Chương 5: Linh Lam

Chúng Thần Mộ Địa

Chương 5: Linh Lam

Bên cạnh Nine đã có một cô nàng Tinh Linh nhưng Gold thuộc dạng hình chiến đấu không phải dạng phụ trợ, thêm nữa cô nàng này không chút hứng thú đối với Trị Liệu thuật hay Cổ Ngữ nên điểu đó là không thể.

"Giống loài này thật biết chọn địa điểm, nằm cạnh con suối, lẫn khuất trong đại thụ bạt ngàn, dưới chân dãy núi lớn, một rào chắn thiên nhiên ngăn cản dã thú và dị tộc, chà chà, còn cả cánh đồng hoa, trang trại chăn nuôi gia súc và...Tinh Linh Mẫu Thụ nữa, cũng chẳng biết nó có giống tiểu thuyết miêu tả hay không?" Nine thầm nghĩ.

Nine lục lọi trong trí nhớ của mình cách xuất hiện sao cho hoành tráng mà ít gây phản cảm nhất: "dang rộng cánh trên bầu trời mà cất giọng uy hiếp...cách này không được.", cậu lập tức lắc đầu, họ hiểu cậu nói gì thì chắc Nine đi bằng đầu.

"Dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân...giả dụ hung thú mò đến rồi ra tay cứu giúp...hmm...cách này sến quá, không dùng được.", cách này nhỡ trong lúc đó cậu lỡ tay thì đi tong, hơn nữa bản tính Nine xưa nay vốn ôn hòa, nếu có cao nhất dừng lại ở mức hù dọa là hết.

"Hay là chui vô chiếc nhẫn giống cơ duyên mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết...hmm...chỉ có thằng ngu mới dùng cách này...", trời đã nhá nhem tối mà Nine vẫn chưa nghĩ ra cách phù hợp, nếu không phải đã trở về nhân dạng thì trên bầu trời Tinh Linh hẳn sẽ là một quả cầu lửa khổng lồ rọi xuống.

Chán nãn, Nine tìm một hang động lớn nằm khuất sau mỏm núi đá đi vào. Hang động tối tăm và lạnh lẽo, Nine lại quay về dạng chân thân, thu nhỏ kích vừa đủ chui vào mà nằm trong đó, hơi nước xung quanh bị bốc hơi sạch, cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Nine bắt gặp một thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy dựa người vào vách đá, tiếng thút thít khe khẽ. Tiếp đó, bóng hình nhỏ nhắn ấy nhích dần về phía cửa hang rồi cắm mặt chạy thẳng.

"Lại là giấc mơ đó." Nine thầm nghĩ, cậu thản nhiên nhìn, lâu lâu lại ngáp lấy vài cái. Sự xuất hiện của kẻ lạ mặt ngày càng thường xuyên hơn cho đến khi Nine biết, đây không phải mơ mà là thật, chẳng qua đặc tính của Long tộc khi ngủ làm cậu quên đi điều này. Nhớ lại, kể từ lúc đến thế giới này, Nine chưa ngủ bằng chân thân bao giờ, ở nhân dạng, đặc tính chủng tộc của cậu chịu nhiều áp chế mà Nine không biết.

Lần này, kẻ lạ mặt quăng vào miệng cậu một loại quả khô cứng, bên trong chứa rất nhiều nước, trông nó không khác gì trái bí ngô, có điều không phải mà đỏ mà là màu xanh lá.

Nine khẽ đảo tròng mắt nhìn làm thân hình kẻ đó khẽ run lên, rất lâu sau mới cử động lại. Không nói lời nào, cắm mặt chạy thẳng.

"Thú vị, cơ mà cảnh này nhìn quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi." Nine chợp mắt lại, theo phỏng đoán của cậu, ngày mai kẻ đó lại đến.

Quả nhiên chiều hôm sau, kẻ đó lại đến. Nhìn kỹ, đây là một bé gái, mái tóc màu băng lam cắt ngắn xõa ngang tai, đôi mắt một màu xanh lam huyền ảo.

Lần này có vẻ như cô bé đã hạ quyết tâm. Cố hít một hơi sâu, nàng nhích từng chút từng chút về phía Nine, đôi bàn tay nhỏ nhắn có phần run rẩy chạm nhẹ vào lớp lân phiến đỏ rực của cậu, lớp nhiệt năng tỏa ra đã bị Nine áp chế lại, nhiệt độ cơ thể cậu chỉ cao hơn người bình thường đôi chút.

Nine ngoác miệng ra để lộ hàm răng nhọn hoắc lởm chởm màu than hồng, cô bé kia đối với hành động này của Nine liền xanh mặt, chờ một lát sau thấy cậu không có hành động gì mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta vuốt nhẹ hàm răng của Nine làm cậu cảm thấy buồn cười, nghĩ; "cái này không phải chải răng trá hình đi."

"...." Cô bé Tinh Linh chỉ vào người và nói thứ gì đó nghe như là Linh Lam.

"Chơi với loli không ổn chút nào." Nine nghĩ vu vơ đôi chút, cậu gầm nhẹ: "Nine." Một lát sau, cậu nhấc một cái móng vuốt chỉ vào cô bé và nói: "Linh Lam.", cô bé Tinh Linh gật đầu cười: "Linh Lam.", rồi chỉ vào Nine: "Nine."

"Nine..."

"Linh Lam."

Kể từ đó, ngày nào Linh Lam cũng ghé qua hang động tìm Nine, cậu nhân dịp này liền dạy cho nàng tiếng Việt và một số kiến thức cần thiết, bản thân Nine không cần học ngôn ngữ của Tinh Linh làm gì, chất giọng của cậu không hợp để làm điều đó.

Mới đó đã ba tháng trôi qua.

Trong thời gian này, Linh Lam đã nắm sơ bộ được cách sử dụng tiếng Việt, việc giao tiếp giữa nàng và Nine không còn khó khăn như trước. Để phòng vệ, Nine dạy thêm cho Linh Lam một ít ma thuật cấp thấp về Triệu Hoán, Cổ Ngữ và Trị Liệu, không nhiều nhưng đủ để tồn tại trong tinh cầu còn hoang sơ này.

"Ngài Nine...ngài Nine...em làm được rồi...", đứng trong hang động, Linh Lam khua chân múa tay về thành quả mình đạt được, nàng tận dụng luồng pháp lực ít ỏi của mình câu thông với thiên địa nguyên tố, qua đó triệu hồi ra một con golem cấp độ 1.

"Khá lắm." Nine lên tiếng khen ngợi.

"Chưa hết đâu, đây là phép Trị Liệu này.", trên tay Linh Lang bừng sáng lên một tia quang mang nhỏ, tồn tại được vài giây rồi tắt, tuy thế cô bé vẫn mở miệng cười tươi: "còn đây là Cổ Ngữ, phần ngài giao cho học, em đã học xong cả rồi.", nói xong nàng nhặt một hòn sỏi nhỏ gạch lên nền đá.

"Tốt lắm. Thế em không nói cho dân làng biết chứ?"

"Không...không đâu.", Linh Lam sửng sốt lắp bắp nói: "trong làng, em không có bạn, nhà em nằm trong góc khuất cuối làng, không ai quan tâm em làm hay nói gì đâu, với lại em chưa nói với ai kể cả bố mẹ về ngài cả."

"Vậy! ta cần em đứng đầu ngôi làng này, trở thành người mà dân làng tin tưởng nhất, người có tiếng nói nhất, em có làm được không?" Nine thú vị nhìn Linh Lam chờ câu trả lời.

"Em...em...", Linh Lam bối rối, cúi gằm mặt xuống, hồi lâu vẫn không trả lời.

"Vậy là em không làm được?" Nine hỏi với giọng thất vọng.

"Không...không phải."

"Thế tại sao?", cảm giác cứ như là trẻ con làm sai, người lớn chỉ bảo cả. Nine tự cảm thấy tội lỗi trong người, có điều cậu quăng phắc cái cái lý do này ra khỏi đầu, "đây không phải Trái Đất mà là Dị giới, mà ở Trái Đất khi xưa cũng như vậy mà, ta đang làm việc tốt, ta không có sai.", ngay lập tức Nine lấy lại tinh thần, cậu đây là đang làm việc tốt, mà việc tốt cần phải được duy trì và phát huy, Nine tự nói với lòng mình là như vậy.

"Em thấy mình không đủ tư cách, nhà em nghèo nhất làng. Em lại trông không giống ai, em là thứ dân làng gọi là thừa thãi, ngay cả tư cách tiến vào Mẫu Thụ còn không có, em vô dụng lắm, em không làm được.", Linh Lam mếu máo trả lời.

Nine trầm mặc, cậu quay về nhân dạng, bước tới.

"Ngài...", chưa để Linh Lam nói hết câu, cậu ôm cô bé vào lòng thủ thỉ: "Em không vô dụng, em rất đặc biệt. Chúng giống nhau bởi chúng là người thường, còn em, em sinh ra để lãnh đạo, để cai quản chúng, em khác biệt, hãy nhớ điều đó."

"Nhưng mà... " Nine đưa tay chặn miệng Linh Lam lại: "Chúng có thể làm được như em không? không thể. Vận mệnh đã đưa em đến với ta, điều đó tạo ra sự khác biệt giữa em và chúng. Hãy nhớ điều này, em là duy nhất...là duy nhất, là người mà ta tin tưởng...tiến lên đi, dẹp bỏ hết chướng ngại cản đường...không phải em cần chúng mà là chúng cần em...tiến lên nào cô bé...ta luôn ở cạnh em...tiến lên đi...hãy rút thanh gươm của em ra...vì em và...vì ta."

Lời nói của Nine như có ma lực làm Linh Lam ngơ ngẩn, cô bé lẩm bẩm: "không phải em cần họ mà là họ cần em...họ cần em...em sẽ khai sáng cho họ...em sẽ làm điều đó...vì ngài."

Như đã quyết tâm, hai mắt Linh Lam không còn sự chần chờ mà thay vào đó là sự quyết đoán. Nine xoa nhẹ mái tóc cô bé mà cười: "Tốt lắm...ngày mai sẽ là ngày kết thúc và...cũng là ngày mà mọi thứ sẽ bắt đầu."

"Ngày mà mọi thứ sẽ bắt đầu...", Linh Lam lẩm bẩm.

Tối hôm đó, Linh Lam dẫn theo Nine về căn nhà tồi tàn góc cuối làng, nơi gia đình cô bé trú ngụ.

"Ngài đứng ngoài chờ, để em vào thông báo cho bố mẹ.", Linh Lam dặn Nine một câu rồi chạy vọt vào trong.

"Có nên nghe lén không nhỉ?", Nine lắc đầu: "không được, người tốt như mình thì cần gì phải nghe lén, cơ mà họ nói lớn thế kia thì không nghe sao được...à quên mất...nghe cũng có hiểu quái đâu."

Trong khi chờ đợi, cậu đưa mắt quan sát căn nhà. Ngoài mấy thanh gỗ bện lại với nhau bằng bùn đất và cỏ khô thì không có gì khác. Mái nhà cũng chỉ là từng tán lá khô cột đan xem với nhau buộc lại mà thành, ánh đèn lờ mờ từ lũ đom đóm bỏ trong lớp màng vỏ mỏng dính phát ra, càng làm khung cảnh thêm phần heo hút.

Nói là nghèo nhưng đa phần thôn dân đều dùng loại nhà này, chỉ khác nhau ở kích thướt, trừ một vài ngôi nhà làm bằng đá nằm giữa khu trung tâm, Nine đoán rằng đó là nơi những kẻ quyền quí trong làng cư ngụ.

"Không khác tiểu thuyết là mấy, toàn là hoa quả khô.", Nine đưa ra kết luận khi nhìn một vài loại quả phơi trước hiên nhà, cậu cũng không ngửi thấy mùi thịt tươi nào quanh đây.

Xoạch!...

Cánh cửa bằng rơm rung lên khi bị đẩy ra ngoài, Linh Lam đứng bên trong vẫy tay, nói: "ngài Nine, vô đây.", cậu có thể thấy rõ hai cái bóng lờ mờ thấp thỏm in trên tường, Nine thầm cảm ơn trời bởi bất kỳ bậc phụ huynh nào khi nghe tin con mình chơi cùng quái vật mà có phản ứng bình thường, chí ít là chịu gặp người bạn đó, kinh nghiệm xem phim Hollywood của cậu không phải để chơi.

Nine bước từ từ vào trong, là khách nhân, ít nhất phải biết lịch sự khi gặp mặt chủ nhà.

Chào đón Nine là một mỹ phụ có bề ngoài xanh xao, không phải do bệnh mà là do thiếu ăn. Cơ thể mảnh mai không vì lao động mà che khuất được đặc tính chủng tộc.

Người đàn ông không khá hơn là bao, cao gầy và ốm yếu là nhận xét chung của Nine về họ. Nếu Linh Lam sở hữu mái tóc băng lam và đôi con ngươi xanh biếc thì hai người sở hữu một mái tóc bạch kim thuần chất Tinh Linh.

Cơ thể Nine quá to lớn so với họ, bằng chứng là người đàn ông giật mình đứng lên, chỉ cao tới ngang ngực cậu, kể cả trong nhân dạng, hình thể của Nine vẫn rất lớn.