Chương 5: Có thật không?

Cô Nương Tu Hành

Chương 5: Có thật không?

- Hoan Hoan muội muội từng nói qua, trời không phụ người có lòng. Biên ca ta cho dù đem hết toàn lực cũng phải vì muội mà tìm được một viên Đoạn Tục Đan, giúp Hoan Hoan muội khôi phục kinh mạch.

Con ngươi trong suốt của Lão Biên thoáng qua một tia kiên định.

Đoạn Tục Đan có thể giúp kinh mạch bị tổn thương hồi phục như cũ, là đan dược có thể trị lành vết thương cho Hoan Hoan.

- Đoạn Tục Đan là trọng bảo mà chỉ có dược tôn mới có thể luyện chế, cho dù dốc hết tài lực của Lão gia bảo thì cũng không cách nào mua được, há lại có thể dễ dàng bị chúng ta mua được.

Hoan Hoan nghe xong cười gượng nói, muốn có được một viên Đoạn Tục Đan, dễ dàng như thế sao?

Ở cái thế giới này, đan dược là thứ vô cùng trân quý, ngay cả đan dược cấp thấp nhất là Tụ Khí Đan thì giá cũng đã là năm mươi lượng bạc, tương đương với mấy năm ăn mặc tiêu dùng của một nhà bình thường, càng không kể đến Đoạn Tục Đan do dược tôn luyện chế.

Một viên Đoạn Tục Đan như vậy ít nhất cũng tương đương với mấy vạn Tụ Khí Đan, cho dù đem toàn bộ tài sản của Lão gia bảo thì cũng không thể đổi dù chỉ một viên.

Trong ba năm kinh mạch bị đứt đoạn này, Hoan Hoan mỗi ngày đều phải dùng hết hơn mười viên Tụ Khí Đan để săn sóc kinh mạch. May mà Lão gia của cái giàu có nên mới có thể chống đỡ được sự tiêu hao như vậy, thậm chí còn phải bán đi một số sản nghiệp trong tộc.

Hai năm gần đây,Lão gia bảo trong Liên Vân Thập Tam Bảo ngày càng suy sụp, dần dần rơi vào tình cảnh khó khăn. Qua 5-6 năm nữa, nếu cứ như bây giờ thì tương lai của Lão gia bảo trong Liên Vân Thập Tam Bảo chỉ sợ sẽ đi vào hồi kết.

Dù vậy, phụ thân cùng tuyệt đại đa số những người trong tộc đều không oán hận nửa câu, bọn họ đối với Hoan Hoan càng thêm quan tâm. Ân tình lớn như vậy, Hoan Hoan suốt đời không quên.

Hoan Hoan cũng từng thử qua vô số phương pháp nhằm khôi phục kinh mạch đã đứt đoạn của mình, nhưng tất cả đều thất bại. Hy vọng duy nhất của nàng lúc này chỉ còn chiếc rìu đá cùng nàng tới thế giời này mà thôi. Gần đây, chiếc rìu đá thỉnh thoảng lại run rẩy vài lần, điều này càng làm cho Hoan Hoan thấy được một tia hy vọng.

- Lão Biên ca ca, không ngờ ca cũng tới diễn võ trường, hì hì.

Ngay lúc Lão Biên và Hoan Hoan đang nói chuyện với nhau thì có một thiếu nữ độ tuổi ngang với Hoan Hoan đi tới.

Lão Chân Mỹ được xem như một trong những người trẻ tuổi tài năng tại Lão gia bảo. Trong đám người trẻ tuổi ở Lão gia bảo, có ba người đạt tới cấp năm đỉnh phong, chỉ thiếu một đường thì liền có thể tiến vào cấp sáu, theo thứ tự đó là con gái của Tứ thúc Lão Bổ Nan Lão Tuyền và Lão Chân Mỹ.

Mặc dù Lão Chân Mỹ cùng Hoan Hoan lúc trước không cách nào so sánh, nhưng bản thân nàng cũng rất có thiên phú. Nàng này lớn lên điệu đà xinh đẹp, lúc nào cũng mặc áo hở 1 chút thu hút ánh mắt cánh đàn ông, ở một mặt khác thì nàng là con gái Đại trưởng lão của Lão gia bảo. Địa vị của Đại trưởng lão trong Lão gia bảo chỉ xếp sau một số ít người trong tộc mà thôi.

- Ừm.

Lão Biên thuận miệng đáp một tiếng, có người ngoài tới đây, ánh mắt của hắn lại khôi phục sự lãnh đạm.

Thái độ của Lão Biên làm vẻ mặt Lão Chân Mỹ có chút khó coi. Lão Chân Mỹ thoáng nhìn qua Hoan Hoan, trong con ngươi thoáng qua một tia khinh bỉ cùng ghen ghét, nàng không rõ ả phế vật Hoan Hoan này cuối cùng có gì tốt, trước kia Hoan Hoan là một thiên tài trong nội tâm nàng cũng rõ ràng mình không bằng Hoan Hoan cả tài và sắc, nhưng hiện tại nàng chỉ là một phế nhân, Lão Biên cuối cùng là coi trọng Hoan Hoan ở điểm nào? Kẻ không thể tu luyện không giữ được nhan sắc, sớm muộn cũng xuống cấp cùng chết sớm, làm sao có thể sống lâu với nhan sắc đẹp đẽ giống với người tu luyện được. Điều này ai cũng rõ ràng, vì vậ Lão Chân Mỹ càng thêm ghét Hoan Hoan, nghĩ rằng nàng có thể đã dùng gì đó mê hoặc Lão Biên.

- Hoan Hoan tỷ tỷ đã lâu không gặp, gần đây thân thể đã tốt hơn chút nào hay chưa?

Lão Chân Mỹ nhìn về phía Hoan Hoan, mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng của ả thoáng qua một tia khinh thường. Nhưng mà một tia khinh thường đó sao có thể thoát khỏi sự nhạy bén của Hoan Hoan được.

Trước lúc kinh mạch của Hoan Hoan bị phế, Lão Chân Mỹ đối với nàng gần như là nói gì nghe nấy. Tuổi của Hoan Hoan so với Lão Chân Mỹ thì lớn hơn khoảng hai ba tháng, Lão Chân Mỹ suốt ngày gọi Hoan Hoan tỷ tỷ, Hoan Hoan tỷ tỷ vô cùng thân mật…

Lúc ấy, Hoan Hoan còn dạy cho Lão Chân Mỹ không ít thứ, sau khi kinh mạch của Hoan HOan bị phế, Lão Chân Mỹ thậm chí nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn, khiến cho Hoan Hoan thật sự hiểu cái gì gọi là nhân tình thế thái. Hoan Hoan trời sinh ngông nghênh, người khác không đến, nàng cũng sẽ không thèm chớp mắt hay quan tâm để bị người khác cười nhạo.

Chỉ có lúc nghèo túng thì ngươi mới có thể nhận rõ ai mới là bạn bè chân chính.

- Ta cũng không tệ lắm, có thể ăn, có thể ngủ.

Hoan Hoan nhàn nhạt trả lời, mặc dù cảnh ngộ có thể chịu đựng được, nhưng nàng coi như không câu chấp.

- Xem ra người nào đó vẫn sống rất thoải mái nha, thật ra đám tộc trưởng bọn họ đúng là chịu khổ, vì sưu tập Tụ Khí Đan mà lo âu đến mức đầu tóc cũng bạc trắng cả ra, nhưng lại để cho sói ăn hết.

Ánh mắt Diệp Không Ngạn híp lại, nhìn lướt qua Diệp Thần, nói:

- Nghe nói Thị Lâm Quận Vương có được một viên Đoạn Tục Đan, tộc trưởng sau khi biết được thì hai người trước đã vội vã chạy tới vương phủ Thị Lâm Quận, cầu xin Thị Lâm Quận Vương ban thuốc, thậm chí không tiếc quỳ xuống trước mặt Thị Lâm Quận Vương, nhưng lại bị Thị Lâm Quận Vương đuổi ra ngoài. Muốn bảo vật quan trọng như thế, Thị Lâm Quận Vương làm thế nào có thể tùy ý tặng người chứ? Chỉ tiếc là tộc trưởng cả đời anh hùng, là một người sắt đá như vậy lại phải quỳ xuống xin thuốc, hiện tại đã bị cả Thị Lâm Quận lấy ra làm trò cười rồi.

Ngươi nói gì?

Trong lòng Hoan Hoan trầm xuống, nàng đối với chuyện lần này hoàn toàn không biết chút gì hết, anh chị em và đám người lớn trong tộc cũng không nhắc gì tới chuyện này cả.

- Lão Chân Mỹ, không nên nói nữa!!

Vẻ mặt Lão Biên lo lắng, lạnh lùng quát một tiếng. Chuyện này, đám thúc bá trong Lão gia bảo đã đặc biết thông báo, không thể để cho Hoan Hoan biết được, không ngờ Lão Chân Mỹ bằng mặt không bằng lòng đã nói ra tất cả.

Trong lòng Hoan Hoan chấn động, quay đầu lại nhìn về phía Lão Biên, giọng nói khàn khàn trầm thấp hỏi:

- Biên ca, chuyện này có thật không?

Từ phản ứng của Lão Biên thì chuyện này tám phần là thật rồi. Nội tâm của Hoan Hoan không khỏi đau đớn, phụ thân lại vì nàng mà quỳ xuống xin thuốc, còn bị người ta đuổi ra ngoài. Phụ thân dù sao cũng là tộc trưởng một tộc, có thể tưởng tượng nội tâm của phụ thân khuất nhục cỡ nào.

- Tại sao không cho ta nói? Tộc trưởng bọn họ ngầm vì ả ta làm bao nhiêu chuyện, vì vơ vét Tụ Khí Đan cho ả ta chăm sóc kinh mạch mà Lão gia bảo gần như dùng hết tài lực để dành trong mấy chục năm qua. Chính ả đã liên lụy Lão gia bảo trở thành như bây giờ, nếu ta là một tên phế nhân như ả thì đã sớm đập đầu chết quách cho xong rồi! Không thì ít nhất có sắc đẹp thì hãy dùng sắc đẹp mà kiếm lại chút ít cho gia tộc đi, kẻo sau này xuống sắc có khi giun cũng không thèm ngủ chung.



Thấy hay nhớ vote 10 sao + theo dõi truyện nha ~.