Chương 2: Hệ thống: ‘Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt’, ngày ca phát tới!

Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt

Chương 2: Hệ thống: ‘Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt’, ngày ca phát tới!

Chương 2: Hệ thống: ‘Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt’, ngày ca phát tới!

Tại cổng trường Đại học, Anh Đức đang đứng chờ bạn, kể ra thì hai tên này cũng khá hợp nhau, gặp nhau lúc tới nhận lớp, nhưng cả hai dường như đã quen từ lâu, để nói đểu đểu ra chính là đã hợp thành một đôi bạn gay mất rồi khà khà.(tg: rất tiếc nvc của chúng ta cùng bạn hắn không phải gay, quý độc giả không nên nghĩ tới phương án hai hay ba nhé.:3)
Nhìn thấy thằng bạn đang ra, Anh Đức vẫy tay ra hiệu: "Hây, ở bên này!"
Bạn của Anh Đức nhìn qua, thấy hắn đang vẫy gọi bèn đi qua hơi: "Có chuyện gì không Đức?"
Anh Đức làm mặt nặng nói: "Có, có chuyện rất lớn!"
"Hôm nay chương trình học có gì khó không?"Anh Đức cà cợt một câu, so ra thì mất luôn cái tính chất nghiêm trọng hắn mà hắn nói ở câu trước đó rồi.
Huy Hiệp bạn hắn cười trả lời: "Không, cái môn này thì có gì mà khó, khó là khó ở cái chỗ có tên xui sẻo bị thầy điểm danh nhưng không có mặt thôi, ha ha".
Đã không nói thì thôi, nói ra thì Anh Đức cũng thấy dở hơi, rõ ràng hắn có để chuông báo thức dậy sớm, nhưng run rủi thế nào ngủ đúng đến lúc bạn hắn gọi điện thoại tới cho hắn, hắn mới dậy.
"Đừng nói, tôi cũng đâu có biết, hôm qua rõ là đã hẹn giờ để dậy sớm rồi, mọi ngày vẫn thế có sao đâu, vậy mà sáng nay cứ ngủ li bì thôi, cũng chả thấy tiếng chuông báo thức vang lên gì cả."Anh Đức phân trần về việc dậy trễ sáng nay.
Chợt Anh Đức nhớ về việc tối qua, hắn bèn nói ra: "Mà ông ơi, tối qua hình như tôi gặp ma, éo gì xúi quẩy kinh khủng, đầu tiên có tiếng cửa bị nện, sau thấy cái cửa sổ bị đục lỗ, kì quái là tới gần chạm tới thì nó biến mất rồi, tiếp đó đến cái điện thoại của tôi nữa, nó bị mành mành giống như màn hình báo hỏng ấy, nhưng lúc cầm lên thì lại bình thường, thấy linh dị không!?"
Huy Hiệp nghe hắn kể cũng tái xanh mặt nói: "Ờ, tôi nghe nói… nói…"
"Nói cái gì, nói nhanh nên nào, ấp a ấp úng"
Hiệp ghé tới cạnh tai hắn nói nhỏ: "Tôi nghe nói trước đây phòng đó có đứa treo cổ tự tử đấy."
Nghe tên Hiệp nói thế, Anh Đức cũng tái xanh tái đỏ mặt lên, tái xanh mặt vì gắn sợ, mà sau đó đỏ lên vì hắn hưng phấn, đây là một hiện tượng siêu nhiên khó lý giải mà!
"Đừng dọa tôi, đây éo sợ đâu, mà đấy cũng chỉ là nghe đồn nghe kể thôi, nửa thật nửa giả, tin sao được!"Rất nhanh, Anh Đức đã tìm ra lý do để cho tâm mình cúng hơn.
"Mà bây giờ tính làm gì?"Anh Đức tìm cớ lảng đi việc xúi quẩy này nói.
"Thì còn làm gì nữa, về chuẩn bị cơm nước thôi, ăn xong nghỉ ngơi, đầu giờ chiều còn một ca nữa đấy còn gì!?"Hiệp trả lời hắn một cách rất thuyết phục, không về nấu ăn sớm chả lẽ tính chuẩn bị đến giờ đi học mới ăn à, tính lên lớp nằm ngửa chắc.
Anh Đức nghe Huy Hiệp nói vậy bèn gật gật đầu nói: "Cũng phải, mà chiều nay tiết Toán cao cấp 1 cũng dễ mà, có lẽ chiều nay tôi cũng cúp luôn!?"
"Nhân tiện, nếu có điểm danh, điểm hộ được thì nhớ điểm danh hộ nhé."Anh Đức tại tính về xem xét kỹ lưỡng hơn chiếc điện thoại bị ‘ma nhập’ kia xem có mất hay hỏng cái gì không, hắn quyết định rút cái buổi chiều để tìm hiểu, ngoài ra hắn cũng muốn xem, cái chế độ hiển thị chỉ có màn hình lăng không ở trước mắt mình là như thế nào, nên hắn nhờ Hiệp báo danh hộ nếu có.
Trên đường về hắn ghé qua chợ, mua chút đậu, rau về. Ở một mình, nhiều khi hắn ăn rất đơn giản, lắm bữa chỉ cần cơm canh và là xong(sắp thành thánh ăn chay rồi!).
Cứ như vậy, hắn lượn lờ khắp trợ xem có gì cần, muốn mua thêm không, nhưng rồi vẫn chỉ có hai món đó sách về, bởi hôm nay hắn lười không muốn bày vẽ nhiều.
Vừa ra đến ngoài cổng chợ, "phanh" một tiếng va chạm vang lên, hắn bước nhanh ra nhìn, phía trước có hai chiếc xe máy ngã ngổn ngang, người lái xe thì nằm mỗi người một nơi.
Theo hắn thấy, đây lại giống như là hai con ma men đi uống say, lúc về lại dàn hàng hai hàng ba, éo điều khiển tốt phương tiện giao thông được nên nhảy xuống đi đường mà thôi, hắn cảm thấy không có chuyện của mình nên lại xách đồ tiếp tục hướng khu nhà trọ thuê phòng ở tiến tới.
Không phải hắn không giúp mà có nhiều người đang tại tới lui giúp đỡ rồi, thêm hắn vào chỉ tổ rối việc, nên hắn về thôi.
Về đến phòng trọ, hắn tất bật với công việc bếp lúc, hắn vừa làm, vừa tranh thủ lôi ra điện thoại ở chế độ màn hình lăng không trước mắt(cầm điện thoại thấy nó vướng ấy mà), tìm hiểu xem cách thức vận động.
Cho đến tận sau khi ăn cơm, cất dọn xong hắn vẫn không nhìn ra được cái gì, ngoại trừ chỉ có để cho nó hiện ra, đẩy sang một bên, mini ẩn xuống.

"Theo nguyên tắc, mình đã kiểm tra hết phần ngoài rồi, giờ đến phần lõi a!"Anh Đức nói thầm, hắn nghĩ không ra nguyên lý ẩn hiện của chiếc điện thoại, nên cho rằng có lẽ nguyên do xuất phát từ phần mềm đi.
Nếu là từ phần mềm, vậy phần mềm này nghịch thiên a!, hắn nghĩ nghĩ, hắn mơ ước tới tương lai, nếu là phần mềm nghịch thiên, ca có cả thể giới trong tay rồi kha kha kha.
Anh Đức bắt đầu lấy ra điện thoại bằng cách nghĩ về nó, hắn đã thử rất nhiều lần trước đó, nhưng chỉ có cách này có thể lấy được điện thoại ra, bắt đầu mở máy kiểm tra.
"Ờ, các ứng dụng vẫn thế, mọi thứ không có gì thay đổi hết!"Anh Đức nhìn qua các icon ứng dụng ở ngoài màn hình chính thấy không có gì thấy đổi, bỗng hắn thất kinh hô: "A!"
Anh Đức tại đang dùng ngón tay gạt màn hình sang trang, tại lúc gạt sang đến trang cuối cùng lúc, hắn thấy có một biểu tượng lạ.
"Đây là ứng dụng gì? Sao lại có biểu tượng lạ thế nhỉ, quá phức tạp, nhưng lại giống như đang tại chuyển động nữa, các biểu tưởng của các ứng dụng kia làm gì có!"Anh Đức thấy lạ, trên màn hình tại trang cuối cùng, chỉ thấy một biểu tượng hình thoi dạng 3D, có bảy sắc cầu vồng đang lấp loé chuyển động liên tục trong phạm vi phía trong hình thoi, mà hơn nữa là, cái biểu tượng này quá to rồi, nó chiếm tương đương một nửa màn hình điện thoại rồi.
Anh Đức tò mò về biểu tượng mới lạ này, hắn nghĩ: "Hay đây là nguyên do hoạt động của nó nhỉ, thử ấn vèo xem nội dung có gì không nào!"
Tại ngón tay sắp ấn tới biểu tượng hình thoi thời điểm, hắn lại sợ hãi, hắn sợ mất đi tính năng hiện tại đang có, nếu hắn vẫn còn tính năng điện thoại ẩn trong thân này thì về sau là một món lợi khí a, không cần nhiều hơn, chỉ thế cũng đủ ca bá rồi
Lưỡng lự trong chục phút, cuối cùng Anh Đức vẫn quyết định nhấn vào biểu tượng hình thoi, màn đấu trí căng thẳng a, nhưng kết quả cuối cùng thần hủy diệt thắng khà khà.
Tại ngón tay Anh Đức vừa điểm lên biểu tượng hình thoi 3D lúc, cả căn phòng của hắn rực rỡ hẳn lên, hắn dường như chợt thấy cả thế giới không gian vũ trụ như xuất hiện hoàn toàn trước mặt hắn, giống như một cô gái trần truồng khỏa thân trước mặt, mặc cho hắn động tác.
Tại Anh Đức đang hưởng thụ cảm giác vi diệu ấy lúc, chợt một điểm đau nhói dâng lên, rất nhanh lan tràn toàn thân, cơn đau như xé tim xé gan, làm hắn la hét om sòm, to đến nỗi, mấy vị phòng trọ bên cạnh cũng phải chạy sang xem tình hình, thấy hắn miệng đang sủi bọt mép, nằm co quắp lúc có người nhanh chóng gọi cứu thương đưa hắn đi viện.

Mười chín giờ hai mươi ba phút tối,
Bệnh viện Huyện K, khu cách ly, phòng 107:
"Ư, đây là đâu?"Anh Đức một tay ôm đầu, một tay chống xuống giường để đẩy người ngồi lên.
Chợt hắn nhớ đến, cơn đau hồi chiều, thực quá thảm rồi, đó là tra tấn chứ hưởng thụ éo gì!?, hắn nhìn quanh thấy toàn đồ trong viện nên nghĩ thầm: "Chắc có người nghe thấy mình rên la nên tưởng bị bệnh động kinh cho nên gọi xe cho mình vào viện đây mà!"
"Cơm mẹ nấu, thôi lệ đi, kiểm tra xem sao đã"vì kinh nghiệm trưa nay, giờ Anh Đức đã cẩn trọng hơn, hắn lướt xem kỹ xem có gì thay đổi không.
"Ờ, có thêm một thư mục mới, tên thư mục còn đặt tên là ‘Hệ thống’ nữa, vẽ chuyện!" Anh Đức thấy, trên màn hình chính trang thứ hai đã thêm một mục lục, khi nhìn thấy tên thư mục đã khiến hắn thấy khinh thường, là gì chả được, cứ phải ‘Hệ thống’ làm gì?!
Anh Đức mở thư mục ra nhìn thì thấy, bên trong chỉ có ba ứng dụng, hắn vứt hết ba ứng dụng ra ngoài, ứng dũng đầu tiên là một ứng dụng chuyên dùng để đọc truyện, tiểu thuyết, ứng dụng thứ hai là ứng dụng chuyên dùng để xem phim, ứng dụng thứ ba là ứng dụng chuyên dùng để tải game về chơi.
Đi sâu hơn, Anh Đức đã mở phần cài đặt lên, bước đầu kiểm tra bộ nhớ, phiên bản phần mềm…
Dung lượng bộ nhớ: vô hạn

Phiên bản phần mềm: Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt v12.3.4
...
Anh Đức trố mắt ngoắc mồm nhìn tới bảng thống kê, hắn tưởng như thấy được tương lại đang rộng mở phía trước.

Hệ thống mua bán trao đổi: chưa mở

Không gian trữ vật hiện có: năm ngàn mét vuông.

"Cơm mẹ nấu, giàu to a!"Anh Đức la lên sung sướng, hắn nghĩ tới tương lai tích trữ vàng bạc không thiếu, còn chưa kể đến các thứ khác nữa, không lo mất trộm, không lo hoả hoạn bão lụt a!
"Ờ, mà khoan đã nào, hình như vừa nãy mình nhìn thấy gì nhỉ?!"Chợt Anh Đức nhớ tới cái gì đó.
"À, đúng rồi, hình như là Hệ thống gì gì đó thì phải, xem nào… Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt! Không phải chứ, Cực mạnh hệ thống xuyên Việt sao, bá rồi, bá rồi, kha kha kha."Anh Đức quá đỗi vui sướng, hắn cười rất lớn, khiến cho vừa chạy tới các bác sĩ tưởng hắn lại phát bệnh nên ôm chặt hắn lại, một y tá trong đó đang tại pha thuốc chuẩn bị tiêm an thần cho hắn.
Anh Đức hãi quá, nhanh chóng cựa quậy thân thể né tránh, dường như được tiếp thêm sức mạnh huyền bí nào đó, rất dễ đang hắn liền tránh thoát các bác sĩ, thành công lách người rời đi bệnh viện.

Rời xa bệnh viện một khoảng cách khá xa, Anh Đức lấy điện thoại ra, ấn số của Huy Hiệp, kêu hắn đáp xe mang tiền tới đón, kể ra thì đi bộ về cũng được, khu nhà trọ hắn thuê cách bệnh viện huyện chỉ tầm năm đến sáu cây mà thôi.

Mười phút sau, không cần đi taxi, Hiệp bạn hắn mượn được chiếc xe máy, chạy tới đón hắn.
Vừa nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Anh Đức, Hiệp bèn trêu: "Sao nhìn ông thảm thế kia, bị chích mấy mũi, có cần chích thêm không?"
Anh Đức nghé thế liền xui mặt xuống, nói: "Ông đừng chọc quê tôi, bà mẹ nó chứ, rõ ràng người ta có bị sao đâu mà gọi bọn dở hơi không có chuyên môn ấy tới làm gì cơ chứ, làm hại anh đi toi nửa ngày!"
...
Tg: mk, cố viết nên 2h32' mới xong, nhưng đặt mục tiêu ngày hai chương nên cố gắng vậy.
Mong mọi người ủng hộ, cầu nguyệt phiếu, cầu ủng hộ!