Chương 14: Quay trở về!

Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt

Chương 14: Quay trở về!

Tại rơi xuống độ cao còn hai nghìn mét thời điểm, Anh Đức vận vũ không thuật bay đi, chỉ thấy víu một tiếng, thân ảnh hắn rất nhanh biến mất ở cuối chân trời. Một hành trình này lại không tiêu tốn của hắn bao nhiêu thời gian, không như hắn trước đó tính có bao nhiêu khó.
Một đường cao tốc bay tới, không lâu sau, Western City xuất hiện trước mắt Anh Đức, hắn nhanh chõng đáp xuống, bởi vận tốc hắn bay rất nahnh nên không đưa tới người nào chú ý, lúc này Anh Đức giảm tốc độ xuống, hắn từ từ đi bộ về nhà Bulma, hắn có xe, nhưng hắn không muốn bỏ ra dùng, hắn muốn đi bộ cảm nhận đời sống thế gian.
"Không ngờ một chuyến đi này nhanh thật, chỉ hơn một tuần là đã hoàn thành, đúng thật là có sức mạnh, có lực lượng thật thoải mái a." Anh Đức thầm cảm thán, đang nhìn cổng nhà Bulma thời điểm, hắn lại nhớ về quáng thời gian đã trải qua vừa qua, hắn nhớ lúc hắn chưa có gì hết, từ khi thu được hệ thống này…
"Ồ! Hệ thống à! hình như mình có… xem nào!" Anh Đức chợt nhớ ra gì đó, có vẻ như là cái phúc lợi gì đó mà hệ thống cấp cho hắn.
"Nhưng không biết ở đây mình có thể lôi nó ra không nhỉ, thế là Anh Đức liền triệu hồi ra điện thoại của mình, nhưng lại thấy hắn chợt dùng lại, bới hắn cảm nhận được đang có người tới gần.
Anh Đức xoay người quay lại thì thấy một thân ảnh thấp hơn hắn một cái đầu lao tới nhào vào lòng hắn, hắn biết đó là Bulma.
"Anh về khi nào vậy, sao bảo một năm hai năm mới quay lại mà? mà sao anh lại đứng đây? vào nhà đi, thưởng anh một cái này, moa." Lại là một loạt các câu hỏi được đưa ra, chỉ là không chờ Anh Đức trả lời, kết thúc câu nói lại là một nụ hôn thoáng qua má hắn một chút, sau đó là hắn bị Bulma kéo vào trong nhà.
"Ba Mẹ, anh Đức trở về nè." Giọng Bulma lớn tiếng hô, qua cửa phòng chờ, ở đó người máy giúp việc đang bận công tác của chính mình, chạy thẳng tới phòng khách, bắt Anh Đức ngồi xuống.
Rất nhanh bốn người lại tụ họp thành một đoàn, nói chuyện dôm dả, chuyện chỉ xoay quanh vấn đề về chuyến hành trình lần này của Anh Đức.
Anh Đức không biết phải nói từ đâu, nói như thế nào, hắn đành phải nói ra quá trình trong đó, sau đó hắn tính chờ đại hội võ thuật toàn quốc lần thứ nhất tổ chức.
"Cô chú à, cháu có thể ở đây làm phiền cô chú một thời gian không ạ, cháu muốn chờ đại hội võ thuật lần thứ nhất sắp tới." Anh Đức nói xong chờ đợi, rất nhanh hắn được tin mừng đó là vợ chồng Dr. Brief đã đồng ý hắn tá túc lại vài ngày.
Gớm, chả muốn giữ hắn quá đi ý, nhưng nghe hắn nói thì cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi a, quá ngắn, nhưng cũng đủ để hiểu hơn về con người hắn đi.
Oa! cái gì đây, đây là tình huống gì? tìm hiểu con rể tương lai à, hay là đồng ý luôn rồi???
Bỏ qua chuyện này đi, Anh Đức hoàn toàn chưa có ý định tán gái, hiện tại hắn cần là một nơi đặt chân trong hai tháng này, mà nơi này là nơi hắn thấy có thể nhất, cũng gần nơi diễn ra đại hội võ thuật nhất cho nên hắn tùy ý chọn.

Thời gian thắm thoắt thoi đưa, Anh Đức đã ở tại nhà Bulma cho đến ngày khai mạc này, trong những ngày qua, hắn đã có rất nhiều những kỷ niệm đẹp, cũng không thiếu phần dở khóc dở cười, hắn đã rất nhiều lần ăn phải thiệt thòi trong tay Bulma, ý tưởng sáng tạo của Bulma là vô đối thủ a, quả thực những tháng ngày này hắn thảm không thể tả.
Còn việc khiến hắn vui vẻ và hạnh phúc, đó là sau những ngày luyện tập gian khổ, có thêm sự trợ giúp của đậu thần hắn đã dần quen với gấp ba mươi lần trọng lực, hiện tại chỉ số sức mạnh của hắn đã vô hạn tiếp cận bốn vạn rồi, để hắn rất là vui vẻ, lại càng thêm may mắn khi hắn quyết định chưa vội quay về.
Nhưng ngày hôm nay, hắn đã hạ quyết tâm, hắn muốn trở về, nơi đó còn có người thân, gia đình của hắn, hắn thực rất nhớ rồi.
Trước khi lên đường đi đến nơi tổ chức Đại hội võ thuật, Anh Đức không quên nói lời tạm biệt cả nhà Bulma, hắn không quên đưa cho Bulma một túi đậu thần, ước chùng cũng đến trăn hạt và nhắc nhở nàng về công dụng của nó.
Bulma thấy hắn thực sự muốn đi đâu đó, nghĩ hắn có thể lâu lâu mới trở về nên chạy tới chỗ hắn, dâng lên một nụ hôn nồng cháy, Anh Đức không thấy ngại, phối hợp theo, còn đằng xa xa kia, bố mẹ vợ tương lai thì thầm kêu không tốt, như thế kia là tâm của con gái đã thuộc về người ta nha, quả thực chính là hết nói rồi, về hôm nay phải giáo giáo chút mới được, nó bây giờ mới bao lớn? phải vài năm nữa lại nói đi.

Phía đông Western City, nơi này là nơi đặt võ đài thi đấu của Đại hội võ thuật.
"Ở đây người ra người vào thật là đông, chỉ là không biết bọn người Son Goku ở đâu đây?" Bulma nhìn dòng người đi tới lui, cảm thán nói.
Nguyên lai Anh Đức không muốn dẫn Bulma theo, hắn sợ hắn không nỡ để Bulma ở lại đây, hắn sợ sẽ mất đi Bulma, bởi theo quỹ đạo cốt truyện, Bulma vài năm sau sẽ lấy Vegata a, chỉ là bây giờ trái tim nàng đã thuộc về mình rồi thì sau này sẽ thế nào? Nhưng hắn đấu không lại tính tình bát quái của Bulma, thế là có cái đuôi như bây giờ.
"Đây mới chỉ là năm đầu tiên thôi, tin anh đi, ba bốn năm sau sẽ còn đông hơn nhiều, bỏi vì sự tiến bộ của Son Goku với nhóm bạn, còn chưa kể…" Nói đến đây tự dưng Anh Đức dừng lại, hắn nếu tiết lộ cốt truyện ra thì tương lai sẽ chuyển biến thế nào đây? Hắn không dám chắc và cũng không muốn thử ngay bây giờ, bởi hắn còn có Bulma ở đây a, ờ nếu như mang theo Bulma trở về thì sao nhỉ.
"À Bulma này, nếu anh muốn đi một nơi rất xa, em có đồng ý đi theo anh không?" Tại Bulma định hỏi hắn vài câu, Anh Đức lại nói ra suy nghĩ của mình, sau đó hắn chờ câu trả lời, nếu được hắn sẽ thử, không được thì đành chấp nhận vài ba năm nữa vậy.
"A! Anh đi đâu vậy? Thực sự rất xa sao? Liệu em có thể quay về không?..." Bulma bắt đầu đưa ra một loạt các câu hỏi.
Thực là một cô gái lắm vấn đề, sau đó Anh Đức nhanh chóng kể cho Bulma nghe về thân phận thực sự của mình, và đợi cô trả lời.

"A! Anh Đức, bên này bên này." Tiếng Goku từ xa truyền tới.
Anh Đức cùng Bulma chạy tới, chỉ thấy bốn người đang đứng cùng một chỗ, đúng vậy, chính là Quy lão Kame, Lunch, Goku cùng với Kuririn, mà Goku thì đang vẫy gọi hắn, Quy lão sắc thì đang chú ý tới Bulma, thực là chưa hết sắc đảm a.
Anh Đức trước tiên hỏi: "Mọi người dạo này khỏe chứ, tập luyện thế nào? Quy lão có vẻ như sắc tâm chưa cạn a!"
"Em đã rất mạnh, vừa rồi anh có xem em thì đấu không, chính là đối thủ của bọn em quá yếu, không đủ để khởi động chân tay." Goku nói, nhưng rồi chợt nghĩ tới gì đó, chỉ thấy hỏi: "A, anh có tham gia thi đấu không vậy? ở lôi đài bao nhiêu vậy?"
"A, thật là đau đầu." Anh Đức đưa tay lên trán xoa xoa, vừa rồi là Bulma, mãi mới giải quyết xong hậu quả, giờ đến tên ngố Goku này rồi.
Không cần Anh Đức trả lời, Bulma đã dành lên trở lời ở phía trước: " Anh ấy không đăng ký thi đấu, anh ý nói là nếu anh thi đấu thì sẽ chả ai có phần thưởng hết, bởi anh sẽ đánh đổ hết các đối thủ kể cả... ưm… ưm…"
Thấy cô bé nói nhiều quá, Anh Đức tiến lên bịt miệng Bulma lại, còn mọi người thì trố mắt nhìn Anh Đức, không phải đùa chứ, hắn có thể đả bại hết tất cả mọi người ư, còn Quy lão thì thầm than, tên đồ đệ này quá kiêu căng rồi, chắc phải về dạy dỗ dạy dỗ lại hắn đi.

Trong vòng hai ngày, ăn ngủ nghỉ và tỷ thí lôi đài rất nhanh trôi qua, do Anh Đức không tham gia nên chiến thắn cuối cùng thuộc về lão già Jacky Chun, nếu lão biết Anh Đức biết thân phận thật sự của lão và kể cho mọi người thì sẽ cảm thấy thế nào đây, có lẽ xấu hổ đạp đầu vào bìa đậu mà chết đi.
Tại kết thúc thi đấu sau, Đại hội võ thuật dần dần giải tán, thực ra thì trước đó cũng đã chạy đi hơn một nửa rồi, Goku biến thân mà, bỗng dưng xuất hiện một con khỉ đột khổng lồ như kinh kong, hơn nữa còn phá hoại xung quanh nữa, thử hỏi mấy ai còn đủ cam đảm để ngồi lại xem đây!

"Anh định trở về thật à, khi nào thì anh quay trở lại?" Goku cùng Kuririn đồng thanh hỏi, hai tên này phối hợp ăn ý ghê.
"Ừm, anh phải về đó một- hai năm gì đó, sau này anh sẽ trở lại, để nhìn các em mạnh mẽ hơn." Anh Đức cười lành, xoa đầu trọc lốc của Kuririn cùng với đầu của Goku và nói.
"Như vậy chúc con lên đường bình an, thuận buồn xuôi gió." Quy lão cũng bùi ngùi nói ra cảm xúc của mình, hơn nửa năm sống chung, tên đồ đệ này đã khiến hắn rất ưa thích, nó chính là một mầm giống tốt a, thích hợp kế thừa y bát của mình, nhưng giờ nó đi rồi, nào có thể mặt dày giữ lại, mà có giữ cũng chả giữ được đi.
Vậy là sau lời chia tay, lời chúc của mọi người, Anh Đức cùng Bulma đã lên đường trở về nhà Bulma để cô ấy nói một câu đôi lời trước lúc theo Anh Đức trở về nơi hắn ở.
Không lâu sau, ở một khu núi đá trống trải, Anh Đức đã triệu hồi ra điện thoại, nhấn chọn thoát và chờ, chỉ thấy một vòng hào quang bảy sắc cầu vồng bao phủ thân anh hai người, cứ thê biến mất trong không gian, dường như hai người họ chưa từng có mặt ở thế giới này.

Một đạo ánh sáng lóe lên, hai bóng người bị ngã nằm ngửa ra đất, Anh Đức rất nhanh đứng dậy, quan sát sự vật chung quanh.
"Ta đã trở về…" Anh Đức nói ra, hắn đã về, về nơi vị diện hắn đoợc sinh ra và lớn lên, đây chính là quê hương của hắn không khác được, dù ở vị diện nào, nơi đây mới chính là nơi hắn hướng về.
------------
Tg: Một chương này ta thực sự thấy bí, không viết không được, mà viết ra cảm thấy não tàn quá!!! Nản đấy, từ chương sau tôi sẽ cố gắng hơn.