Chương 5:
Tuần này tôi đã vượt qua kỳ thi hết môn cho nên có lẽ tôi không còn căng thẳng vướng bận gì nữa, cho nên:
Tuần này tôi vẫn định Cai SEX nhưng bất thành, có lẽ nó đã ngẫm trong tủy của tôi nó đã nghiện thật rồi.
Tuy rằng việc thực hiện quy tắc thứ 7 không thể nào thành công, nhưng tôi cũng rút ra được rằng nhu cầu của mình tăng cao mỗi khi căng thẳng và tôi vẫn luôn căng thẳng.
Stress nhẹ đó là nhưng gì tôi nghĩ mình mắc phải, nó không có quá nhiều triệu trứng tôi để ý thấy như.
Quan trọng nhất vẫn là triệu trứng buồn nôn, đúng vậy đó chính là triệu trứng mà tôi nghĩ tôi đang bị Stress. Tôi luôn buồn nôn vào thời điểm trời tối tầm 11 – 12 giờ, nó lặp đi lặp lại ngày ngày, thậm chí có hôm thái quá hơn là kết hợp thêm với đau đầu, kiểu căng tức, có thể nói là tôi chỉ buồn nôn khi mà có căng thẳng hoặc thức khuya. Nó có thể coi như một cơ chế bảo vệ của cơ thể, báo hiệu rằng cơ thể đã quá tải và cần phải nghĩ ngơi, từ đó tôi càng để ý thấy mình có nhiều triệu chứng nghi ngờ hơn.
Cân nặng của tôi luôn không thể tăng, mặc dù tôi đã cố gắng tập luyện rất nhiều, từ tập Gym cho đến ăn uống đều rất nhiều nhưng không thể tăng, trái lại khi ngừng nhưng hoạt động đó cân nặng bắt đầu giảm.
Ăn uống cũng vậy, ăn nếu cố gắng cưỡng ép sẽ có cảm giác buồn nôn, nhiều khi sáng thức dậy chỉ muốn ăn cái bánh bao thôi không phải vì đói mà vì tôi nghĩ đến minh sắp thi rồi mình cần dữ lấy sức khỏe cho thật tốt không được ốm, nên tôi cố gắng ăn hết cái bánh bao, nó có to tác gì đâu, chỉ bằng nắm tay vậy mà nhiều hôm tôi không thể ăn hết nửa cái, tôi phải cố nhồi nhét cho bản thân để bữa sáng không đói, nhưng tôi không thể ăn, ăn là lại buồn nôn, đang nhai trong miệng là lại buồn nôn, thậm chí nhiều lần tôi đã phải rớt nước mắt mới không cho mình nôn ra cố mà nhai nuốt, uống thêm miếng nước cho dễ trôi, nhưng uống vào thì dễ nhưng đến lúc nuốt lại buồn nôn, rất chi là khổ sở, dấu biết vậy nhưng nghĩ đến sức khỏe của mình tôi vẫn cố ăn, nghĩ đến không để sụt cân tôi vẫn cố ăn.
Mất ngủ, tôi vẫn thường hay khó ngủ, giấc ngủ không còn được tốt như trước nữa, ngủ dễ dàng bị thức dậy hơn trước.
Còn về tâm trạng lúc đó tôi luôn nhìn đời một cách lãnh cảm, trầm tính ít nói, đương nhiên có thể đây là tính cách ngay từ khi còn nhỏ của tôi, tôi cũng không nghĩ nhiều nhưng tôi dần dần nhận thấy rằng có thể mình bị căng thẳng thật, vai tôi càng ngày càng gù đi, trong đầu tôi luôn có một áp lực là phải thay đổi bản thân là phải làm sao để ra trường có được cái bằng khá, để bố mẹ không quá mất mặt, để kiếm được cái việc làm ổn định, tương lại ổn định, những điều đó vẫn luôn ám ảnh tôi, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi.
Mặt khác tôi cũng không phát hiện mình có biểu hiện gì khác có lẽ có nhưng bản thân mình không để ý.
Đương nhiên tuần này cũng có một biến đổi đối với tôi, tôi đã đăng ký thành công làm nghiên cứu khoa học, bạn biết đấy vì lý do điểm số quá thấp, thậm chí ra trường có thể có nguy cơ không đạt được bằng khá, cho nên tôi nghĩ mình cần có bước đột phá.
Và trả có cái gì nổi bật hơn là một đề tài nghiên cứu khoa học cả, Y học dự phòng học như bác sỹ đa khoa nhưng khi ra trường lại không có bằng bác sỹ đa khoa, chỉ có thể làm tại trung tâm, đi tuyên truyền thậm chí còn thảm hơn nữa là Bác sỹ đa khoa nhiều người sau khi ra trường còn cướp việc làm của ngành chúng tôi, bởi vì bằng của họ là bằng Đa Khoa, là cái gì cũng làm được, thật chớ trêu khi học như nhau ra trường đối sử lại khác biệt, âu cũng tại điểm thi đại học lúc vào thiếu 0,5 điểm tạo nên sự khác biệt.
Tôi biết mình không có nhiều cơ hội cho nên tôi quyết định làm một nghiên cứu hoa học, nghiên cứu khoa học đối với y học dự phòng như một công việc chính, nó cũng tương đương với ở hồi đi học đã có thể thực hiện một ca mổ của ngành Đa khoa vậy, cho nên tôi nghĩ nó là thứ thay đổi đời tôi.
Sau nhiều lần liên hệ tôi cuối cùng cũng tìm được một cô giáo chịu giúp mình, chịu chỉ dẫn mình nghiên cứu khoa học, thực ra nói là chịu chỉ dẫn nhưng tôi nghĩ là chịu dẫn đường mình làm nghiên cứu, bởi vì đề tài tôi đá có, tôi đã thiết kế nó rất ổn thỏa, tôi nộp cho cô xem và cô thấy được, cô khen đề tài của tôi rất hay và cô rất muốn làm đề tài này, chúng tôi thảo luận nó suốt một ngày, cơ hồ cô chỉ hỏi mấy câu như:
Em làm đề tài này một mình hay đã có thầy cô khác?
Tôi trả lời là làm một mình.
Có ai hướng dẫn cho em không?
Tôi vẫn phủ định là không ạ.
Cô thấy đề tài này của em rất hay, chúng ta có thể thảo luận về nó.
Nghe đến câu đấy thôi tôi vui lắm mặc dù lúc đấy là 3 giờ sáng tôi mới nhận tin nhưng tôi không có gì buồn ngủ, mà chỉ hung phấn thôi.
Cơ hồ là cả buổi ngày hôm đó chúng tôi chỉ thao luận về nó, đơn giản cô hỏi tôi trả lời thôi. Lúc đấy tôi vui lắm, cảm giác như sự tự tin của mình lại quay trở về vậy.
Rồi chớ trêu vẫn đến khi cô gửi cho tôi cái thuyết mình, cái mà để chình bày cho hội đồng nghiên cứu khoa học để họ chấp thuận cho đề tài nghiên cứu của mình, nó rất phức tạp, tuy rằng thứ duy nhất là khó tôi là cái lời thuyết minh, nó tương tự một lời mở đầu của một đề tại, nhưng tôi cần thời gian để tìm kiếm số liệu để viết lên nó, bởi vì trả ai lại chấp thuận một lời mô tả sáo rỗng không có dẫn trứng, chính như câu nói có sách mách có chứng vậy.
Thời gian thì gấp chỉ còn khoảng 24 tiếng, tôi đã hỏi cô nộp đề cương được không cô trả lời là không, ta đã rất cố gắng vừa phải lên trường học lâm sang, đi trực mà vẫn hoàn thành được thuyết minh thì vài tiếng sau cô lại nhắn, chắc là em không thể làm được kịp hạn rồi thôi cô trò mình tiếp tục nghiên cứu đề tài này để giành cho năm sau nhé em, cô thấy nó rất hay cô sẽ tìm thêm tài liệu.
Lúc đấy tôi trả biết nói gì chỉ biết trả lời vâng ạ, nhưng tôi quyết định mình sẽ thức trắng đêm để hoàn thành nó, mặc cho cơn đau đầu và buồn nôn sẽ đến vào lúc đêm khuya.
Nhưng cô lại nhắn một câu là cô cũng đang làm đề tài nghiên cứu khác cùng các em y3 liệu em có thể làm cùng cô được không.
Lúc đây tôi thực tan vỡ kiểu như đề tài của tôi cũng bình thường thôi, cô khen ngợi như vậy chỉ để tôi thêm vào nghiên cứu đấy thôi. Nếu có thể cho tôi thêm thời gian 1 -2 ngày có lẽ tôi có thể hoàn thành thuyết minh, tôi bất đầu buông xuôi và từ bỏ, tuy vậy tôi vẫn trả lời.
Dạ em nghĩ mình cần tham gia để làm quen dần.
Sau rồi thuận lý thành chương tôi vào chỗ thành viên nghiên cứu còn thiếu, đội đấy mới có hai người, trong khi quy định tối đa 3 người, đương nhiên hai người vẫn được nhưng sẽ vất vả trong khâu thu thập số liệu hơn.
Sau đó tôi trở thành chân chạy bởi vì mới vào làm chung đề tài, mình biết gì mà có thể tham gia góp ý khi người ta đã hoàn thành rồi.
Khi đó tôi chỉ biết thở dài.
Điều tồi tệ hơn nữa là nhà cô giáo vừa mới xây xong và cô nhắn cần dọn dẹp khênh đồ, lúc đấy các bạn sẽ nghĩ gì, tôi lại nghĩ mình bị trở thành lao động miễn phí.
Nhưng tôi vẫn không thể hiện gì cả, vẫn đồng ý đi làm chân khuân vác đồ cho cô, mất cả một buổi sáng leo lên tầng ba rồi leo xuống xách lấy từng sô đất để cô trồng cây trên ban công, rồi lại khuân vách lấy tủ, vứt rách, nói trung một buổi sáng tất cả công việc đều là tôi làm, nhưng tôi không nói một câu phàn nàn.
Lúc ấy tôi chỉ nghĩ mình giúp cô như vậy thì sau cô giáo mới chỉ bảo mình được, mới tận tình thật tâm giúp đỡ mình được, chính vì vậy tôi vẫn cố gắng làm.
Rồi thêm một lần dọn dẹp nhà cho cô vào hôm 24 tết, ngày 24/12 âm lịch, hôm trước cô có nhắn sẽ nhờ tôi và hai người nữa trong nhóm nghiên cứu hoa học đến giúp, mặc dù tôi đã ở quê cách đó khoảng 20 km, nhưng tôi vẫn nói mình rảnh và đi.
Lúc đấy tôi liên tưởng như mình là người học nghệ, bái sư thời xưa, đến nhà sư thầy giúp việc nhiều năm, làm công miễn phí chỉ để học nghệ vậy, cho nên tôi vẫn đi.
Hôm đấy tôi đến dọn dẹp, nhưng hai người kia không tới, cô nói họ bận trực, lúc đấy tôi nghĩ em Y5 còn được nghỉ trực lúc tết, bọn nó Y3 trực cái gì, rồi lại nhớ đến lúc bọn nó bảo mình về quê, nhưng tôi vẫn không nói gì chỉ một mình tự dọn dẹp, thú thực lúc đấy tôi thật sự rất buồn, kiểu như chỉ một mình phải làm, tại sao mình không biết lấy lý do hay gì đấy.
Rồi lại mất cả buổi sáng của tôi để lau dọn căn nhà 3 tầng đó, nhưng ít nhất ra thứ duy nhất an ủi tôi là thái độ cô giáo có vẻ hài long với tôi.