Chương 3:Huyết sắc thương khung

Con Đường Bình Phàm

Chương 3:Huyết sắc thương khung

Cả ngày hôm qua mệt thật,Lâm Chấn vươn vai 2 tay,xoa bóp bên vai,khuôn mặt mệt mỏi,bất chợt hắn nhìn sang cái bàn nơi để cái hộp gấm kỳ lạ,hắn cầm lấy nó:rốt cuộc bên trong là vật gì,mặc kệ dù sao sớm muộn gì thì kẻ lạ mặt chẳng phải sớm muộn gì cùng tìm mình sao,đến lúc ấy mình hỏi cũng không muộn.Rồi ung dung ném lên kia giường hộp gấm quay mặt bỏ đi.Cả ngày hôm nay hắn khi thì tụ tập đám bạn thập thò trước Lệ Xuân Viện(kỷ viện lớn nhất Thanh Sơn thành) mà cùng nhau đánh giá vẻ đẹp của các kỹ nữ khi lại đi tập tành làm thơ,dùng nước lã thay rượu kể chuyện về các giai thoại hùng tráng,những giai nhân bạc phận trong lịch sử,khi thì lại dạo quanh bờ hồ thăm thú hội hoa.Cuộc sống của 1 thiếu niên 12 tuổi đơn giản mà thơ mộng như thế đấy.Bất giác đã chiều tàn,hắn nhìn lên bầu trời,màu cam nhạt đã bao phủ khắp thanh sơn thành,hắn nghĩ:đẹp thật lâu rồi không thấy,cả ngày hôm nay thật tuyệt vời,có lẽ cuộc sống sau này của mình vẫn sẽ như thế này thì tốt hơn,à không chắc chắn còn tốt đẹp hơn. Mình cũng sắp 13 tuổi rồi bắt đầu từ ngày mai có lẽ mình sẽ thay đổi phụ giúp cha thật nhiều chắc hẳn cha sẽ bất ngờ cho xem hì hì,khuôn mặt vênh váo nở nụ cười hiện rõ hàm răng sáng loáng,hắn nghênh ngang bước từng bước về nhà.Đêm khuya thanh vắng,hắn mơ hồ tỉnh giấc:có lẽ sáng nay mình hơi quá chén nên giờ hơi buồn tiểu,hắn lịu khịu bước đến cánh cửa mở toang ra trước mặt là hình ảnh không bao giờ hắn quên được vĩnh viễn sẽ không thể nào quên được, 1 hình ảnh đã len lỏi sâu vào tâm trí của 1 thiếu niên 12 tuổi đang tuổi mới lớn.Gia đình hắn,gia nhân gia phủ thậm chí là tiểu quách(con chó con rất được tiểu vũ ưa thích) tất cả đều đang nằm trên nền đất lạnh,mùi máu tanh nồng nặc bốc lên làm hắn muốn nôn ọe,hắn khụy xuống,từng giọt nước tiểu rơi xuống thấm vào nền đất hòa lẫn cùng giọt lệ,haha,hắn cười trên 1 khuôn mặt tái nhợt,biến sắc:là mơ thôi,tất cả là mơ thôi,đây không phải là sự thật.1 tên áo đen cất giọng:đại ca chắc chắn là nó rồi,đệ nhớ không nhầm được,ô kìa hắn tiểu tiện ngay tại chỗ luôn kìa.Cả đám áo đen cười rộ lên,tiếng cười chát chúa vang lên trong đêm.1 kẻ có vẻ là lãnh đạo bên trên mí mắt có 1 vết sẹo dài nói:mang đứa bé còn lại ra đây,này nhóc tao biết mày rất hoảng loạn nhưng hãy nghe cho rõ đây,1 lưỡi dao bén nhọn đặt lên trên cổ đứa trẻ,khuôn mặt sợ hãi lắm lem vết bẩn,chỉ bật thốt lên 2 chữ:"ca ca ".Máu huyết dâng trào,hắn hét lớn:Tiểu Vũ..1 gã nói:thật cảm động làm sao,nghe cho kỹ nè nhóc,đưa cho bọn ta thứ mà ngươi đang giữ hoặc ta sẽ giúp đệ đệ ngươi đi gặp diêm vương,"Lâm Chấn nghĩ: thứ gì ta đang giữ ư thứ gì cơ chứ chả lẻ.hắn nghĩ tới hộp gấp nhưng lại không dám nói sợ rằn đưa ra không phải vật đó đệ đệ hắn sẽ chết hắn nói:ta không biết mình đang giữ thứ gì các ngươi muốn thì làm sao đưa ra được.tên cầm dao chỉa vào cổ tiểu vũ chợt đâm 1 nhát vào đùi trái tiểu vũ,tiếng thét thất thanh Aaaa ca ca cứu đệ với,Lâm Chấn lao lên bị tên mặt thẹo đá cho văng ngược trở lại.Hắn tay ôm ngực đôi mắt đỏ hue hét lớn:ta thật sự không biết,nếu biết đã giao cho các người,xin đừng làm hại đệ đệ ta.Tên thủ lĩnh thấy vậy đưa mắt hất cổ cho 1 tên.Tên ấy mỉm cười rồi hất ra 1 cái túi.Tên thủ lỉnh nói:ngươi tự xem đi.