Chương 13: Con mèo mù, đậu thần tới tay.

Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt

Chương 13: Con mèo mù, đậu thần tới tay.

Anh Đức vừa bước lên đến tầng hai khi, đập vào mắt hắn là một cái sàn khá rộng, ước chừng cũng tầm ba mươi mét vuông, xung quanh bố trí chục cái cột hình thù cổ kính để trèo trống đỉnh tháp, ở giữa là một cái bệ kỳ lạ, trên đỉnh bệ có trang trí năm con voi hướng lên trên trời, không biết ý nghĩa thực của nó là gì, năm con voi này lại đang hợp nhau giữ lấy một cái ấm.
"Ừm, chắc đây là bình đựng siêu thần thủy đi." Anh Đức thầm nghĩ, siêu thần thủy sao, tính ra thì hắn cũng không cần món đồ này, chỉ là khai thác tiềm năng thôi mà, thiếu gì cách an toàn, tội chi đi uống thuốc độc để mạnh lên đây, còn chưa kể đến, hình như món đồ tốt này còn có thể thúc đẩy đậu thần sinh trưởng a.
Đang tại Anh Đức suy nghĩ viển vông, gắn hoàn toàn không để ta đến, bên phải, phía xa xa đó đang đứng một con mèo, đúng, là một con mèo mập ú đứng thẳng, tay cảm một cây gậy, mà kết cấu của cây gậy thực rất giống một đoạn cành cây dính liền một khúc của thân cây.
"E hèm, khí của ngươi rất cao, nhưng hình như hơi coa tật một chút, bằng không với lượng khí như vậy, sử dụng tốt mà nói, không đến nỗi tốn thời gian như thế đi." Thần mèo Karin nói, quả thực trong quá trình nhìn Anh Đức leo tháp, hắn đã cảm nhận được khí của Anh Đức rất lớn, để bây giờ tâm tình của nó vẫn chưa bình ổn lại, hắn nhìn Anh Đức giống như nhìn quái vật vậy.
Mà so sáng ra thì Anh Đức chính là một đầu quái vật khổng lồ còn gì, trên địa cầu, người lợi hại nhất bây giờ cũng chỉ có một ngàn điểm, hơn ngàn điểm số sức mạnh một chút mà thôi, còn hắn thì sao, hơn hai vạn rồi nga, lực lượng đủ để san phẳng Địa Cầu rồi.
"À, vâng… thực ra thì cũng không đến thế, nhưng do sáng nay trót ăn vài thứ không hợp, cho nên mới có bênh trạng như vậy, từ rất lâu đã như vậy rồi." Anh Đức nghe thấy Thần mèo Karin nói ra điểm bệnh của hắn bèn cười ngại nói.
"Thực là mất mặt, vừa nãy chỉ lo tầm bảo mà đem con mèo mù này quên mất, ơn mà nhìn nó đâu có mù, mà không biết đậu thần thế nào rồi nhỉ?" Một loạt suy nghĩ trong đầu Anh Đức hiện ra, nhưng để mà nói thần mèo Karin là một con mèo mù thì bạn thực sự là sai lầm, sai thảm luôn, mắt nó chẳng qua là do béo quá nên híp lại thôi, nếu để ý kĩ bạn sẽ thấy giữa hai khe của mí mắt vẫn có kẽ hở mà.
"Ừ, vậy ngươi hôm nay lên đây là…?" Thần mèo Karin hỏi dò Anh Đức.
Anh Đức biết nó hỏi đo cho nên cũng nói thẳng luôn, không chút vòng vo: "Tôi tới đây hôm nay quả thực có ba chuyện cần làm, thứ nhất tôi muốn học về khía cảm ứng, thứ hai là vũ không thuật và thứ ba là tôi muốn xin thần mèo Karin một chút đậu thần a, không biết thần mèo liệu có tác thành?"
Nói xong Anh Đức trông mong nhìn thần mèo Karin, chờ nó trả lời.
"Ồ! Đậu thần ta có, có thể cho ngươi, cảm ứng khí có thể dạy ngươi…" Thần mèo Karin đang nói bỗng im lặng một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó rồi mới nói tiếp: "Vũ không thuật thì còn phải xét, ta muốn biết trình độ võ thuật của ngươi đã."
Vừa nói thần mèo vừa dùng cây gậy chỉ về phía Anh Đức, sau đó hắn tiến tới chỗ cái bệ cổ, lấy xuống cái ấm đựng siêu thần thủy kia rồi thách thức hắn lấy được cái ẩm khỏi tay nó.
"Đây là tiết tấu tìm đòn sao, không hiểu con mèo nửa mù này nghĩ sao khi muốn thử tốc độ của mình đây???" Vạn câu hỏi vì sao bay quanh đầu đầy hắc ám của Anh Đức.
Anh Đức bắt đầu khởi động chân tay, hắn chưa hành động ngay, bởi như vậy thì quá nhanh rồi.
Ba phút sau, khi thấy thần mèo Karin dường như đã hết liên nhẫn muốn dục Anh Đức thời điểm, thân hình hắn chợt loé biến mất, sau khi về tại chỗ đứng lúc trong tay đã thêm ra một cái ấm, đúng vậy, là cái ấm đựng siêu thần thủy treo trên cây gậy của thần mèo Karin.
"Thật là là nhanh." Đây là thần mèo Karin ý nghĩ đầu tiên loé lên, thực là quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng mà đã mất cái bình trong tay lúc nào không biết.
"May mà hắn không có ta đồ xấu, bằng không mình đã mất cái mạng nhỏ này rồi!" Thần mèo Karin lại thầm than may mắn, sau đó dường như nhớ tới trước kia, nó nhớ tới cái thời mà Thần tiên vừa tách một mặt tà ác của mình ra, lúc đầu tất cả bình yên cho đến khi mặt tà ác đó phát triển thành đại ma vương hoành hành nhân gian, sức mạnh của hắn khi đó đến cả thần tiên cũng phải thua a, cũng may mà có Master Mutaito sáng tạo ra một tuyệt chiêu mà chế trụ, phong ấn hắn lại, nhưng cũng chỉ là phong ấn mà thôi, vẫn chưa tiêu diệt a.
Nhưng thanh niên trẻ tuổi trước mặt này lại mạnh hơn hắn rất nhiều, tuy trong cơ thể dường như cũng có mặt trái, nhưng chính nghĩa lẫm nhiên của hắn đã lấn át đi rất nhiều, bằng không Địa Cầu này bị kịch.

"Ừ, rất tốt, như vậy ngươi chờ một chút, ta đi lấy ít đồ vật tới." Thần mèo Karin sau một hồi lâu hồi thần, nói nói với Anh Đức, rồi đi ra phía sau của bệ đài cổ.
Anh Đức chỉ nghe thấy tiếng thần mèo như là mở ra cái nắp gì đó, sau đó nó ôm một cái hũ ra.
"Bên trong hũ chính là đậu thần Karin a, phát tài rồi khà khà." Anh Đức nhìn thấy vậy, thầm cười như mở hội trong lòng, tâm tình hắn bây giờ vui sướng phát điên a, đây là bảo vật cứu mạng đấy.
"Ừ, đây chính là đậu thần mà ngươi cần, muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy đi, vốn ta định dùng để…" Thần mèo Karin đưa hũ đậu thần cho hắn và nói, cũng không quên lý do hắn tích trồng trọt, tích trữ đậu thần nguyên do.
Nói đến đây, thần mèo lại nhớ đến đã rất lâu, rất lâu rồi chưa có thêm một vị võ giả nào leo lên tới trên tháp, quả thực nền võ thuật ở địa cầu càng ngày càng xuống dốc a, thần mèo Karin cảm thán không thôi.
"Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?" Anh Đức nhìn thấy nguyên cả vại rồi, nhưng hắn thấy như vậy vẫn ít, chả lẽ mấy trăm năm qua chỉ trồng được có ngần ấy thôi sao, chắc không phải đi, nếu nói mất mùa thì phải là ở mấy năm này về sau a, bở vậy hắn không ôm tam lý còn đậu thần hỏi.
"Ừm, vẫn còn, ngươi muốn nhiều thế sao?" Thần mèo không chút giữ lại nói, nó không biết rằng quyết định ngày hôm nay sẽ sai lầm thế nào lớn a.
Nói xong câu hỏi, thần mèo lại tới sau bệ đài cổ lấy ra một bao tải con, nhìn bao tải khá nặng, ước chùng cũng phải hơn chục vạn hạt đi, phát tài ha.
"Thực là nhiều đậu thần, như thế này là đủ rồi, sau này tha hồ tu luyện, chưa kể đây còn là cái cọng rơm cứu mạng nha." Anh Đức vui sướng thầm hò hét trong lòng, hắn cố nhịn lại, trên mặt chỉ tỏ ra hơi cười nói: "Cảm ơn thần mèo rất nhiều, để tỏ lòng biết ơn, đây là quà tôi mang tới." Anh Đức cũng không keo kiệt, hắn đưa cho thần mèo một viên nén bao con nhộng, bên trong nó là một tấn cá, đây là hắn chuẩn bị hối lộ thần mèo Karin nếu hắn không đồng ý a, bây giờ thì thành tặng lễ trao đổi khà khà.
Anh Đức không lấy hết đậu thần, hắn chỉ lấy bao tải đậu thần kia, còn cái vại chứ đậu thần có tầm năm trăm hạt đó hắn để lại, sau khi cất tải đậu thần vào một viên nén bao con nhộng và cất kỹ thời điểm, hắn không quên nhắc nhỏ thần mèo không nên hoang phí đầu thần, nó chính là một món đồ bảo hiểm rất tốt a, chỉ cần còn một hơi cũng có thể cứu người thì nó có phải là đồ tốt không? chứ cứ dùng để chống đói thì nó chỉ là phế vật mà thôi, như vậy quá hoang phí.
Chuyện tiếp theo, Anh Đức học tới khí cảm ứng và vũ không thuật, sau một tuần, Anh Đức hầu như đã học thành thạo hết các kỹ năng đó, thấy hắn có tố chất như vậy, sức mạnh giá trị cao nữa, thần mèo bèn nhắc nhở Anh Đức: "Ngươi có biết thần tiên Kami không?"
Anh Đức vô tâm hỏi: "Trên đời này có thần tiên sao?"
Chỉ nghe thần mèo ánh mắt sùng kính nhắc nhở: "Có, sao lại không, thần tiên chính là người không gì không biết, hắn đang sống ở nơi rất cao, theo dõi mọi sự việc ơn nhân gian, mà thần tiên Kami hiện tại lại có thể tạo ra Ngọc rồng, tạo phúc cho chúng sinh a, ngươi bảo là không có thần tiên sao?".
"Muốn làm thần tiên là phải tu luyện ra a, nhưng thần tiên kiểu của Kami thì thực thảm, loại bỏ đi ác căn trong cơ thể để thành tựu thần tiên thì có gì dùng? Nếu trái đất gặp nạn hán có thể giúp được gì, chả phải cuối cùng vẫn phải hợp thể với piccolo sao, nhưng ta đâu tính làm thần tiên, mặt ác tâm của ta ta cần a, không có sao bảo vệ người nhà, không có sao có tiến lên hăng hái chinh chiến các vị diện đây." Anh Đức suy nghĩ thầm nói, lời hắn nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị thần mèo Karin nghe thấy, tai mèo a rất thính.
"A! Còn có chuyện đó sao?" Dường như thần mèo Karin tự hỏi bản thân.
"Còn cái món Ngọc rồng đó chẳng qua là bẩm sinh người Namek ưu tú Long tộc mà thôi, chả phải ở Namek cũng có Ngọc rồng đấy thôi, mà đấy vẫn là quê hương của thần tiên Kami a." Chỉ thấy Anh Đức đang tại lẩm bẩm, hắn không biết là những lời này của hắn sẽ làm cho tương lai của vũ trụ số bảy ở vị diện này phát sinh biến đổi lớn đi.
"Làm phiền ngài nói với thần tiên Kami là khi khác tôi sẽ tới thăm ngài ấy!" Anh Đức suy nghĩ kỹ thì vẫn quyết định, sau này sẽ lên đó gặp thần tiên Kami, nói xong Anh Đức quay người rời đi, hắn không sử dụng vũ không thuật bay xuống mà thả người rơi tự do, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác rơi tự do a, kể ra thực là quá kinh hãi a.
Trong khi đó, thần mèo Karin thì lại một bộ biểu tình kinh ngạc, nó kinh ngạc là vì, Anh Đức dường như biết rất nhiều, hắn có vẻ như hiểu rất rõ về thần tiên đi, có những chuyện mà không một ai biết, kể cả thần tiên Kami cũng không rõ vậy mà hắn nói ra được, nếu đó là sự thật, vậy thì vũ trụ này rất rộng lớn a… Thần mèo Karin càng nghĩ càng sợ.
————
Tg: Truyện tự biên cốt xem ra nhanh thật, một phần là do hôm nay có chút rảnh nữa, đêm nay coa chương thứ hai.
Cầu Nguyệt phiếu! Cầu like! Cầu đánh giá! Đề cử thì ta chưa cần, khi nào được trăm chương khi đó mong mọi người ủng hộ đôi chút, cảm ơn vì đã đọc truyện do mình sáng tác.