Chương 1:Thiếu niên vô danh​

Con Đường Bình Phàm

Chương 1:Thiếu niên vô danh​

Bàn cổ khai thiên lập địa đến nay,hàng ngàn hàng vạn năm đã trôi qua.Giờ là thời đại của các anh hùng,khi mà vị trí giữa con người và các vị thần càng ngày càng gần nhau hơn.Thời đại của các nhà hiền triết và tư tưởng hiền nhân đã kết thúc.Mở đầu cho 1 kỉ nguyên tranh đoạt bắt đầu nhem nhóm.Thời đại đó dục vọng của con người đã được bộc lộ,những mưu toan và cái thế giới thần tiên không hề giống trong tưởng tượng đã diễn ra.
Thanh sơn thành,thuộc huyện Thanh ngưu,trong 1 góc phòng nhỏ ở 1 điền phủ.Một thanh niên đang nằm ngáy o o trên giường,thì bất chợt có tiếng bật cửa,một hài đồng tầm 8 -9 tuổi chạy xồ vào giường đè lên thiếu niên trên giường."Ách" làm gì thế Tiểu Vũ,"đau đấy,trời vẫn hãy còn sáng mà"-thiếu niên nhăn mặt,1 tay thì đẩy đệ đệ ra vừa xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của nó.
Tiểu vũ hai má phồng lên thật đáng yêu nói:Ca ra mà nhìn sắp tới buổi cơm trưa rồi hãy mà còn sáng sớm,mẫu thân kêu dùng bửa kia kìa,nói xong lè lưỡi làm mặt quỷ chạy ra khỏi phòng cùng tiếng cười giòn vang.
Thiếu niên lắc đầu cười khổ:buổi trưa rồi sao,hôm qua đáng lẻ không nên ham chơi quá,lát nữa phụ thân sẽ lại trách phạt cho xem,hazz".
Hắn tự là Lâm Chấn,đệ đệ là Lâm Vũ là con của 1 gia phú cũng khá là có tiếng tăm trong vùng chuyên về buôn bán trang sức lụa là cho các cô nương,chủ yếu là kỹ viện.
Bước đến sảnh chính sau khi chỉnh trang y phục," hài nhi bái kiến phụ thân mẫu thân" Mẫu thân Lâm Chấn nói:được rồi được rồi đại mao mau lại đây dùng cơm nào".
Hắn:Vâng(nguyên lai: mẹ của Lâm Chấn gọi hắn là đại mao,em hắn là tiểu mao)
Cha hắn hừ nhẹ 1 tiếng trách mắng:"ngươi đã 12 tuổi đầu rồi nên làm gương cho đệ đệ của mình chứ, suốt ngày lêu lỏng ăn chơi,hôm qua thì đi thăm thú gắp nơi đến tận khuya mới về còn ra thể thống gì ngươi nhìn tiểu ngưu con của Nhị nha thợ rèn đầu phố kìa,người ta bây giờ đã tập tành rèn sắt còn ngươi thì hừ hừ" Nói đến đây cha của hắn trán nổi gân xanh vẻ mặt tức giận,mẹ hắn cười khuyên can:"Đại mao tuổi lớn nhưng tính tình hãy còn con nít lắm ông bớt giận ăn đi nào".Hắn nhìn cha hắn cười với vẻ hối lỗi:"con biết lỗi rồi do hôm qua cảnh đẹp quá nên bất giác con quên mất khi đến chiều tàn thì sực nhớ đã quá giờ về".Cha hắn nhìn trừng trừng rồi lắc đầu im lặng không nói cầm chén đũa lên ăn cơm.Mẹ hắn thì nhìn hắn trìu mến vuốt ve cái đầu,đệ đệ thì che tay cười mỉm,hắn trừng mắt nhìn đệ đệ làm mặt dữ tợn làm đệ đệ hắn giật mình giả bộ nghiêm túc ăn cơm.Cả sảnh không khí thật ấm cúng.Ăn cơm xong hắn cáo từ cha mẹ rồi quay lưng bước đi,hắn nghĩ"phong cảnh núi Yên Sơn thật là đẹp, hồ Lăng Ngọc dưới chân núi thì càng đẹp,nước hồ trong xanh, gió thổi vi vu đáng tiếc thời gian có hạn,chậc chậc".Hắn cảm thán.Hắn nghĩ mình sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau.Bước đi vội vã ra khỏi điền phủ hắn quyết định đi dạo phố để giải tỏa nổi bực tức trong lòng khi bị phụ thân mắng thì nghe có tiếng ồn ào náo nhiệt đắng trước.Hắn tò mò chạy lại lắng nghe câu chuyên.Hắn nghĩ"Cái gì đêm nay bên cầu Lăng Vân tổ chức hoa đăng sao phai đi coi mới được" Hắn quyết định trong lòng như vậy.