nặng quá mà bị đè nát thì số bạn đã điểm.
"Thôi kệ chọn bừa đi." Anh Đức đánh liều, hắn chọn trị số đầu tiên là năm lần trọng lực trái đất, sau đó ấn nút khởi động.
"Ông ông ông…" Tiếng động cơ chạy phát ra, cả căn phòng dường như có một lực từ trường lớn tác động lên, Anh Đức cảm thấy dường như có nguyên một hòn núi nhỏ đè ép lên toàn thân thể hắn, hắn thấy vậy thầm than, bố con nhà Bulma thật là thiên tài.
Anh Đức thử hoạt động thân thể, cảm thấy gấp năm lần trọng lục vẫn hơi yếu, chưa đủ để hắn gắng sức, vậy nên hắn tiến tới chỗ bảng điều khiển, chỉnh lên gấp hai mươi lần trọng lực, lần này quả thực đủ thảm, khi hắn vừa ấn nút khởi động xong, hẳn bị đè ép cho gần ngã úp sấp trên nền phòng, may mắn hắn kịp thời đưa hai tay ta chống xuống.

Sau một ngày, Anh Đức dần thích nghi với trọng lực gấp hai mươi lần, tuy không có hoạt động được tự nhiên lắm, nhưng cũng vẫn có thể di chuyển trong phòng trọng lực.
Có luyện tập sẽ có nghỉ ngơi, đây là phương châm của Anh Đức, thực ra hắn vẫn muốn chăm chỉ luyện tập hơn, hắn muốn mạnh mẽ hơn nữa, càng nhanh càng tốt, nhưng có một cái phiền não suốt ngày quấn lấy hắn a, không nghỉ ngơi làm sao ổn được, trong khi đó hắn xác định phải lấy tới Bulma cho bằng được.
Mỗi khi ngày nghỉ, gần như hắn không có thời gian đi tu luyện, cả ngày đều phải bồi Bulma đi đây đi đó, may mắn cho hắn là ngọc rồng bây giờ vẫn chưa hồi a, bằng không thì quá phiền toái rồi.
Cứ như vậy Anh Đức ở nhà Bulma được gần hai tháng, trong hai tháng này hắn ngoài ăn, tu luyện, ngủ. bồi Bulma ra thì hắn còn có thêm một thú vui nữa đó là học hỏi, hắn lẽo đẽo theo sau Dr. Brief học hành kiến thức của ông.
Tại đầu óc Anh Đức vốn thông minh nhanh nhẹn, học một hiểu mười, nên trong quá trình dạy bảo của Dr. Brief, hắn học rất nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian hắn đã là một tên kỹ sư chuyên nghiệp, dù chưa thể bằng Bulma, nhưng hắn chính là một cái tồn tại lợi hại.
Lại nói so với ai chứ so với Bulma thì thực là không thực tế chút nào.

"Chẳng lẽ lại ở thêm tháng nữa, nhưng giờ cũng đã tám tháng rồi, không biết ở không gian vị diện chính thế nào rồi, ba mẹ thấy mình mất tích lâu như vậy chắc lo lắng lắm…" Anh Đức thầm tính toán thời gian, phải rồi, hắn đã tới vị diện này tám tháng rồi, nếu ở chỗ này thêm một tháng nữa, vậy khi nào hắn mới đạt thành mục tiêu và quay trở về.
"Thôi, phải lên đường thôi, bằng không ngày hội võ thuật toàn quốc lần thứ nhất sắp bắt đầu rồi, ừm còn gần ba tháng nữa thôi thì phải." Anh Đức thầm đưa ra quyết định, tính ra thì hắn cũng chả định đi đại hội võ thuật kia làm gì, nhưng trước khi rời đi thì hắn cũng phải chào mọi người chứ!

"Cháu tính định đi thật à, không ở lại thêm vài bữa nữa được sao?" Dr. Brief thấy hắn sắp đi bèn hỏi với ý muốn giữ hắn lại, không giữ được là đáng tiếc a, một mầm giống tốt như thế thì thày nào chả muốn, ít ra cũng có người thừa kế những tri thức của mình để truyền lại cho đời sau a.
"Vâng, cháu phải đi rồi, ở đây gần hai tháng đã làm cháu bỏ lỡ rất nhiều thời gian chạy tới Thánh địa Karin rồi, mà Quy lão đã đặt ra mục tiêu đó và yêu câu cháu hoàn thành, không hoàn thành không được, vậy nên hôm nay cháo đành chào từ biệt mọi người ở đây." Anh Đức từ tốn trả lời, hắn nói với giọng cảm kích và tự hào, trong khi đó trong tâm hắn cảm kích vì Dr. Brief dạy hắn đồ vật là có thật, còn tự hào vì có nhiệm vụ do lão sắc Quy giao cho thì hắn phỉ nhổ vài lần, ha ha ha.
"Ừm, vậy khi nào cháu quay lại, nơi này luồn mở cửa chào đón cháu." Dr. Brief luyến tiếc nói.
"Cũng không lâu nắm đâu ạ, chậm thì vài ba năm, nhanh thì một- hai năm gì đó thôi." Anh Đức bèn làm phép tính sơ sơ, hắn tính thời gian để có thể mở ra vị diện siêu cấp này, sau đó dùng giọng hơi thấp nối nói ra.
"Ư, anh định đi thật à, có thể cho em đi theo anh không?" Bulma trên mặt hơi rưng rưng nói, nàng trong những ngày qua đã thực sự bị Anh Đức chinh phục, không chỉ vũ lực lợi hại, mà còn có chính là trí tuệ cũng không kém cạnh gì Bulma, kém chỉ là ở khởi đầu không có ông bố là Dr. Brief mà thôi.
"Thôi, cứ yên tâm ở lại học hành đi, sau này độ một hai năm anh trở lại, khi đó anh muốn thấy một cô gái lợi hại, chứ không phải một cô gái chỉ biết nghịch ngợm nghe không, vả lại, nơi anh sắp đi rất nguy hiểm, em quá yếu để đi theo anh lên đó." Anh Đức cố nén bi thương nói, kể ra những ngày tháng qua hắn cũng thực sự động tâm a, nhìn bên ngoài Bulma tinh nghịch như thế, nhưng ẩn dấu sâu trong nội tâm cô ấy là sự mềm mại nữ tính, ôn nhu hiền thục a.
"Anh đi đây, cô chú cháu đi đây!" Hắn vẫy tay chào tạm biệt gia đình Bulma, leo lên máy bay, khởi động động cơ, trực hướng phía tây thẳng tiến.

Năm tiếng sau, Anh Đức thấy trước mặt là một khu rừng rậm, cái để hắn chú ý tới, không phải là khu rung phía dưới hay phía dưới có thổ dân sinh sống không, mà hắn chú ý tới là một cái cột, có thân hình trụ và cao tới tận chọc vào trời xanh.
"Woa… Cao thật nha, xem trong phim hay truyện thì chả có cảm giác gì, nhưng đây là thật nha." Anh Đức nhìn tới cái tháp Karin, hết lời than thở.
"Nếu mà trước kia ta tới đây, chả phải là tính đi tự sát a, quá cao rồi, không có thực lực mà leo là tập cơm mẹ nấu là xác định die a." Anh Đức thầm hô, hắn thầm cảm thấy măn mắn trước kia không có xúc động đi lấy đậu thần trước.
Dưới chân tháp Karin, Anh Đức hạ cánh thành công an toàn, hắn nhanh chóng chuyển đổi máy bay về trạng thái viên nén bao con nhộng, nhanh chân bước tới dưới chân tháp Karin, ngước dầu nhìn lên.
Kể ra thì cũng cảm khái, trước kia chỉ số sức mạnh của hắn chỉ có năm điểm cặn bã, sau khi thu được thêm gen của người Xayda, chỉ số của hắn có được tăng lên, nhưng vẫn chỉ bồi hồi ở hai lăm ba mươi mà thôi, sau bài huấn luyện luyện tập của lão sắc Quy thì chỉ số của hắn cũng lên nhanh chóng, nhưng đình chỉ tại bốn trăm- năm trăm, vẫn quá chậm a.
Vẫn là quá trình tu luyện với phòng trọng lực ở nhà Bulma là khiến Anh Đức tăng trị số nhanh nhất, hắn cảm thấy được sức mạnh của mình tăng lên rõ ràng, trong hai tháng ngắn ngủi tu luyện, khi hắn quen với trọng lực gấp năm mươi lần thời điểm, hắn đã có được trị số sức mạnh khá lớn, hai vạn hai trăm trị số, khá lớn so với người bình thường rồi, cũng gấp nhiều lần so với người luyện võ nữa, và đã vượt qua rất nhiều sư phụ hắn Quy lão Kame, hắn ước chừng nếu như thích ứng với trăm lần trọng lực khi đó, hắn sẽ có được tầm chín- mười vạn trị số sức mạnh đi.
Lại nói, trị số sức mạnh đã cao, nhưng hắn vẫn chưa thể điều khiển gọn gàng sức mạnh của mình, cho nên hắn cần học thêm vài thứ, mà ở nơi này có ba thứ hắn cần a, đậu thần, khí cảm ứng và vũ không thuật.
Anh Đức bắt đầu lùi ra sau, hắn lùi cũng phải đến gần năm mét, sau đó bắt đầu lấy đà, tăng tốc rồi ba bước dậm chảy, đúng như tiêu chuẩn của một vận động viên nhảy xa nhày xà.
Một bước nhày này vừa cách mặt đất một bước chân thời điểm, hình thành một vết nứt trải dài đến bìa rừng, nhưng rất kỳ quái là nó không làm ảnh hưởng gì tới chân của trụ tháp.
Một đường bay lên, đến tầm quá nửa ngọn tháp, vận tốc bay giảm dần và Anh Đức phải bám vào thành tháp, nhưng trong quá trình bay lên, do hắn hơi căng thẳng nên có trên tay có chút mồ hôi, khi vừa chạm vào thành tháp thời điểm, tay trơn khó giữ khiến hắn suýt nữa thì ô hô ai tai mà kết thúc hành trình.
Anh Đức nhanh chóng ổn định thinh thần, tập trung cao độ để bám trụ tháp, dần dần leo lên trên.

Ba tiếng, có khi hơn, quả thực quá lâu, lâu hơn so với những người khác, bởi Anh Đức ra mồ hôi tay a, cứ chừng được vài mét hắn lại phải lau tay một lần, thử hỏi vừa leo vừa vệ sinh cá nhân thì liệu có nhanh được không.
Mà nói đến mồ hôi tay thì cũng quái lạ, trước kia hắn đâu có ra mồ hôi tay, kể cả đợt vừa rồi tập luyện gian khổ như thế cũng không ra một giọt, ấy vậy mà lần này leo tháp lại dính là sao? Hay là hôm qua mình ăn vớ vẩn gì rồi? Thôi chết mợ, hôm qua mình có ăn xcjbsd… bảo sao lại chả thế.
Cứ như vậy, lại thêm một tiếng nữa, Anh Đức đã leo tới đỉnh tháp, nhanh chóng tiến nhập đỉnh tháp, vừa tiến nhập đỉnh tháp, hắn nhìn xung quanh, nơi này là một cái khu dường như là bị dùng làm nhà kho tầng 1, ở đó đặt mấy vại nước cùng với vài thứ đồ linh tinh.
"Cậu thanh niên trẻ, lên đây đi!" Tiếng của thần mèo Karin từ trên vọng xuống, kêu gọi Anh Đức theo lối cầu thang đi lên.
Anh Đức rất nhanh nhìn tới cầu thang, bắt đầu theo lối cầu thang hướng lên trên bước tới.
------
Tg: mình nghĩ chương sau mình sẽ kết thúc chuyến đi Dragon Ball này.
Cầu Nguyệt phiếu, cầu like, cầu đánh giá!