Chương 2: Sơ Nhập Thế Giới

Chúng Thần Mộ Địa

Chương 2: Sơ Nhập Thế Giới

Thời điểm Nine quyết định rời khỏi nơi này ước chừng khoảng giữa trưa, sương mù dày đặc đến nỗi ánh mặt trời cũng không thể len lõi vào. Cậu không lựa chọn bay trên cao, thay vào đó lại di chuyển trên mặt đất, kiếp trước cậu chưa từng có cơ hội tham quan du lịch một cánh rừng nguyên sinh nào, đây là dịp khó có thể để cậu cưỡng lại.

Đáp xuống dưới chân núi, khu vực này là một mảng đá vôi to nhỏ lởm chởm nằm rãi rác lẫn trong đống cỏ dại cao ngút đầu người. Thỉnh thoảng Nine bắt gặp một loại quả giống quả Thù Lù hay mọc ở miền quê cố hương, chỉ khác ở chổ màu sắc của chúng không phải màu xanh trắng mà là màu tím và đỏ.

"Loại quả này lạ quá. Em nghĩ mình nên lấy một số về nghiên cứu." Gold nói với Nine. Gọi là lấy một số nhưng nếu nhìn vào số lượng Gold thu thập thì trái ngược hoàn toàn, cô nàng mất kha khá thời gian để thu gom chúng.

Với kiến thức của Nine, cậu không nhận biết được đây là loại gì, có lẽ là kịch độc cũng có lẽ không. Trong thời gian chờ đợi, Nine lấy thêm một số trái cây tráng miệng lưu giữ trong kho đồ khi cậu thu thập trong game ra dùng, số lượng vật phẩm trong kho đồ của cậu đã lên đến con số thiên văn, trò chơi này tính từ thời điểm Nine down về đã hơn năm năm thời gian.

Năm năm là quá đủ để chất full kho đồ của một người.

Vượt qua đám đồng cỏ, nơi này bị ngăn cách bởi con sông lớn cắt ngang khu vực đồi núi và rừng rậm. Nước sông trong vắt, nhìn bằng mắt thường dễ thấy hàng đàn quái ngư đủ loại đang tung tăng bên dưới.

Trời đã sẩm tối.

Nine dựng tạm một chiếc lều dọc bãi đất phù sa bồi đắp cạnh con sông. Giờ này nếu còn ở Trái Đất hẳn cậu sẽ lôi điện thoại ra và bôn ba trên khắp các trang mạng xã hội, tuy nhiên đó là nếu.

Con người là động vật sinh sống theo bầy đàn, dù rằng Nine trên cơ bản đã không còn là con người nhưng đặc tính chủng tộc theo cậu hơn hai mươi năm không thể trong một sớm một chiều phai nhạt được.

"Ngài có vẻ buồn." Gold nằm gối đầu trên cái bờm của con Ngân Nguyệt Lang, hồn ước thứ nhất của cô nàng, lên tiếng hỏi. Gold đủ tinh tế để nhận thấy những thay đổi cảm xúc dù là nhỏ nhất của cậu, tất nhiên cái thở dài và độ co dãn đồng tử của cậu không qua mắt được cô ấy.

"Em nghĩ vậy sao? Ta thì có gì buồn cơ chứ." Nine khẽ cười, cậu cắn một miếng lớn lên quả táo đặt trên chiếc bàn nhỏ giữa lều.

"Hồn ước thứ tư của em, em định để trống nó đến khi nào? Nine đánh trống lãng. Gold lườm cậu một cái, nàng bĩu môi: "không muốn nói thì thôi." Gold vuốt ve cái trán láng mịn của Ngân Nguyệt Lang, nàng nói tiếp: "hồn ước thứ tư phải là một trợ thủ có thể giúp em phát huy tối đa kỹ năng Xạ Thủ của mình, hiện vẫn chưa tìm được." Nói đến đây, nàng có chút buồn rầu.

Về mảng này, Nine muốn giúp cũng không được. Cậu bước ra ngoài đứng nhìn bầu trời đầy sao, ở trên cao một mặt trăng lưỡi liềm khổng lồ màu đỏ, một vài bóng hình to lớn bay lượn là đà trên bầu trời, điển hình thú ăn thịt về đêm.

Sẵn tiện Nine lấy một vài khúc gỗ mục trôi từ thượng nguồn nằm gần lều, cậu nhóm lửa lên. Gold mở tấm rèm che bước ra, con Ngân Nguyệt Lang lững thững đi theo phía sau, bữa tối đã sẵn sàng.

Tối nay Gold muốn đổi món. Cô nàng thi triển mộc hệ ma pháp đan thành tấm lưới lớn thả xuống mặt sông, trời tối không ảnh hưởng mấy đến công việc vây bắt, chỉ chốc lát một mẻ cá lớn được Gold kéo lên. Gold chỉ giữ lại vừa đủ, số còn lại phóng sinh, một biện pháp giữ vững hệ cân bằng sinh thái.

"Đêm nay sẽ là món cá nướng. Nói cho mà biết, kỹ nghệ nướng cá của em không phải loại thường đâu. Đúng không cún con?" Gold xoa đầu Ngân Nguyệt Lang cười hì hì. Hình thể khổng lồ của nó không hợp để gọi là cún cho lắm, con vật cũng rất thông linh, mắt nó híp khuyết lại, khóe miệng mím lại ra vẻ cười rất nhân tính.

Nine liền bắt tay vào phụ. Cậu cắt những phần thừa đi, phần còn lại do Gold xử lý, con Ngân Nguyệt Lang thì chạy đi gắp thêm cây khô để đốt, mỗi người mỗi việc. Số lượng cá khá lớn, phần nhiều là dành cho cậu và đầu Lang này, phần của Gold là số hoa quả dại có sẵn từ trước và một ít thịt cá.

Trong thời gian chờ đợi, Nine ánh mắt như có như không nhìn về hàng tá cặp mắt đỏ rực bên bờ kia sông, không những thế một vài loài bò sát lưỡng cư theo mùi chập choạng bò đến, lượng thực phẩm dành cho ngày mai, cậu không cần phải lo rồi.

Hực!...hực!...

Đầu Ngân Nguyệt Lang nước dãi nó chảy thành từng giọt nhỏ xuống nền đất. Thịt cá sau khi tẩm ướp gia vị và nướng trên tấm vị lưới tỏa ra hương vị say lòng đến kỳ lạ, Nine dám cam đoan, chỉ cần Gold cho phép thì chắc chắn đầu Lang này nhai sạch đến không còn miếng xương.

Đến cả cậu còn bị quyến rũ chứ nói gì nó, còn lũ thú hoang ngoài kia thì sao? chắc chắn cũng thế rồi.

Grừ!...

Ma thú là loài có ý thức lãnh thổ rất cao, nhất là loài sói. Đối với Ngân Nguyệt Lang mà nói, lũ ma thú kia chính là đang xâm phạm lãnh địa của nó, càng quá đáng hơn khi nơi này đang có chủ nhân và thức ăn của nó, điều này không thể chấp nhận được.

Nó chậm rãi đứng lên đi về một phía bên mép sông, nơi có cặp mắt đen ngòm lạnh lẽo ẩn mình bên dưới, một con Độc Giác Cự Xà. Gold nhìn thấy nhưng mặc kệ, nàng có tự tin lớn đối với ma thú của mình, so với Ngân Nguyệt Lang thì Cự Xà kia chỉ thuộc hàng creep.

Phát hiện kẻ địch đến gần, cái sừng trên trán cự xà nhanh chóng tích thành một quả cầu axit đậm đặc, tùy thời phun ra.

Ngân Nguyệt Lang khinh thường nhìn nó. Nó nhấc một chân lên và...xẹt...nhát chém mang theo man lực cuồng bạo xé toạc đầu Cự Xà thành năm mảnh theo đường móng vuốt. Tốc độ của nó quá nhanh, căn bản Cự Xà không thể theo kịp, đây là sự chênh lệch về đẳng cấp.

Những giọt axit dính trên lông nó phát ra tiếng xèo xèo cháy khét, có điều sức ăn mòn của nó phải dừng lại ở đây, nó không thể tiến thêm dù chỉ một bước, tác dụng duy nhất của nó chỉ làm mảng lông của Ngân Nguyệt Lang hơi đổi màu một chút và chỉ đến thế.

Xong việc nó bước đi với tư thế kẻ chiến thắng.

"Mọi việc chưa xong đâu cún con à." Nine khẽ cười trong khi Gold nghi hoặc. "Phần đầu của nó đã nát bấy, làm sao nó có thể sống sót được?" Gold không tin hỏi lại.

"Em hãy chờ một lát nữa."

Gold nhìn lại. Ngân Nguyệt Lang vẫy vẫy cái đuôi chạy tới, hẳn nó nghĩ rằng Gold đang khen thưởng nó, cái đầu to đùng cứ nhúi nhúi về phía Gold làm cô nàng phải bật cười.

Qủa nhiên cái đầu dập nát của con rắn dần liền lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Thấy được sự ngỡ ngàng của Gold, Ngân Nguyệt Lang quay đầu nhìn lại. Không phải một mà là năm cái đầu, con Cự Xà này có đến năm cái đầu.

Ngân Nguyệt Lang liền cứng người lại, nó đang bị quê, một quả quê không hề nhẹ. Nó hơi lùi ra sau, cử chỉ có phần cứng nhắc, Nine không rõ nó có đỏ mặt hay không bởi lớp lông ngân sắc bên ngoài đã che đi mất.

"Sắp xong rồi, nhanh lên nhé." Gold mỉm cười nhìn Ngân Nguyệt Lang cổ vũ. Con sói mau chóng lấy lại tinh thần, nó gầm lên một tiếng, phóng thẳng đến vị trí Cự Xà. Lần này, toàn thân nó bao phủ trong lớp tường gió dày đặc, thân hình khổng lồ không gây khó khăn cho nó về mặt tốc độ. Hai chi sau nhún tạo đà, nó nhảy lên cao.

Giữa miệng nó tụ lại một quả cầu sáng xanh khổng lồ phun thẳng xuống lòng sông. Để tránh làn sóng xung kích và bảo vệ buổi tối, Nine thiết lập một kết giới đủ lớn bao lấy toàn bộ khu lều trại, xong xuôi đâu đó lấy ra hai chiếc ghế, một cho cậu, một cho Gold mà ngồi xuống.

"Gía như có thêm bắp nổ thì tuyệt." Nine thầm nghĩ.

Phải giết cùng lúc năm cái đầu thì con rắn mới chết, cách nhanh nhất tiết kiệm thời gian là thổi bay nó. Uy lực của quả cầu dư sức phá nát phần sông này. Ngân Nguyệt Lang đáp xuống đất, nó tự tin về đòn tấn công của mình, con rắn chắc chắn chết.

Nhưng đời không như mơ.

Giữa đống đổ nát sôi sục ẩn hiện một quả cầu đặc sệt, con rắn dĩ nhiên không bị ảnh hưởng mấy bởi đòn tấn công. Một phần dư năng của nó bị con rắn hấp thu chuyển hóa cùng với mười quả cầu axit từ năm đầu con rắn tụ lại thành một vòng xoáy phóng ngược về nó.

Grào!...

Ngân Nguyệt Lang gầm lớn. Hai chi trước nó tụ thành hai đường móng vuốt bắt chéo nhau chém mạnh vào quả cầu đối nghịch. Một mùi tanh nồng trộn lẫn hơi thở bỏng rát cày xéo lưu vực sông, Ngân Nguyệt Lang nhảy xổ vào khúc sông vẫn đục thì con rắn đã nhanh chân lượn về phía hạ nguồn, để lại nó đang trố mắt tìm tung tích kẻ địch.

"Một bài học đáng giá." Nine đặt miếng cá lên dĩa nhấm nháp, bình luận.

"Vâng! Nó còn cần thực chiến nhiều." Gold gật đầu đồng thuận. "Cún con! Về đây." Gold đưa tay vẫy lại, Ngân Nguyệt Lang mang gương mặt ỉu xìu chậm chạp bước tới. Thương tổn về thể xác thì không có nhưng vết thương tinh thần hẳn sẽ theo đầu Lang này dài dài, bằng chứng là cái nhìn về đống thức ăn trong mắt nó nhạt đi nhiều so với lúc trước, nó hiện đang không có tâm trạng.

"Lũ hung thú tạm thời sẽ không xuất hiện. Em nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ tiến vào khu rừng." Nine miệng gặm một mảng thịt lớn, nham nhở nói.

Gold cố nuốt lát thịt nhỏ vào miệng, nàng lấy ra một cây viết và tờ giấy lúi húi viết vào đó. "Viết gì thế?" Nine hiếu kỳ hỏi. Gold cười mà không nói, nàng pha một cốc ngũ cốc đặt lại rồi đi vào trong, "bí mật." Gold cười.

Còn lại người, một rồng một chó ngồi nhìn nhau, Nine phì cười: "nhìn cái con khỉ." Chả mặc nó có hiểu hay không, cậu nốc ly ngũ cốc Gold pha trước đó vào rồi đi vô lều. Đêm nay đầu Lang này sẽ trực đêm, dẫu rằng điều này là thừa thải.

Ngó nghiêng một hồi, chắc chắn rằng không ai còn lại đây, nó nhếch mõm nhìn đống thức ăn còn lại và lao đầu vào chiến. Xong việc lại quay ra đứng ở mép sông, hiển nhiên nó vẫn cay cú chuyện vừa rồi.

Một đêm cứ thế trôi qua.