Chương 2:
Tôi đã thức dậy lúc 4 giờ như dự định của mình nhưng lại không có tinh thần để học, cảm giác buồn ngủ cứ ập đến, tôi không thể nào nâng mình dậy được.
Bất đắc dĩ chấp nhận lấy việc lười biếng, tôi đành lấy điện thoại ra nghịch để có tinh thần thức dậy, chơi điện thoại khoảng một tiếng tôi tự nhủ mình phải thức dậy tập thể dục, may mắn lần này tôi đã thành công, thức dậy hít đất 100 cái rồi đi ăn sáng.
Mọi việc trong ngày diễn ra như thường ngày, chỉ khác là lúc này đây thay vì dùng điện thoại, tôi đã thay thế nó bằng các cuốn sách.
Mặc dù tôi không thể tuân thủ theo quy tắc mình đặt ra, là không chơi điện thoại kể từ 12 giờ trưa trở đi, nhưng tôi thấy rất thỏa mãn bởi vì mình đã chăm chỉ đọc sách.
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ cho tới khi đến buổi tối, việc thức dậy từ lúc 4 giờ sáng không làm tôi buồn ngủ hơn, trái lại nó lại làm tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết, phải đến tận 1 giờ sáng, bằng cách áp dụng nhiều biện pháp tôi mới có thể ngủ được.
Ngày thứ 2.
Sau một đêm khó ngủ, tôi đã dậy rất muộn, bỏ quên cả đồng hồ báo thức từ điện thoại, đương nhiên điều đó có nghĩa là mọi kế hoạch của tôi đã đổ bể, không có dậy sớm tập thể dục, ăn sáng hay tập trung học hành.
Cả ngày hôm đấy tôi trong tình trạng mệt mỏi thiếu ngủ, không có tinh thần, mọi kế hoạch đều đổ bể, không thể tập trung học hành, lúc rảnh rỗi lại nghịch điện thoại cho hết thời gian, đây là một sự thất bại.
Điều tồi tệ hơn không chỉ rừng lại ở đó, tối hôm đó tôi lại mất ngủ, thậm chí lần này còn khủng bố hơn đến tận khoảng 2 giờ sáng tôi mới ngủ được, tối đoán là vậy bởi vì tôi vẫn còn thức lúc gần 2 giờ sáng.
Ngày thứ 3.
Thật là tồi tệ, mọi kế hoạch bị phá bỏ, không có dậy sớm, không có chăm chỉ đọc sách, tôi lại dung điện thoại thường xuyên để giết thời gian, cả ngày vẫn mệt mỏi, không lên được tinh thần, không thể tập trung cho việc học.
Lúc này đây tôi cảm giác tâm trạng của mình đã được thăng hoa, không yêu thích cũng không ghét gì cả, không vui cũng chẳng buồn, cả cơ thể như trở nên trống vắng, tựa như chất trơ hóa học không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì, không thèm phản ứng với bất kỳ mọi vật chất nào.
Lúc này đây tôi cảm giác tâm trạng mình đã sắn sàng để áp dụng kế hoạch mà tôi đã nung nấu từ rất lâu, cũng phải được vài tháng rồi, nó có tên gọi là " Hành hạ bản thân."
Vỗn dĩ tôi định thực hiện kế hoạch này cùng với việc viết sách nhưng đã có quá nhiều thứ ngăn cả tôi, Máy tính hỏng, bận việc nó, rắc rối việc khác phải đên tận bây giờ tôi mới có thể thực hiện kế hoạch.
Còn tên " Cực hạn phá" hay quên nó đi, vì đây là tên một cuốn tiểu thuyết tôi định viết nhưng rồi bỏ dở giữa chừng, nên tiện thể viết thế vào nó thôi, vỗn dĩ định đặt tên cuốn sách là " Hành Hạ Bản Thân" nhưng do không thể sửa được tên nên đành để như vậy.
Ngày thứ 4.
Hôm nay tôi về quê, và với một tinh thần mệt mỏi tôi đã ngủ cả buổi chiều, đến tối vẫn ngủ rất ngon.
Ngày thứ 5
Sau một tối ngủ ngon, buổi sáng dậy tôi vẫn ngủ cho đến khi lên trường, cảm giác không tệ lắm.
Tôi nhận thấy tâm trạng của mình tốt hơn hẳn, có tinh thần hơn, điều này làm tôi cả giác sẽ gây ảnh hưởng tới kế hoạch " Hành hạ bản thân" của mình, nhưng không sao, bây giờ tôi vẫn còn ý chí muốn thay đổi bản thân chính vì vậy cho nên tôi vẫn sẽ áp dụng kế hoạch.
Kế hoạch " Hành hạ bản thân" sở dĩ tôi đặt tên như vậy vì những điều tôi đặt ra trong đó mà tôi phải hoàn thành.
Thứ 1: thức dậy lúc 4 giờ học bài.
Thứ 2: tập thể dục hít đất 100 cái ngày đầu tiên và tăng dần theo sức bản thân.
Thứ 3: luôn ăn sáng.
Thứ 4: không dùng điện thoại giải trí.
Thứ 5: đi ngủ từ lúc 9 giờ, muộn nhất là 10 giờ.
Thứ 6: nếu vi phạm bất kỳ điều nào nêu trên đều phải thực hiện một hình phạt đó là nâng hạn mức trông đẩy thêm 10 cái, vô hạn tăng lên. Có nghĩa là khi tôi tập thể dục buổi sáng khi đến giới hạn mệt mỏi thì phải nghỉ nhưng không nếu như tôi phạm lỗi sẽ phải trống đẩy thêm tương ứng với số lần phạt.
THỨ 7: Nó không với QT, Không được tự sướng, sex.