Cực Hạn Phá

Chương 3:

Tuần đầu tiên áp dụng quy tắc tôi đặt ra, kết quả là nó không thành công.

Tôi phải thừa nhận nó quá khó đối với tôi, nhìn những điều đặt ra cho chính mình tôi cảm thấy nó rất dễ thực hiện được, không quá mấy khó khắn, thực ra là cũng rất khó khăn đấy nhưng mà với niềm tin vào bản thân mình tôi tin rằng mình có thể thực hiện được.

Nhưng sự thật thật sự phú phàm, ngày đầu tiên áp dụng những quy tắc đó tôi đã không thực hiện được bất kỳ một quy tắc nào, tất cả cơ hồ chỉ có thể nói là gần đạt được, không một cái có thể nói được từ thành công.

Đầu tiên thức dậy, ừ thì tôi thức dậy lúc 4 giờ thật đấy, nhưng lúc đó tinh thần tôi không được quá tốt, không quá tỉnh táo, tinh thần cũng không được tốt nữa, chính vì vậy tôi quyết định bật điện thoại lên chơi, thực ra không phải do tôi quyết định mà nó như một bản năng thức dậy là cầm lấy điện thoại xem giờ, rồi đương nhiên ngay tức thì tôi mở khóa điện thoại ra nghịch, ra đọc tiểu thuyết, xem mấy truyện mình đã lưu, đánh dấu trang vào máy điện thoại ra chương mới chưa.

Thông thường mấy truyện Trung Quốc mà tôi theo dõi nó cập nhật muộn lắm, toàn lúc 2 – 3 giờ sáng mới cập nhật, cho nên nó hình thành cho tôi một thói quen xấu như vậy, tỉnh dậy là mở điện thoại ra xem đã cập nhật chương mới chưa.

Thực ra tôi cũng không chắc lắm mình có thực sự mở điện thoại ra chỉ để xem xem chương mới đã cập nhật chưa, bởi vì có nhiều thời gian tôi để ý bản thân mình dù không có tiểu thuyết mới để chờ chương đi nữa thì thức dậy vẫn bật điện thoại lên để nghịch một cách vô thức, dù không có gì cũng phải bật đi bật lại mấy trang truyện tiểu thuyết, cuộn trang lên kéo trang xuống một cách vô thức đọc lấy tiêu đề các truyện mới cập nhật, thậm chí là lục từng thể loại truyện của trang truyện đấy xem có truyện nào hay không, mà thực tế thì mình đã đảo đi đảo lại rất nhiều lần, vậy mà đến lúc đấy vẫn đảo đi đảo lại như thằng dỗi hơi.

Cho nên tuy rằng tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng nhưng lại dành hết thời gian rảnh để chơi điện thoại, lướt mạn, đọc tiểu thuyết.

Thậm chí là thể dục tôi cũng không làm, không tập thể dục, một phần vì trời khi đó còn rét lạng, một phần vì lười, tập hít đất đã từng là thói quen tốt của tôi nhưng tôi đã bỏ nó, bây giờ muốn lập lại thói quen đó thật khó khăn, phá thì dễ làm thì khó, bây giờ tôi chỉ làm lại những gì mình đã từng làm lại thấy khó khăn như vậy.

Về nghịch điện thoại đương nhiên là không thể nào tuân thủ được rồi, bởi vì ngay từ đầu khi mới thức dậy tôi đã nghịch điện thoại, nhưng mà ngày đầu tiên tôi thấy thời gian nghịch điện thoại của bản thân đã bớt đi rất nhiều, cơ hồ không phải lúc nào cũng cầm lấy điện thoại như trước nữa, tôi cũng đã bớt thời gian để học, để đọc sách, tôi thấy mình đã dành được khá nhiều thời gian để làm việc có ích, tôi thấy khá là thỏa mãn với điều đó.

Còn về ăn sáng, đương nhiên là thực hiện được, đó chỉ lầ một việc nhỏ, nếu bạn có ý định ăn sáng thì chắc chắn bạn sẽ làm được.

Đi ngủ đúng giờ, điều này tôi không thực hiện được, có lẽ bởi vì tôi ở một xóm trọ và sinh viên thì đâu mấy ai ngủ sớm như vậy, mọi thứ cứ ồn ào cho đến 11 giờ thậm chí 12 giờ, nhất là mấy em gái hàng xóm, nói chuyện rất nhiều.

Mà cái kiểu nói chuyện âm lượng đủ để bạn nghe thấy, nhưng không đủ để biết nội dung câu chuyện là cái gì, đó là điều làm bạn khó chịu, thật khó thể ngủ trong tình trạng đấy, cứ như có người thì thầm tại bên tai vậy rất khó chịu.

Có lẽ đây cũng là một phần nguyên nhân tại sao tôi mất ngủ nhiều ngày trước.

Kết quả có thể dự đoán là tất cả những gì tôi đặt ra cho chính bản thân mình gần như đã không thực hiện được, không phải nói là sắp tan vỡ, sắp phá sản rồi.

Ngày thứ hai thậm chí còn tồi tệ hơn, nếu như nói ngày đầu của phong trào như một bữa cơm nóng hổi, thơm ngon, thì ngày thứ hai của tôi như là ăn cơm nguội vậy, cơ hồ nó không khác gì thường ngày, dậy thì muộn vì không ngủ sớm, 11 giờ, 12 giờ vẫn còn nghe tiếng thì thầm nói chuyện thì sao bạn ngủ sớm được.

Tôi không còn có hứng thú với thói quen tốt, cả ngày lại dính vào với cái điện thoại, lại đi ngủ muộn.

Và thế là mấy ngày sau lại trở về quỹ đạo cũ, lại dậy muộn, lại cả ngày dính lấy điện thoại, lại cả ngày đi ngủ muôn, tôi không còn đoái hoài dì đến việc thực hiện những quy tắc mà mình đã đặt ra, nó như một vòng tuần hoàn chết, không lối thoát, lặp đi lặp lại lây dính lấy tôi, không cho tôi vực dậy.

Chương mới hơn