Quyển 1: Sống lại ở Vu Dương trấn.

Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Quyển 1: Sống lại ở Vu Dương trấn.

….

- Đại khái là như thế này…

- Chuyện kể ra phải nói đến lúc cha ta còn là một thằng nhóc chỉ chừng 11, 12 tuổi. Khi đó cha ta đã từng cứu một nam tử mình đây thương tích lưu lại vào trong chấn, lúc đó nam tử kia đã hứa, nếu thoát nạn, hắn sẽ bói cho cha ta một quẻ.

- Sau vài hôm, nam tử đột ngột biến mất khỏi nhà cha ta, cha ta cũng còn thật thà, nghĩ là hắn khỏe rồi rời đi, lời nói của nam tử đều bỏ qua, cho là chuyện đùa.

- Nhưng rồi khi cha ta hơn 20, nam tử đó đã quay lại cùng với vài người tựa
như sư huynh, sư đệ gì của hắn. Hắn đến để thực hiện lời hứa.

- Theo chỉ thị, cha ta cùng sư huynh đệ nam tử đi vào căn phòng mà chỉ có hai phương lực, hắn ngay lập tức đưa ra yêu cầu muốn cha ta muốn bói về cái gì.
Cha ta cũng vốn lo lắng tương lai gia tộc, nên liền nói "bói xem khi nào Lâm gia bị diệt và vì nguyên nhân gì"

- Nam tử nhanh chóng lập quẻ, đáp lời "83 năm sau, nguyên nhân là do gia tộc đối địch sinh ra một thiên tài không ai trong trấn sánh được hủy diệt". Tính toán ra tức là 15 năm sau thì phải.

- Cha ta giật mình kinh hãi, sau đó lão ta trao đổi luôn cả cây kiếm gia truyền của tổ tiên lưu lại chỉ để mong nam tử kia bói giúp hắn một quẻ làm sao để tránh thoát được nạn này.

- Nghe nói lúc đó cha ta van cầu nài nỉ dữ lắm, nam tử kia mới chịu đồng ý mà bói. Sau nhiều lần thất bại, cuối cũng nam tử kia cũng bói ra.

- "70 năm sau, 11 giờ khuya, ngày 23 tháng 4 trong rừng cách 700m, cứu tinh", nam tử đó chỉ nói có vậy liền chết mất. Đầu đuôi mọi chuyện đại khái là thế.

Trung niên kể lại, tuy có rất nhiều điểm đáng nghi, mờ ảo trong chuyện nhưng dựa theo lời cha hắn, hắn đã chỉnh sửa lại đôi chút, có vẻ lúc đó cha trung niên này còn dấu nhiều điều không nói cho hắn, kể như nam tử kia cùng sư huynh đệ gì của hắn đều là những thứ vượt qua phạm trù luyện khí cảnh, kể như cái xem bói vận mệnh, kể như nam tử không hề già đi khi gặp mặt lại, kể như lúc xong chuyện bọn họ biến mất bằng cách nào, kể như vẻ mặt kì dị khi bọn người kia thấy thanh kiếm tổ tiên lưu lại,…còn nhiều lắm.

- Vì vậy chúng ta hôm nay đến đây nhặt được thằng bé này, nó có thể là người trong lời nói bói quẻ của nam tử kia.

- Sao hư cấu quá vậy?

- Trên đời thực sự có thể đoán trước tương lai được ư?

Hai tên kia nghe hết câu truyện bị cắt xén liền có kinh ngạc, hoảng hốt, ngỡ nàng vô cùng, đầu bọn hắn rất nhiều câu hỏi đặt ra lia lịa.

- Ta không biết, ta cũng chỉ nghe cha ta kể lại vậy. Bây giờ cũng không sớm, chúng ta nhanh về nhà, mai còn làm chính sự.

Ba bóng người dưới ánh lửa chập chờn rời xa….

Sáng hôm sau, Mộc gia,

- Con ta đâu, con ta đâu, con ta đâu, con ta đâu…

Hàng loạt tiếng kêu la, rên khóc từ trong một căn phòng bị khóa kín bên ngoài với nhiều lính gác bao quanh.

"Chát bác…" tiếng đồ đạc vỡ khắp nơi.

"Rầm rầm…" tiếng đập cửa lớn bị khóa, tiếng đập vách vang lên liên hồi thế mà
căn phòng vẫn không bị gì, phải biết nàng ta dù sao cũng là một luyện khí tầng 6 với gần hơn 500 cân khí lực, xem ra nguyên liệu chế tác phòng đủ bền, đủ cứng.

- Trả con cho ta, trả con cho ta…a..aa

Tiếng kếu đau đớn tràn đầy bi thương vang lên.

- Ông à, hay là thả con chúng ta ra đi.

Một nữ trung niên với vẻ mặt khá nhiều vết nhăn đứng bên cạnh trung niên họ Mộc, không ngừng nghe tiếng bên trong vang ra, lại nhìn căn phòng trước mặt mà rơi nước mắt lả chả, lòng nữ trung niên này rất xót, xót cực.

- Ài, cứ để nó kêu la vài hôm, khi nó đuối sức rồi sẽ bình ổn lại thôi.

Mộc gia chủ cắn răng mà nói, trong lòng hắn cũng rất đau thương, không ngờ mất con mà con hắn thành ra cỡ này.

- Cha, ta đã có biện pháp rồi.

Ngay lúc này, một thanh niên chừng 22 tuổi có gương mặt khá thanh tú chạy vào khoanh tay trước mặt hai người.

- Biện pháp gì, mau nói.

Lão gấp gáp hỏi ngay, tình trạng con giá hắn hiện giờ cần nhanh chóng giải quyết, hắn cũng sợ con hắn suy nghĩ dại dột mà tự vẫn đi, bởi vậy hắn phải đứng nơi đây quan sát động tĩnh bên trong để phòng ngừa.

- Cha nhìn.

Thanh niên móc trong áo ra một lọ nhỏ.

- Đây là Lãng quên thủy, có thể khiến người khác mất đi một số kí ức trong 5 năm gần nhất. Con nghĩ là nên cho muội ấy uống dể quên đi nỗi đau thương này.
Lão nhìn cái lọ, lại nhin con trai, lại nhìn căn phòng vẫn đang có tiếng la hét, đầu óc nhanh chóng quyết định.

- Đã thế thì cũng chỉ có làm vậy, nhưng mà cái lọ nước này ngươi lấy nơi nào, sao ta từ trước đến giờ chưa có nghe thấy? Liệu có tin được?

Sống mấy chục năm trong trấn này, hắn làm sao không biết mọi ngóc ngách trấn, Lang quên thủy này là lần đầu tiên hắn nghe.

- À, lọ này là hơn một năm trước, lúc mà có một vị lão y sư dạo ngang qua trấn ta, con nhờ cơ duyên mà mua được lọ này từ lão y sư đó.

Trình bày vấn đề này, mặt thanh niên có chút sốt sắn, nhớ lại ngày xưa hắn chôm rất nhiều tiền của cha hắn chỉ để đổi cái lọ dược này nhằm thuận tiện cho việc cưỡng bức con gái nhà lành trong trấn, cứ chơi xong thì cho uống một giọt tất quên hết, nào nhớ ai đã làm.

- Có hiệu quả không?

Bây giờ lão không có rãnh để truy tìm con trai hắn làm sao có lọ này, mua về dùng làm chi, hắn tập trung con gái cưng của hắn trước.

- Có thưa cha, hiệu quả vô cùng.

Nói đến đây, đôi mắt hắn bỗng sáng hơn bình thường, tinh thần phấn chấn lại có chút như hoai niệm.

- Được, ngươi theo ta, ta chế trụ Vân nhi, còn ngươi sẽ giúp cho nó uống.

Con hắn làm sao hắn không biết tính, xem bộ là hắn có một thằng con trai hư rồi, cho nên hắn không nghi ngờ gì hiệu dụng của lọ chứa Lãng quên thủy này, xong việc này hắn còn phải đi thương nghị với vài trưởng lão về tình báo tối hôm qua mang về, sau lại còn phải báo cáo lên Vũ gia, dù sao gia tộc hắn cũng phụ thuộc vào sự hùng mạnh của Vũ gia.

- Vâng.

Hai cha con bắt đầu tiến đến mở cửa phòng….

….

Ba ngày sau, Vũ gia,

- Vận nhi của ta đâu?

"Bốp"

- Trả lời mau.

Một nam tử cao to, tuấn tú nổi giận đùng đùng tát mặt từng tên lính gác, người hầu.

- Chúng…chúng thuộc hạ thật không biết.

Bọn lính gác ai nấy vẻ mặt đều xám tro, bọn chúng không muốn nói ra sự thật đau buồn là Mộc Vận đã chết, bọn chúng sợ, sợ.

- Vũ Phong, ngươi vừa về sao?

Một trung niên nam vừa đến nơi đây, thấy Vũ Phong liền hỏi, quan sát vài tên lính ùng biểu mặt của hắn, trung niên thở dài, hắn cũng là một trong số ít người biết sự thật.

- Nhị thúc, Mộc Vận của ta đâu?

Nam thanh niên vội gấp gáp hỏi.

- Ài, ngươi vào phòng cha ngươi đi, mọi chuyện đều sẽ rõ.

Trung niên lộ vẻ tiếc nuối

- Vậy được.

Nam thanh niên nhanh chóng rời đi hướng phòng cha hắn, gia chủ Vũ gia
…..

Lâm gia,

- Đại phu, tình trạng nó thế nào?

Lâm Sung buồn rầu, kể từ lúc mang đứa trẻ về đến giờ đúng là nó không hề cử
động hay mở mắt, chẳng khác gì một khúc gỗ chỉ biết thở, hôm qua hắn còn tưởng là nó ngủ ngon, ai ngờ…

- Hây da, cái bệnh này thật tình là trước nay ta chưa từng thấy.

Một lão già đầu hoa râm vừa kinh ngạc vừa kì lạ nói

- Mạc đập ổn định, khí huyết đều hòa, không hề có một dấu hiệu gì khác thường nhiễm bệnh hay di tật gì, tất cả đều hoàn toàn bình thường, nhưng mà tại sao lại không hề cử động, cái này quá khó hiểu, quá khó hiểu.

Người có mặt bên trong đều cũng rất kì quái, sự tình này là như thế nào?

Lâm Sung nhắm mắt suy nghĩ, "Không ấn kí, không cử động nhưng mà lại ở ngay vị trí tiên đoán. Tiên đoán có thể thật cũng có thể giả, đứa trẻ này nơi đó nói không chừng là trùng hợp. Xem nào 15 năm sau nếu dự đúng thì Vũ gia chắc là có thiên tài lộ diện nanh vuốt muốn tiêu diệt Lâm gia hắn, nhưng tính tới tính lui hắn vẫn chưa phát hiện ai có vẻ đáng ngờ, ài, chắc còn phải thám thính thêm tin tức. Đứa trẻ này vẫn cứ giữ lại phòng trừ, nuôi thêm một người không tốn bao nhiêu, cũng may là nó còn có thể uống nước, bú sữa, nếu không thì nó sống bằng niềm tin".

- Đa tạ Đường đại phu, đây là thù lao xem bệnh của người.

Hắn lấy ra ít bạc đưa cho lão già đầu hoa râm.

- Vậy, lão phu xin cáo từ.

Nhận lấy tiền lão hoa râm đi ra khỏi phòng.

- Người đâu, mau tiễn Đường đại phu ra ngoài.

Nhìn Đường lão hoa râm đi cùng một tên hầu rời xa, Lâm Sung lại nói

- Từ nay đứa trẻ tên là Lâm Minh, tìm người chăm sóc tốt nó, đảm bảo nuôi nó sống khỏe mạnh. Sau này nơi này cấm người lui tới.

- Giải tán.

Bốn người nơi phòng cũng không hiểu mấy về ý nghĩ của Lâm Sung, chỉ có lù lù làm theo, bởi đâu là quyết định của gia chủ Lâm gia.

…..

Ba tháng sau, Vợ đại trưởng lão Vũ gia sinh ra một đứa quý tử, đứa con trai này vừa ra đời, đã cười, cười một cách hồn nhiên, đôi mắt đầy lắm sự bình tĩnh khiến người khác không tin tưởng nó là một đứa bé vừa sinh ra. Từ đây, một câu chuyện nói về sự đọ sức của hai thiếu niên trong Vu Dương trấn bắt đầu.
.................