Chương 6:Con Mắt

Con Đường Bình Phàm

Chương 6:Con Mắt

"Kim Thân Phù,không ngờ được ngươi lại có được 1 cái trung phẩm phù lục đáng tiếc nó không hề giúp ích được gì cho ngươi đâu".Âm Dương cười lạnh.
"Hừ nếu chỉ là 1 tấm phù lục bình thường thì chắc chắn không thể làm được gì ngươi rồi,nhưng nếu là 1 tấm phù lục do Hắc Triết Tử đại nhân chế tạo ra thì sao,hoàng thượng vì sự quan trọng của bảo vật lần này đã tốn không ít công sức đâu,hãy xem đây".Trong chớp mắt,mái tóc tên thủ lĩnh bung xõa ra bay ra trong gió,đôi mắt chuyển thành màu tím,khuôn mặt thì già nua đi nhưng lại thể hiện được sự dữ dằn điên cuồng,toàn thân hắn bỗng nhiên cao lớn,cơ bắp toàn thân nổi cộm làm rách cả quần áo nhìn hắn như những gã lực điền,thất phu tỷ võ nhưng lại to hơn 2 -3 lần ".Âm dương biến sắc"ngươi điên rồi,đốt cháy thọ nguyên để đạt được sức mạnh trong thoáng chốc hay sao".Lão nghĩ"hừ thật phiền phức không ngờ lại là 1 tấm phù lục dị biến,đồ điên Hắc Triết Tử tên khốn nhà ngươi"Trong lòng Âm Dương thể hiện lòng thù đậm thấu xương và sự căm phẫn với Hắc Triết Tử.
"Xem chiêu"thủ lĩnh nhảy lên hét lớn,lao nhanh đến Âm Dương dùng tốc độ như tên bắn chém 1 đao xuống đầu lão.Lão kinh ngạc vì tốc độ quá nhanh không thể né kịp hừ 1 tiếng rút ra 1 tấm phù lục ném ra,1 quả cầu bằng nước bao bọc lấy lão đụng chạm cùng loan đao trong tay tên thủ lĩnh,phập không thể nào chạm vào được lão,lão dùng bàn tay chỉ vào thủ lĩnh,thủ lĩnh bị khựng lại đẩy ra xa đồng thời lão dùng tay nắm chặt lại cố định thủ lĩnh trong không trung,hét lớn"chết đi".Từng đạo băng châm bắn liên tục từ 2 bàn tay lão đâm liên tục vào thủ lĩnh hất hắn ra 1 mảng xa.Phịch hắn đứng dậy,nhìn vào cơ thể mình và cảm thấy an tâm hơn.Cùng lúc đó cả 2 người đều có chung suy nghĩ"phù lục thật lợi hại".Hắn mỉm cười và rút từ ngang lưng quần 1 thanh kiếm mềm dẻo"lão già hôm nay giữa 2 chúng ta chỉ có 1 người sống thôi"."Khốn khiếp,thanh kiếm kia lại là 1 trung phẩm vũ khí,lại còn cái phù lục ấy nữa tên khốn nạn này chuẩn bị thật kỹ càng lần nay tính sai 1 bước rồi".Lão nghiến răng quay sang đá 1 phát vào bụng Lâm Chấn làm hắn đau đớn văng ra xa,nghĩ tới bảo vật cùng với biết đâu gã thủ lĩnh còn bảo vật nào thì sao,lão liếm môi ánh mắt tham lam cùng quyết đoán,rút trên cười ra 1 mảnh giấy màu đen tuyền đã phai màu mà thở dài.Thủ lĩnh biến sắc:"thú phù".
"hắc hắc nhãn quang không tệ ta đã không tiếc bao nhiêu tiền để có được nó ngươi nên vinh hạnh khi làm người đầu tiên nếm thử nó đi"rồi ném ra.Oành,1 con hổ xuất hiện với 3 cái đầu,cùng đôi cánh sau lưng."thiên dực hổ bóp chết hắn cho ta".Con hổ gào thét lao vào gã thủ lĩnh tốc độ cực nhanh đã tiếp cận hắn dùng bàn tay trước tát 1 phát vào mặt,hắn dùng đao đỡ đồng thời dựa thế tấn công né ra lăn người ra xa,đạp 1 phát lao vào lão.Lão cười lạnh niệm phép từ dưới đất những nhánh cây bó chặt vào chân hắn.Bất ngờ vì cú phản đòn bất ngờ,hắn bị chôn chân không kịp xoay người từ đằng sau 1 hàm răng to khỏe lao đến nuốt cái đầu nhỏ bé kia."rộp rộp"cái đầu đã bị cắn nát chỉ còn lại cái thân.Âm Dương thở ra nhẹ nhõm,mồ hôi tuôn rơi thu hồi vật phẩm phấn chấn nắm trong tay hộp gấm rồi quay sang nhìn Lâm Vũ."tiểu tử sống dai đấy coi như trước khi chết ta sẽ cho ngươi chứng kiến thời khắc quan trọng này".Rồi niệm chú trên chiếc hộp,chiếc hộp bật nắp ra 1 cây châm màu xám bay ra đâm về trước như đã biết trước điều này,keng phòng hộ thủy lại 1 lần nữa xuất hiện.Bên trong là 1 con mắt lão vừa cầm lên thì,con mắt như dính chặt lấy tay lão vứt không ra được liên tục hút lấy máu huyết cùng thọ nguyên,lão nhanh chóng biến sắc dùng tay hình thằng băng kết chặt đứt đi cánh tay cầm mắt.Đồng thời lùi ra sau,huyết nhục từ đôi mắt hút được hình thành 1 cánh tay với các ngon tay dài nhọn lao đến lão đâm xuyên qua phòng hộ 1 cách dễ dàng bóp lấy cổ lão hút lấy hút để đến khi lão như cái xác khô thì bất chợt 1 giọng nói vang ra từ con mắt"ngươi không phải là người được chọn".Lão rút hơi thở cuối cùng ngã gục xuống,con mắt rơi xuống mọi chuyện trở lại bình thường trước sự chứng kiến của Lâm Chấn.