Chương 3: Gặp Địa Tinh

Chúng Thần Mộ Địa

Chương 3: Gặp Địa Tinh

Sáng hôm sau, Nine bị đánh thức bởi tiếng sủa rầm trời của con sói, cậu hậm hực giương đầu ra ngoài quát: "câm cái mõm mày vào, mới sáng sớm không để ai ngủ nữa hả?" Ngay lập tức cậu phát hiện không đúng, đứng kế bên con sói là Gold, cô nàng đang cười khúc khích nhìn cậu.

"Ngài Nine này! Ngài trách oan nó rồi, trời đã quá trưa rồi đấy." Vừa nói Gold vừa chỉ lên bầu trời, Nine ngước đầu nhìn lên. Qủa thật mặt trời đã lên thiên đỉnh.

"Ơ thế á?" Nine hơi đỏ mặt hỏi lại.

"Không phải ai kia kêu sớm mai vô rừng cơ mà?" Gold leo lên lưng Ngân Nguyệt Lang phóng qua lòng sông. Nine đành cười trừ lướt theo sau, dù gì cậu là người khởi xướng.

Trời dù đã giữa trưa, cái nắng chói chang của ánh mặt trời vẫn không thể nào xua tan đi màn sương quanh đây. Trên đường đi, Nine chỉ việc ngắm cảnh, ngắm cảnh và ngắm cảnh, điều này khiến cậu phát khùng. Đã thế lâu lâu còn nhận cái nhếch mõm nữa có nữa không của con sói xấu bụng sau lưng, cậu đang nghi ngờ liệu nó có phải người Trái Đất chuyển thế giống mình nữa hay không.

Nine không phải đợi lâu, với tốc độ hiện tại thì ước chừng một tuần để bắt gặp dấu hiệu của nền văn minh đầu tiên. Dọc theo lối mòn trong rừng, cách hàng trăm dặm là một tháp cây lớn nằm giữa khoảng đất trống giữa rừng.

Lối đi vào là một chiếc cổng tự nhiên từ hàng ngàn sợi dây leo um tùm dựng lên, đính trên đó là chiếc bảng mục có dòng chữ ngoằng nghòe như con nòng nọc.

"Wow." Gold vui vẻ reo lên.

Canh giữ trước đó là hai sinh vật thấp lè tè có làn da màu xanh lá, đôi tai nhọn và quai hàm hơi nhô ra. Sự xuất hiện của hai người ngay lập tức đánh động cư dân nơi đây, một trong hai sinh vật phía trước rút ra chiếc tù và, sau đó thổi lên.

"Địa Tinh." Một cái tên chợt hiện lên trong đầu Nine.

Một lát sau, hàng trăm tên Địa Tinh trang bị giáp thô, tay cầm vũ khí chạy ra ngoài, dẫn đầu là ba lão Địa Tinh già khọm. Chúng xì xào thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà Nine không tài nào hiểu nổi, cậu ngoảnh mặt sang nhìn Gold, đáp lại là cái lắc đầu của cô nàng.

Một trong ba lão già tiến tới. Lão lừ đừ cất tiếng, âm thanh rè rè nghe như lũ côn trùng kêu, đây có lẽ là thứ ngôn ngữ tạp âm nhất mà cậu từng biết.

"Đây là ý gì?" Nine nhìn ra ánh mắt hâm mộ của lão dành cho con vật lớn xác đứng cạnh mình, cậu khó hiểu khi lão cứ lấy tay chỉ vào hàm răng vàng ố lởm chởm của lão. "Chẳng lẽ lão muốn ăn thịt chó?" Nine tự tìm lấy một lý do thích hợp nhất.

"Ngài đừng nhìn em! Cái này thì em bó tay rồi. Địa Tinh không phải chủ nhánh trong hệ phân tộc của Tinh Linh, theo cách gọi chính tộc, chúng được xếp vào loại hạ đẳng, sẽ chẳng có ai quan tâm đến lối sống của những sinh vật tầng chót này đâu nên đành để ngài thất vọng rồi." Gold đưa hai tay lên phân bua.

"Thế không có cách nào sao? Hay là dùng vũ lực nhỉ? Không được, ta là người tốt không thể tự tiện động tay động chân như thế!" Nine phiền muộn đưa tay gõ đầu, khiến lớp giáp kim loại vang tiếng ong ong trầm thấp.

Lão Địa Tinh nhận thấy chỉ dùng lời nói không thể khiến hai vị khách nhân trước mắt hiểu, lão gọi một tên Địa Tinh có phần cơ bắp đứng sau lưng lên bảo. Chỉ thấy tên đó gật gù một hồi, sau đó dẫn theo bốn tên nữa chạy vào bên trong.

Nine hiếu kỳ nhìn hành động của lão trong khi Gold ngồi tựa lên cái bờm mềm mại của Ngân Nguyệt Lang, dùng tay xoa cái đầu của nó.

Không phải chờ lâu, cậu liền biết lão muốn gì, "Thì ra là lão mời mình ăn." Nine ồ lên một tiếng, thế mà cậu cứ nghĩ lão thèm thịt cầy.

Màn dạo đầu khá là hoành tráng. Bốn tên Địa Tinh hì hục vác một mảng thịt tươi lớn và vài món hoa quả đệm trên lớp lá khô đi tới. Lão Địa Tinh chống gậy đi vào, trước khi đi lão không quên làm tư thế mời theo cách dễ hiểu nhất.

Nine từ từ bước vô, dân làng tụ tập hai ven đường khá là đông. Cảm giác chào đón quá mức nồng nhiệt thế này khiến cậu cảm thấy lạ.

"Dân làng có vẻ vui vì sự có mặt của chúng ta! Điều này khá kỳ lạ, đây không phải sự hiếu khách, nó giống như... " Nine nhìn một lượt quanh thôn dân trong đây, cậu thở dài: "là hy vọng."

"Ngài nghĩ nhiều rồi. Em thấy chẳng có gì phải bận tâm cả, chào mừng hay toan tính gì đó cũng được. Em tin rằng ngài sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến những kẻ không có ma lực, những người không có khả năng xúc phạm đến ngài. Mà cho dù có thì sao? ừ nhỉ? Hẳn sẽ rất thú vị! Em tò mò không biết khuôn mặt ngài lúc đó sẽ trông như thế nào?"

Nine cốc nhẹ vào đầu Gold một cái, cậu phì cười: "thật ra là có đấy."

"Thật sao? vậy em sẽ chờ!"

Grừ!...

"Không ai hỏi đến mày đâu. Dẹp ngay cái kiểu cười nữa miệng đó ngay, trông thật đáng ghét." Nine thấp giọng phàn nàn con vật to xác đi kế bên Gold. Như thường lệ, cô nàng ngay lập tức bênh vực con pet của mình "Ngài thấy sao chứ riêng em thì thấy nó dễ thương mà. Thẩm mỹ quan của ngài có vấn đề rồi, em chắc luôn."

"Rồi...sao cũng được."

Hai ngừoi đi theo lão Địa Tinh đến một tháp cây dựng giữa làng. Khu vực này khá trống trãi, ngoài tháp cây ra chỉ có một đống củi được chụm lại đặt trước tháp.

"Xem ra cậu được dân làng chào đón đấy chứ? Phải không nhỉ?" Gold ghé sát tai Ngân Nguyệt Lang nói nhỏ, làm cái mặt nó lại vểnh lên kênh kiệu, trưng ra cái kiểu cười nữa mõm mà Nine ghét nhất.

Một số đứa trẻ trong làng hiếu kỳ chạm nhẹ vào bộ lông óng mượt của con sói còn người lớn thì liên tục chỉ trỏ, bàn tàn. Còn về phần Nine, tạo hình đậm chất sát phạt của cậu dễ làm người khác sợ hãi hơn là tò mò.

Dừng lại trước tháp cây, lão Địa Tinh chỉ vào một mái chòi lớn nằm trên chạc cây, ngụ ý hai người sẽ ở trên đó. Tiếp đó, lão chỉ vào đống thịt tươi và miệng. Lần này thì Nine hiểu lão muốn nói gì, cậu quay sang cười với Gold: "Phải để em trổ tài rồi." Gold vênh mặt làm vẻ đương nhiên: "Nghề của em mà."

Nàng bước tới ra hiệu cho bốn tên Địa Tinh kia đi ra, bản thân lấy số gia vị chuẩn bị từ trước trong nhẫn không gian. Với những sinh vật chưa có chút kiến thức ma pháp nào trong đầu, hành động của nàng cực kỳ mang tính thần thánh hóa.

Ezrr!...

Dân chúng tỏ ra rất phấn khích khi thấy màn biểu diễn này, họ nhảy nhót hò reo xung quanh đống củi.

"Hôm nay chúng ta sẽ ăn món thịt quay." Gold nói. Nàng cắt nhỏ miếng thịt ra thành nhiều mảnh, sau đó xiên chúng bằng những thanh sắt bắc ngang qua lửa, và hiển nhiên gia vị là không thể thiếu.

Errrr!...

Lão Địa Tinh bước tới đưa cho Nine một loại nước uống xám đục đựng trong sọ thú, bên trong chứa vài con côn trùng đen kịt còn vùng vẫy, mùi tanh tưởi bốc lên làm Nine đen mặt. So với thức uống do Gold điều chế cách xa một trời một vực.

"Tởm thế." Nine thầm than trong lòng, dù biết không thể từ chối. Nine lắc đầu nguầy nguậy, cậu đẩy cánh tay lão Địa Tinh ra sau, bản thân thì tìm một góc khá xa nơi này ngồi xuống.

Lão Địa Tinh khóe mắt nhếch lên, trông lão có vẻ không vui vì bị từ chối, còn những kẻ khác thì một số còn tỏ ra tiếc rẻ nhìn chiếc cốc lão Địa Tinh còn cầm trên tay. Dù biết là bất lịch sự nhưng Nine không còn cách nào khác, cậu hiện nghĩ được thế thôi.

Quả nhiên cách này hiệu nghiệm, suốt quãng thời gian sau đó không một ai dám bén mảng lại gần Nine, đặc sản của Địa Tinh cậu nuốt không nổi.

"Phần của ngài đây." Gold quấn lát thịt quay trong lớp lá khô đặt trước mặt Nine. "Ngài làm họ buồn rồi đấy! thôi nào, ra ngoài cùng vui với mọi người đi, cuộc sống là phải tận hưởng, đúng không nào?"

"Em nói đúng! Nhưng thế giới này chưa có thứ gì làm ta hứng thú, ta nên tận hưởng điều gì đây." Nine tựa lưng ra sau, ngẩng mặt lên cao mà tự nhủ.

Gold ngẩm người một lát rồi nói: "Làm một điều gì đó thú vị chẳng hạn như đi đâu đó du lịch, kiến tạo một đế chế ma thuật hay đạo diễn một trò chơi ngàn năm như vị Chúa của chúng ta từng làm? Điều đó không phải rất tuyệt sao?", cô nàng cười lên thích thú.

Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu Nine, cậu bật cười đứng dậy: " Ý tưởng thật tuyệt vời nhưng việc đầu tiên là phải phổ cập kiến thức cho cư dân bản địa đã, em cũng nghĩ như thế đúng không?"

"Việc này khá khó khăn đấy! hệ thống ngôn ngữ giữa chúng ta và họ có quá nhiều điểm khác biệt, hơn nữa chưa chắc Địa Tinh là sinh vật có trí tuệ duy nhất ở thế giới này. Truyền tải trí nhớ hay ký ức bản thân cho kẻ khác là điều cấm kỵ, bất khả thi nên em nghĩ chỉ có một cách."
"Cách gì?" Nine hỏi dồn.

"Nhìn ngài kìa! Bộ dáng đó là sao? không phù hợp tí nào cả" Gold chỉnh lại tấm áo choàng nhăm nhúm đính sau vai Nine, nói.

"Ta vô ý quá!." Nine cười.

"Không biết ngài còn nhớ sinh vật gọi là Mirk không?." Gold cười thật tươi.

"Mirk?."

"Chính xác! Con quái vật chuyên đi cất ghép ký ức kẻ khác, bằng cách thay đổi ký ức của nạn nhân, nó từng một thời làm điên đảo Địa Ngục, công địch của chúng quỷ, kẻ lừa đảo bán đứng đồng loại cho thiên sứ, cuối cùng chết tức tưởi dưới móng vuốt của Chúa Qủy Lival."

Về khoản nội dung cốt truyện thì Nine đành bó tay, cậu không mấy hứng thú với thứ này nên khi down game về, cậu trực tiếp bỏ qua. Thế nhưng Nine đã phần nào đoán được dụng ý của Gold, cậu nói với giọng nghiêm trọng: "Hồi sinh nó sao? Khá nguy hiểm đấy, hẳn là em có giải pháp rồi nhỉ? Để một kẻ như nó bên cạnh thì...mất nhiều hơn là được."

"Tất nhiên! Ngài nghĩ chúa quỷ Lival đã hạ nó bằng cách gì?" Gold không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Đập chết nó à?" Nine trả lời thản nhiên.

"Không biết còn làm màu." Gold bĩu môi, cô nàng nói tiếp: "Sở dĩ chúa quỷ Lival hạ được nó bởi một phần trong ngài mang huyết mạch thiên sứ, Mirk là sinh vật sinh ra từ sự lừa dối oán hờn trên nhân gian tích tụ lại dưới Địa Ngục mà thành, đối với nó, quang minh là thiên địch, vậy ngài nghĩ xem." Gold nữa cười nữa không nói.

"À à...ta hiểu rồi. Đối với những kẻ có mang huyết thống quang minh hay sở hữu tâm hồn thanh khiết thì miễn nhiễm với Mirk. Em đang tự khen chính mình hử? đáo để phết."

"Không phải đáo để mà sự thực là thế? Phải không cún con?" Gold quay sang hướng Ngân Nguyệt Lang mà cười.

Ngao... ngao!...

Ngân Nguyệt Lang từ tít phía bên kia tru mõm đáp lại, tiếng hú trộn lẫn với tiếng răng rắc của xương trên cái mặt phì nộn của nó trông khá hài hước.

Nine dám chắc con sói kia chẳng biết mô tê gì mà đáp lại, cứ nhìn cái bản mặt của nó là cậu lại muốn cho nó ăn đấm, cơ mà ai bảo nó có một chủ nhân quá ư là xinh đẹp và thông thái bên cạnh cơ chứ, cậu đành chôn vùi ham muốn này vào tận sâu trong tim.