Chương 4:Nụ cười trên môi

Con Đường Bình Phàm

Chương 4:Nụ cười trên môi

Là hắn,chính là cái người tuấn lãng đã đưa cho hắn chiếc hộp gấm hôm trước nhưng giờ đây chỉ còn lại chiếc đầu với đôi mắt trợn trừng có lẻ trước khi chết hẳn đã chịu không ít khổ đau.Trong thoáng chốc Lâm Chấn minh bạch nếu mình giao ra chiếc hộp chắc chắn sẽ chết nhưng nếu không giao ra thì em trai hắn sẽ chết,hắn cắn môi dưới đến ra máu,những ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay rỉ máu,mồ hôi tuôn túa ra hắn không biết cũng không nghĩ ra được cách nào có thể giúp hắn có thể cứu được đệ đệ cũng như bản thân mình.Tên thủ lĩnh nhìn hắn và nói:chỉ cần ngươi giao ra ta sẽ tha chết cho ngươi và đệ đệ của mình.Lâm Chấn lấy hết sức bình sinh cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại nói:dù ta chỉ là đứa con nít cũng chắc chắn rằng ngươi sau khi có được vật ấy chắc chắn sẽ giết chúng ta.Đôi mắt của thủ lĩnh áo đen sáng lên nói:quả nhiên ngươi giữ vật ấy ngươi yên tâm ta chỉ cần vật ấy còn lại các ngươi chỉ là đám nít ranh ta sẽ tha chết cho ta thề trên danh dự của bản thân lấy tín niệm mà thề độc rằng sẽ không đụng đến 2 người bọn ngươi.Lâm Chấn đắn đo cuối cùng hạ quyết tâm hắn không còn sư lựa chọn nào khác ngoài việc đánh cuộc với chính sinh mạng của mình và đệ đệ:được ta tin các ngươi người đàn ông này gửi ta 1 chiếc hộp gấm để trong gian phòng.Tên thủ lĩnh ngoắc đầu sai bảo 1 tên khác vào phòng luc soát.1 lúc sau mang ra chiếc hộp gấm,thủ lĩnh nói:quả nhiên là nó,hừ cuối cùng sau bao năm cũng tìm lại được nó xém tí nữa đã để mất nó về Linh Khí Tông rồi.Tiểu tử ta giữ lời hứa với ngươi sẽ không giết đệ đệ và ngươi nhưng không có nghĩa là bọn huynh đệ ta cũng vậy có trách thì trách ngươi đã cầm lấy thứ không nên giữ rồi quay người ra hiệu với tên cận vệ đằng sau.Xoẹt lưỡi gươm bén nhọn cứa nhẹ 1 đường vào cổ tiểu vũ,dần dần tiểu vũ ngã xuống trên nền đất giá lạnh.
Lâm Chấn điên rồi hắn đánh cuộc sai rồi:mặc kệ vết đao cứa vào trước ngực hắn lao đến tên thủ lĩnh hét lớn:Đồ khốn khiếp...Huỵch tên thủ lĩnh đã hắn văng ra lại gần nắm chặt tóc hắn mà nói:có trách chỉ trách ngươi quá yếu đuối thôi.rồi hất ra.Hắn nói:giết nó:Xoẹt lưỡi dao đâm vào bụng Lâm Chấn.Hắn ngã xuống:Đáng tiếc ta vẫn không thể phụng chữ hiếu,không thể báo thù được cho gia quyến,không thể ngắm tất cả cảnh đẹp trong nhân gian,ta nợ cha mẹ một nàng dâu,nợ đệ đệ thân tình huynh đệ,nợ bản thân ta 1 cuộc sống hạnh phúc.Trong bất chợt hắn cảm thấy mắt nhòe đi trước mặt là hình ảnh cả nhà dùng bữa,thân phụ thì nhìn hắn lắc đầu,đệ đệ thì làm mặt quỷ cười dọa hắn,mẫu thân thì ngoắc cánh tay vẩy vẩy trong 1 không gian trắng tinh,hắn minh bạch mình sắp được gặp lại gia đình mà hắn yêu quý nhất:hắn mỉm cười,nụ cười thanh thản thầm nghỉ:có lẽ sống 1 mình chưa chắc đã tốt,chết có khi lại tốt được đoàn viên với thân phụ thân mẫu và cả tiểu vũ,nếu có kiếp sau Lâm Chấn này nguyện vẫn sẽ kết nghĩa huynh đệ,kết tình phụ mẫu,ơn đức kiếp này kiếp sau sẽ báo.Đúng lúc đó tiếng sấm rền vang...