Chương 1: Xuyên Không

Chúng Thần Mộ Địa

Chương 1: Xuyên Không

Những áng mây nặng nề màu xám xịt lượn lờ quanh đỉnh núi. Gọi là đỉnh nhưng nó không hề nhọn như thường thức mà bằng phẳng, vách núi cũng dựng đứng như có ai gọt trông không khác gì đỉnh Roraima ở khu vực Nam Mỹ phóng đại.

Gió bắt đầu mạnh, từng đợt cuồng phong rít gào trộn lẫn với tiếng sấm rền tạo thành một bản hòa tấu sởn gai ốc, đâu đó trên những đám mây, một vài tia sét xanh lè lợp chợp xẹt xuống.

Rè è è è!....

Dường như đáp ứng một lời kêu gọi nào đó, chúng không lời mà hẹn cùng lúc đánh về một điểm giữa trung tâm. Luồng điện mạnh dần cho đến khi đạt mức cực đại cứ như là năng lượng lôi điện khắp khu vực dồn nén lại tại đây.

Giữa tầng không bổng chốc sinh dị tượng, một quả cầu sét khổng lồ được cấu thành từ hàng vạn sợi lôi điện li ti trôi nỗi giữa tầng trời, trong không khí tràn ngập từ tính. Một khung cảnh hoành tráng mà đến những thướt phim Hollywood kinh điển nhất cũng không đạt được, tiếc rằng không một ai đủ diễm phúc để chứng kiến.

Trong lôi cầu dĩ nhiên lại có đến hai người, cho đến khi lôi biến tan đi để lộ ra hai kẻ bên trong. Một người mặc bộ chiến giáp ngân sắc với tà phi phong sờn bạc, người còn lại là một cô gái Tinh Linh tuyệt mỹ.

Cảnh tượng này dễ làm người ta liên tưởng đến Kẻ Hủy Diệt một siêu phẩm của Hollywood có điều không như các nhân vật trong phim còn giữ được tỉnh táo khi du hành xuyên thời gian, hai người này hiện trong trạng thái ngủ say chưa tỉnh.

Hmm!...

Cô gái Tinh Linh là người tỉnh dậy trước, cô lồm cồm ngồi dậy, lau đi đống bụi bẩn bám trên mặt mình, cái miệng nhỏ nhắn ngáp cái rõ to sau đó mới lay gọi người bên cạnh.

"Ngài Nine...ngài Nine, tỉnh dậy coi nào!"

Gọi mãi không ăn thua, cô thôi không gọi nữa. Nhìn vào nhiếc nhẫn màu lục bảo đeo trên ngón trỏ, cô bất giác mỉm cười. "Để xem ngài còn ngủ đến bao giờ." Cười thầm trong lòng.

Cô đưa một luồng tinh thần lực vào chiếc nhẫn, trước mắt nhanh chóng hiện lên một vùng không gian, diện tích ước chừng 100m2. Trong đây đa phần chứa các nguyên liệu thô như thịt tươi, rau củ quả và các vật dụng linh tinh khác.

Các vật phẩm dù là tươi sống khi cất chứa tại đây, thời hạn sử dụng là vĩnh viễn. Cô lấy trong đó ra một miếng thịt tươi cỡ bự và một đống gia vị cùng công cụ nấu nướng.

Tinh Linh ngoài chức nghiệp thiên phú Cung Thủ và Thuần Thú Sư, cô còn một chức nghiệp khác gọi là Trù Sư. Tạo nghệ bếp núc của cô đạt mức đăng phong tạo cực, không phải ngẩu nhiên Nine luôn mang cô theo bên mình.

"Hỡi Hỏa Tinh Linh, đứa con của Hỏa Thần và những ước mơ cháy bỏng. Hãy đáp lại lời kêu gọi của tôi."

Cô vung cây pháp trượng nạm ngọc tinh xảo của mình, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Thông thường mà nói, việc kêu gọi Hỏa Tinh Linh đa phần phục vụ cho mục đích chiến đấu và nghiên cứu ma pháp nhưng trong trường hợp này lại khác, cô đơn giản chỉ muốn nó giúp mình nấu nướng, chất lượng lửa của Hỏa Tinh Linh cao hơn hẳn hỏa hệ ma pháp cô đang theo học.

Cung Thủ luôn cần một ít ma pháp phụ trợ nhằm gia tăng uy lực đòn tấn công, ngoài ra nó còn giúp ích cho một vài việc khác như việc cô đang làm chẳng hạn.

Theo lời kêu gọi của cô, một tinh điểm hỏa sắc có cánh dần xuất hiện, nó lượn quanh người cô vài vòng, trên tay cầm thêm một quyền trượng bé tí. Sự xuất hiện của Hỏa Tinh Linh làm nhiệt độ quanh đỉnh núi ấm dần, nó đáp lên vai cô đợi lệnh.

Hài lòng với kết quả của mình, cô lập tức bắt tay vào công việc. Chốc lát sau, một mùi hương hấp dẫn đến nao lòng từ miếng thịt nướng bắt đầu lan tỏa, cô gái nhìn về người còn lại cười nhẹ, cô đang đợi.

Nine lúc này đang say mộng đẹp, nó là bộ mặt tương phản hoàn toàn so với hiện thực cậu đang sống. Mộng đẹp không kéo dài lâu, cậu bị đánh thức bởi một mùi hương đặc biệt, Nine dám thề từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu cậu ngửi thấy hương vị quyến rũ đến thế.

"Quái lạ! chẳng lẽ mấy thằng kia giở chứng." Nine lấy làm kỳ, trước giờ việc nấu nướng trong phòng do cậu đảm nhiệm, mấy thanh niên kia dường như chưa bao giờ đụng tay vào bếp cả và nếu có, bọn nó cũng không đủ trình để làm nên điều này. Dù đang buồn ngủ cậu cũng không thể cưỡng lại được, cái bụng của cậu réo lên kháng nghị, nếu không ăn, Nine tự cảm thấy có lỗi với chính mình.

Nhưng cậu đã nhầm.

Đây không phải phòng trọ quen thuộc, đây không phải Sài Gòn cậu biết. Trước mặt cũng không phải mấy thằng bạn dở người hay lão giảng viên khó tính mà là một cô em Tinh Linh xinh xắn vượt qui trình.

Nine đưa tay dụi mắt. Càng bất ngờ hơn khi cậu nhìn thấy bàn tay mình, nó không gầy gò xanh xao mà được bọc kín trong lớp giáp sắt.

"Em biết ngay mà! Phải dùng cách này ngài mới chịu tỉnh." Cô nàng Tinh Linh kia cười hì hì lại ngồi xuống gần cậu, đủ gần để nhìn thấy chiếc quần chip dâu tây thấp thoáng dưới lớp áo da thú của cô nàng.

"Cảnh này thấy quen quen." Nine tự vấn lòng mình. Gương mặt cô nàng này quá quen thuộc, nó giống hệt NPC cậu tạo ra trong một tựa game offline do Nhật sản xuất. Một dấu chấm hỏi to đùng lấn át đi bản năng của thằng đàn ông trong cậu.

"Em là Gold?" Nine nghi hoặc, cậu hỏi với giọng không chắc chắn.

"Dĩ nhiên em là Gold!" Cô nàng trả lời đầy khó hiểu, thậm chí còn đưa tay huơ huơ trước mặt cậu.

"Để xem nào! Để xem nào." Nine đưa tay ôm đầu, cậu cố gắng sắp xếp lại tất cả những gì cậu có thể nhớ. Máy tính và game đó là những gì cậu có thể nhớ. Đã từng đọc truyện xuyên không nhưng khi nó ứng vào bản thân thì trong nhất thời không dể tiếp nhận tí nào.

"Thôi kệ! kiếp trước mình là thằng ba không, không gia đình, không tiền và không gấu, chả có gì mà tiếc." Nine tự trấn an bản thân khỏi mớ lộn xộn đang nảy sinh trong đầu.

"Ngài không sao đấy chứ? Phản ứng của ngài kỳ quá."

"À ừ! Ta vẫn bình thường." Nine đứng dậy, cậu nặng nề đi tới bữa ăn do Gold soạn sẵn. Overlord cậu đã từng xem, tâm trạng của Aint cậu cũng hiểu được phần nào.

"Em biết ngay mà, gì chứ mùi thức ăn chắc chắn ngài sẽ không cưỡng lại nổi."

Nine cười trừ. Nine là tên nhân vật tự đặt trong game của cậu, cậu cũng không nhớ rằng mình có thiết lập chức nghiệp Trù Sư cho Gold, đơn giản cô nàng là người học việc được cậu tạo ra để phần nào xua tan nỗi cô đơn xâm chiếm mỗi khi lặng người.

Gold đặt thức ăn lên một chiếc bàn thủy tinh tinh xảo, cô nàng lôi tiếp thêm một vài rau quả tráng miệng, miệng cười tủm tỉm không ngớt.

"Em có vẻ vui quá nhỉ!" Nine ngồi lên ghế. Cậu quan sát Gold chuẩn bị bữa ăn, suốt quá trình cô nàng luôn cười, điều này khiến cậu khó hiểu, buột miệng hỏi.

"Đâu có! Em vui vì ngài thích món ăn em làm. Thế thôi." Gold trả lời bẽn lẽn.

Nine "à" lên một tiếng, cậu chờ cho đến khi Gold ngồi vào bàn mới tháo lớp giáp trụ ra. Trong game, nhân vật của Nine thuộc Long tộc nên sở hữu những nét đặc trưng riêng dù rằng cậu đang ở dạng nhân hình.

Ngoài mái tóc đỏ sậm màu và đôi mắt hoàng kim kẻ sọc của loài bò sát trông Nine không khác gì mấy so với nhân loại. Sở dĩ tóc cậu màu đỏ bởi cậu đang trong trạng thái nhân thể của Hỏa Long.

Ngoài nhân thể của Hỏa Long ra, Nine còn một vài dạng khác và tất nhiên với điều kiện game offline, cậu đã phá đảo trò chơi này từ lâu rồi, điều đó đồng nghĩa với việc level của cậu đã max. Nhưng đừng nhầm, max ở đây chỉ đúng với trạng thái Hỏa Long và một số long dạng khác, còn những long dạng đặc biệt cậu thậm chí còn chưa đạt đến lv10.

Nine vứt bỏ hình tượng soái ca của mình mà vùi đầu vào bàn ăn. Cậu ăn một mạch cho đến khi trên bàn không còn một món, sức ăn của Long tộc vốn không phải chuyện đùa.

"Em không ăn à?"

Phát hiện ra mình có phần khiếm nhã, Nine cố nuốt miếng thịt cuối cùng vào miệng, cậu hỏi dù biết rằng đã có câu trả lời.

"Em ăn rồi."

"Thế sao dĩa của em còn trống trơn thế kia?"

"Em ăn hoa quả là đủ no rồi. Tinh Linh tộc vốn không ăn thịt nhiều cho lắm."

"Thật sự?"

"Ưm" Gold đáp với giọng không chắc chắn. Nine dù biết cô nàng đang nói dối nhưng cậu không tiện vạch ra, dù gì cậu mới chính là người không đúng. Nine lấy một quả táo đặt trên bàn, cậu chầm chậm đi đến bên rìa mép núi, nhìn xuống.

Một vùng bao la rừng rậm bao trùm bởi màn sương mù dày đặc, thỉnh thoảng tiếng gầm từ hung thú ngự trị trong rừng vọng đến, khung cảnh lãnh mịch tột độ. Nine cắn một miếng táo thưởng thức, bằng vào nhãn lực vượt trội của mình, cậu dễ dàng nhận thấy sâu trong màn sương kia là vô số cặp mắt đỏ rực khát máu đang lởn vởn trong rừng.

"Ngài Nine này."

Gold bước tới vỗ nhẹ vào vai Nine, xét về chiều cao, nàng chỉ đứng đến bả vai của cậu, dù rằng ở nhân hình, kích thướt Nine vẫn là rất lớn so với nhân loại. Tinh Linh tộc vốn đã cao nhưng nếu so với Long tộc thì vẫn không đủ.

"Hử?"

"Hôm nay em rất vui."

"Chuyện quái gì đang xảy ra với cô nàng?" Đấy là điều Nine đang suy nghĩ. Cậu đưa tay gãi mái tóc tổ quạ của mình, hỏi: "Vì sao? Nãy giờ em cứ cười suốt."

"Ngài chưa từng nói. Chưa bao giờ."

Nine trầm mặc. Trong game thế quái nào cậu có thể nói được, Gold trước đây luôn lẽo đẽo theo cậu, không một lời nói. Thậm chí cậu từng nghi ngờ đây đang là thế giới thực tế ảo, thế nhưng cảm giác chân thực này khiến cậu không thể không tin rằng mình đang ở một thế giới khác, và Gold không phải đống số liệu mà là một sinh vật thực thụ, một sinh vật có ý thức, tư duy độc lập.

Nine cảm thấy rối bời, cậu không biết nên nói thế nào, đành cười khan: "Không phải ta đang nói đấy sao?", Gold nhu thuận gật đầu: "vâng"

Nine dõi tầm mắt về xa, cậu chưa chắc chắn rằng thế giới này có con người tồn tại hay không. Việc đầu tiên cậu nên làm là ra khỏi đây và tìm đến thành trì con người nếu có thể.

Gold háo hức nhìn cậu, "ngài sẽ hiện chân thân chứ?" Nine sực nhớ nàng còn có một chức nghiệp khác là Thuần Thú Sư, Nine ho nhẹ: "Ta không phải thú cưng. Nhá"

"Ngài là lão sư tôn kính của em mà." Gold cười hì hì lôi hai tấm đệm lưng có đính một ma tinh hạch màu tím từ nhẫn không gian ra và ngồi xuống, trông nó không khác mấy so với phương tiện di chuyển cá nhân của Frieza trong bộ DragonBall kiếp trước.

"Khởi hành nào!" Gold vươn tay lên và huýt sáo, bộ dáng thập phần phấn khích. Nine phì cười, kinh nghiệm trò chuyện với phụ nữ không phải cậu không có nhưng đến mức tự nhiên như thế này thì chính cậu cũng thấy lạ, cảm giác rất thân thuộc và tự nhiên, Nine đành vịn lý do đặc thù huyết mạch mà bấu vào, dẫu rằng cậu không tin tưởng cho lắm.