Chương 1: Có trộm! Điện thoại hỏng rồi!

Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt

Chương 1: Có trộm! Điện thoại hỏng rồi!

Trong vũ trụ mênh mông vô hạn, một điểm sáng nhỏ nhấp nháy vụt qua, đang lao nhanh với vận tốc vô hạn, nếu không để ý kỹ bạn sẽ không thấy được, điểm sáng đó có bảy sắc ánh sáng cầu vồng rực rỡ, hồng, đỏ, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Vài lần chợt lóe, rất nhanh điểm sáng biến mất ở vô hạn vũ trụ vị diện không gian.

Tại hệ ngân hà DC18400XzD, một điểm sáng có bảy màu lấp lóe vụt bay rất nhanh, nhưng dường như vận may của nó đã điểm, lần này nó sắp va phải một hành tinh màu lam, nhìn qua thấy nó giống một viên bi màu lam khổng lồ.

Địa cầu.
Bầu trời đêm đen nhánh, bỗng một vạch sáng bảy màu cầu vồng loé lên chiếu sáng một góc trời, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Xa xa trân trời, một điểm sáng đang cực tốc rơi xuống, trong nháy mắt đã mất tung tích, không biết nó rơi xuống vị trí nào.

Việt Nam, Tỉnh H, Huyện K.
Tại khu nhà trọ gần trường Đại học SPKT, trong một phòng trọ, một cậu sinh viên năm nhất đang ngủ gật bên bàn máy ví tính, có vẻ như đã nghịch quá tích cực nên gối đầu ngủ quên.
"Cộc…!"Tiếng cửa sổ bằng gỗ như bị vật nào đó nện vào.
"Ư, ưm…"hắn bị tiếng động mạnh làm giật mình tỉnh giấc.
Bỗng hắn nhớ tới gần đây hay có tin báo mất trộm, hắn nhanh chóng tiếp cận đầu giường, rút ra cây gậy gỗ giấu ở đầu giường, giơ gậy lên cẩn thận đề phòng xung quanh.
"A! Đã thấy!"hắn để ý thấy, ở chỗ cửa sổ có một lỗ hổng, lỗ hổng to bằng nửa cái nắm tay, không muốn chú ý tới cũng không được, vì lúc này viền lỗ đang có bảy sắc cầu vồng đang rực rỡ loé sáng.
"Mẹ kiếp, không phải trộm, chả lẽ có ma!" Hắn nghi thần nghi quỷ bởi sự việc huyền huyễn đang diễn ra trước mắt, cũng do hắn lò dò tới gần cửa sổ để xem rõ thực hư ra sao, nhưng càng tới gần thì lỗ ánh sáng đó càng mờ, hư ảo trong chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, cửa sổ nhìn lại như là chưa hề có lỗ hổng kia bao giờ vậy.
Hắn cẩn thận đề phòng tới gần cửa sổ, cần thận đưa tay ra sờ, xoa xoa nơi xuất hiện cái lỗ, thấy trơn chu không tỳ vết, hắn thầm nghĩ: "Ồ, lạ thật, vừa thấy mà!"
Đang tại suy nghĩ miên man về sự kiện linh dị vừa rồi, chợt có âm thanh lạ vang lên "Tinh" cả căn phòng cũng tựa hồ bớt chút tối tăm, nhiều thêm chút ánh sáng.
Hắn giật mình kinh hãi, chả lẽ thật có ma, hắn run run quay đầu nhìn về phía sau.
"Bà má nó, làm ca sợ chết khiếp!" Hắn thấy không phải ma làm mà là cái màn hình điện thoại sáng lên, hắn thở phào nhẹ nhõm, đang tại tính tới cầm điện thoại xem sao thì hắn chợt tái đi.
"Mẹ nó, mẹ nó… sáu củ của tao, đừng có hỏng nha!"hắn hét lên khi thấy trên bàn mày tính, màn hình điện thoại đang hiển thị một chuỗi các ánh sáng phức tạp, trong đó chiếm chủ yếu là bảy sắc cầu vồng, nếu theo các chuyên gia đánh giá thì đó là hiện tượng màn hình báo hỏng, bạn nên thay màn hình rồi.
Hắn cẩn thận cầm điện thoại lên để kiểm tra, khi vừa mới động tới điện thoại, màn hình điện thoại bỗng dừng nhiễu, nhưng lại hiện lên một phông có bảy màu ánh sáng luân chuyển, tại giữa màn hình có một khung thông báo: "hiện đang trong quá trình đồng hoá, ký chủ vui lòng đợi trong giây lát!!!; 1%…".
Tại màn hình thay đổi trong nháy mắt khi đó, làm hắn giật bắn người, thiếu chút ném luôn cái điện thoại đang cầm trên tay đi.
"Đột, dọa người vãi, mà cái éo gì đây, ký chủ…, đồng hóa…, là cái éo gì? chẳng lẽ…"
"Cái đột, thằng khốn nạn nào hack điện thoại của mình đây, anh có dữ liêu quan trọng éo gì đâu mà hack, đột, đột, đột…"hắn rất nhanh liên tưởng đến có người hack vào điện thoại của hắn, nên hắn hỏi thăm mười tám đời tổ tông cái thằng hack, đồng thời hắn cũng nhanh tay muốn tắt nguồn đi để tránh mất hết dữ liệu, hoặc đen hơn là sập máy luôn.
Khi hắt đặt ngón tay vào nút nguồn, bất ngờ là hắn không tắt hay khởi động lại máy được, điều này càng khiến hắn điên hơn, hắn hỏi thăm tổ tiên của thằng hack càng sâu hơn.

"Hiện đang trong quá trình…; 50%" khi bảng thông báo hiện đến 50% lúc, một luồng điện bảy màu lóe lên, lan tràn khắp điện thoại, rất nhanh men theo điểm chạm ngón tay của hắn mà lan tới toàn thân thể của hắn, hắn cảm thấy run bắn người, như là có một luồng điện cao áp đang phủ trên người hắn, rất nhanh, chỉ chưa đầy giây, hắn đã mất đi tri giác.

Trong đêm tối, một thân ảnh được bao trùm bởi bảy màu ánh sáng đang lơ lửng di chuyển, thân ảnh kia đang hướng tới một điểm sáng nhỏ nơi xa, hắn rất nỗ lực để tiếp cận điểm sáng kia.
Càng lúc càng gần, trước đó hắn hi vọng đó là đường ra, nhưng khi hắn tới gần thì mới đau khổ phát hiện, điểm sáng đó hóa ra là một màn hình đang sáng lên.
Tới gần hơn chút nữa, thân ảnh đó chỉ nhỏ bằng chiếc điện thoại hắn đang dùng, nghĩ tới điện thoại hắn đang dùng thì điều kì lạ đã xảy ra, màn hình phía trước đã biến mất.
"Chết tiệt, biến đi đâu mất rồi?"Thân ảnh đó nhìn xung quanh, căng thẳng đề phòng, nhưng dị hơn đã tới, hắn tại khi nắm tay lại, bỗng hắn phát hiện trong tay mình không biết từ bao giờ đã có một chiếc điện thoại, rõ ràng trước đó hắn không hề cầm bất cứ thứ gì.
Giơ điện thoại lên xem, hắn thấy trên màn hình đang hiện: "Hiện đang…; 99,99%".
Khi phần trăm chạy đến 100% lúc, chợt, màn hình lóe sáng rực rỡ ánh sáng bảy sắc cầu vồng, sáng đến nỗi hắn không thể mở mắt ra được, quá chói mắt rồi.

Sáng sớm hôm sau, năm giờ bốn mươi bảy phút, tại khu nhà trọ ở gần trường Đại học SPKT, nơi đây đã bắt đầu một ngày mới, đã có vài bạn sinh viên đang lục đục ngo ngoe hoàn thành vệ sinh cá nhân buổi sáng rồi cắp đít đi học.
Phòng trọ số 7, một chàng sinh viên bất chợt tỉnh giấc, dường như cậu ta vừa mơ phải ác mộng, nhưng rất nhanh cậu lại xui lơ xuống, ngủ tiếp như chưa hề tỉnh dậy qua, nếu để chuyên gia tâm lý học biết chắc sẽ cho là cậu ta mắc chứng bệnh mộng du mất.
...
Phòng trọ số bảy, tám giờ lẻ bảy phút.
"Tình tinh tính tinh…" Âm thanh nhạc chuông điện thoại vang lên, Anh Đức một sinh viên đại học năm nhất của trường Đại học SPKT ngành cơ điện tử, bởi tiếng điện thoại quá lớn, dường như từ trong đầu phát ra khiến cho hắn ta khó chịu, hắn với tay lên tính lấy tới chiếc điện thoại hắn hay để đầu giường.
"Hừ, đâu rồi?" Anh Đức rờ mãi không thấy điện thoại đâu, đang định ngỗi dậy tìm thì Anh Đức phát hiện chiếc điện thoại đã ở trong tay mình.
Anh Đức có thói quen xem ai gọi tới nên nhìn, thấy tên hiển thị trên màn hình là tên người bạn mới quen khi vừa lên Đại học, Anh Đức bèn gạt nghe: "Alo, có vấn đề gì không bạn?"
Đầu dây bên kia trả lời: "Có, vấn đề rất lớn, hôm nay thầy giáo đã điểm danh, bạn đã được điểm vắng mặt."
"Mẹ kiếp, có điểm danh hộ được không vậy?" Vừa dứt câu hởi Anh đức cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu, với ai chứ với thầy dạy môn triết học này, điểm hộ ngang với góp thêm tên mình vào danh sách được ‘tuyên dương’ của thầy rồi.
Đầu dây bên kia truyền lại:"Ai dám, có các tấm gương tiêu biểu kia rồi, ai dám điểm danh hộ nữa đây."
"Ừm, tớ biết rồi, cũng chỉ mất một buổi thôi mà, kệ đi."Anh Đức trả lời, thầm nghĩ một buổi thôi mà, ăn thua gì.
"Ừ, thôi, tui cúp máy đây." không có tin gì quan trọng nữa Anh Đức bèn cúp máy.

Vừa ngắt cuộc gọi xong, Anh Đức vứt luôn chiếc điện thoại lên gối ở đầu giường, tại định quay đi để đi vệ sinh cá nhân thời điểm, Anh Đức giật mình quay lại nhìn, nhìn thấy trước mắt là một cái gối trống trơn, làm gì có chiếc điện thoại nào ở trên.
Anh Đức chửi thề một câu: "Mẹ kiếp, điện thoại đâu rồi?" Anh Đức lao tới tìm, vừa tìm vừa nghĩ chả lẽ có quỷ ám, tìm mãi không thấy.
Anh Đức nghĩ mãi không biết chiếc điện thoại ở đâu, vừa nghĩ tới điện thoại, bỗng Anh Đức cảm thấy trong tay hắn nhiều ra thêm một thứ, nhìn tới nơi tay, trong tay không biết khi nào đã cầm chiếc điện thoại kia rồi.
Anh Đức cảm thấy việc này rất thú vị, hắn thử đặt điện thoại lên bàn xem sao, vừa buông tay ra khỏi điện thoại thì chợt thấy, trong nháy mắt, chiếc điện thoại đã không có tam hơi.
Anh Đức ngạc nhiên, nghĩ thầm nó biến đâu mất, chả lẽ…
Anh Đức lần nữa nghĩ đến chiếc điện thoại, giống lần trước, nhưng lần này hắn chú ý kỹ hai tay, chợt lóe, trong tay Anh Đức đã thêm ra một đồ vật, chính là chiếc điện thoại vừa nãy biến mất.
Thử nghiệm đi thử nghiệm lại vài lần, Anh Đức đã hết hứng thú với nó, hắn bắt đầu công tác vệ sinh buổi sáng, như mọi ngày, đánh răng, rửa mặt, vệ sinh…
Nhưng hôm nay, có một sự kiện xảy ra, khiến Anh Đức trong quá trình đánh răng suýt chút nữa phụt cả hàm răng ra, tại trong lúc đánh răng Anh Đức chợt nhớ mang máng đêm qua, dường như là màn hình báo hỏng thì phải, chính lúc này, một cái màn hình điện thoại lăng không hiện trước mặt Anh Đức, khiến hắn giật bắn người, bao nhiêu bọt kem đánh răng trong miệng phụt hết ra, hắn kêu: "A.." một tiếng.
"Cái đột gì đây?" Anh Đức thầm tức nghĩ, cơm mẹ nấu, đang đánh răng hiện lên dọa người à???
Anh Đức bỏ qua không thèm để ý, hắn tính hoàn thành xong thủ tục buổi sáng rồi tính tiếp.
--------
Tg: Thực ra thì trước đó mình đã viết được 5 chương rồi, nhưng sau khi suy nghĩ đăng truyện lúc, mình có đi tìm hiểu lối viết truyện khác, thấy lối viết của mình khá lủng củng, ngại sửa lại nên mình biên viết luôn bản mới chứ không thì cũng được 2 chương một ngày, chuyện tự sáng tác, ai có ý kiến nhớ góp ý nha.
mình dự tới đây cho nhân vật chính vô CF Mobile hì hì