Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Q1.

Ba ngày sau, cơ thể hắn đã khá hơn trước rất nhiều, có thêm một lớp thịt mỏng, đi đứng coi như ổn, bình thường, khuôn mặt cũng dần hiện ra vẻ tuấn tú vốn có.

Hôm nay, hắn dời giường, hắn muốn làm việc đầu tiên để trở về thời kỳ đỉnh phong, đó là đọc sách. Chính xác hơn thì đó là việc đọc tài liệu, thông tin, sử sách của nơi hắn hiện đang ở.

Sống 13 năm nơi đây,một nơi linh khí cực mỏng mà đến hiện tại hắn vẫn chưa biết chút gì về thế giới bên ngoài căn phòng, hắn thật không an tâm. Trên một nơi mạnh được yếu thua, thực lực vi tôn, không hiểu biết, không kiến thức về nơi đang sống, về cường giả, thế lực, trình độ phát triển nơi đây, đối với một "lão quái vật" như hắn, chẳng khác nào chết, biết đâu một ngày thấy thằng kia láo quá, giết nó, ai ngờ nó có ông,cha,chú gì đó với thực lực hắn không thể đối đầu được, giết mất cái thân thể "Lâm Minh" thì gay.

Hắn thì chắc chắn sẽ không bao giờ chết dưới tay bất kì ai, bởi thân thể Hư Vô của hắn sẽ không có vật gì có thể chạm được, không chạm được thì giết hắn bằng niềm tin, có giết thì cũng chỉ có thể giết được thân thể hiện hữu Lâm Minh.

Có hiểu biết về giới bên ngoài, tất hắn sẽ phòng ra được kế hoạch chi tiết, tránh khỏi rắc rối không cần thiết, thuận tiện cho việc muốn xưng bá, tạo thế lực để giúp thân thể "Lâm Minh" của hắn vượt qua thời kỳ suy yếu sau này, hoặc cũng có thể tính kế kẻ địch, diệt địch.

Mở cửa phòng, nhìn ra xung quanh chỉ có hai tên mặc đồ như quân lính trong một gia tộc bình thường tầm 28, 30 cùng với không gian vắng vẻ đơn sơ của một cái gia phủ nghèo nàn.

- Làm ta tưởng niệm lại ngày xưa xa xôi.

Nhắm mắt chút, tìm về kí ức xa xôi, hắn nhớ lại lần đầu có sinh mạng, hắn cũng đã từng sống tại một nơi tiểu thế giới, hồi đó quả thật là một kỉ niệm đáng nhớ và đáng sống nhất của hắn, thế rồi sau này hắn càng sống lâu, thực lực càng tăng mạnh, hắn lại dần mờ nhạt tất cả, đến bây giờ trong đầu hắn muốn tìm đến cái chết cũng có, thế nhưng hắn còn có lời hứa năm xưa của bản thân phải hoàn thành, hắn không thể buôn xuôi, trừ phi lời hứa đã được thực hiện.

Khi còn nhỏ, vừa có sinh mệnh, hắn cũng như bao người, đều ước muốn bản thân bất tử, có vợ hiền con ngoan, có gia đình sum họp quây quần bên nhau mãi mãi không chia lìa, tay phải chưởng khống thiên địa, tay trái ôm ấp đầy mỹ nhân, một giấc mơ mỹ mãn, niềm vui và hạnh phúc.

Thế nhưng rồi khi dần trưởng thành, dần mạnh mẽ, hắn lại càng hiểu ra một điều, hắn thật ngu ngốc, cực kì ngu ngốc. Tu luyện vốn là trở về bản nguyên vạn vật, mà vạn vật lại vốn vô tình, để đạt đến đỉnh cao sức mạnh đòi hỏi tu chân giả phải có sự đánh đổi cực kì tàn ác, nó sẽ không giống như giấc mơ ngày nào của thuở niên thiếu từng mơ ước, nó là sự tàn khốc, lánh huyết đầy sự không tình cảm.

"Nghịch thiên mà đi", ngày xưa Đan cũng đã từng nghĩ, kết quả thực lực dậm chân tại chỗ hàng ngàn năm một cách vô nghĩa, sau này nhờ một cơ duyên cực kì hiếm hoi giúp hắn ngộ ra một điều cực kì quan trọng, gỡ bỏ đi khuất mắt năm nào không có lời giải "Chẳng lễ không thể nghịch thiên mà đi?" của hắn.

"Thiên là gì vậy?", Thiên, nó không phải là một thứ tồn tại như đấng tối cao, chúa thượng, quan sát chúng sinh, sáng tạo ra sinh vật, nó cũng không phải là thứ quyết định con đường tu luyện của bất cứ sinh vật gì, nó chỉ là một từ ngữ vô nghĩa ám chỉ phía bên trên, mà phía bên trên là gì, là cái không gian vô tận kéo dài không dứt trên đó, nói trắng ra "Thiên" chẳng là thứ gì cả, nó chỉ như một từ ngữ thông thường, được những người ngu muội, thiếu hiểu biết tôn thờ một cách mù quán mà thôi.

Đan, hắn không nghịch "Thiên" nữa, bởi "Thiên" nào vốn tồn tại mà nghịch, "Thật nực cười, đáng thương" là câu mà hắn tự giễu bản thân khi khám phá ra toàn bộ sự việc.

Tiếp đó, nhiều năm qua đi, nhìn người thân bên cạnh hắn dần già đi vì thực lực không quá mạnh mẽ như hắn, hắn bắt đầu có sự buồn bả, không nỡ trong lòng, hắn không muốn mọi người biến mất, rời xa hắn, cảm xúc hắn dần dâng tràn cũng là lúc sự kiện tàn khốc chuẩn bị xảy ra.

Một ngày, hắn du ngoạn đâu đó và nhặt được một tảng đó có bí văn kì dị…
Không lâu sau, hắn, một người, một kiếm cùng với đôi mắt lạnh lùng, bình tĩnh giết tất cả thuộc hạ, chém thân hữu, diệt tình nhân, hủy môn phái, phá tan tất cả mọi tình cảm có liên quan đến hắn và đột phá đến một cảnh giới mới, biến mất khỏi nơi hiên tại, hiện ra tại một nơi khác, nơi mà chỉ có những cặp mắt tràn đầy sự vô tình, không quan tâm luôn tồn tại xung quanh.

Rất lâu về sau, hắn đặt tên cho sự kiện đầy bi thương ngày đó là "Trảm tình", tự tay giết những người thân thiết, yêu quý nhất, nhìn những đôi mắt thân thuộc đầy bở ngỡ, khó tin, không hiểu của bọn họ trước khi chết, nhất là nữ nhân mà hắn yêu quý nhất, không ai có thể nói nên lời.

Không "Tình" là một trong những bước cơ bản nhất để sinh vật có thể tìm về bản nguyên của vạn vật…

Lâm Minh vội tiếp cận hai người

- Hai tiểu t…, hai vị thúc thúc.

"Tiểu tử" hắn định nói như vậy nhưng mà nghĩ lại bản thân đang là ai liền sửa đổi.
Thấy Đan hơi gầy bước ra, hai người cũng không quá mấy kì quái, "chỉ là một thiếu niên kì lạ như lời gia chủ mà thôi", bọn hắn không biết gì về việc 13 năm trước có một đứa trẻ được lụm về và đặt nuôi tại căn phòng này, ngay cả nha hoàn ngày trước cũng vậy.

- Thiếu gia có việc gì cần tìm?

Hai người đáp trông khá là nhẹ nhàng, chắc hắn Lâm Sung đã có dặn dò từ trước.

- Ta muốn gặp một người….

Đưa lệnh bài cho hai tên này, Đan hắn không nhớ tên người bản thân cần gặp, hắn quên hỏi tên.

Quan sát lệnh bài giây lát,

- Vâng.

Hai người gật đầu lễ phép đáp, bọn chúng biết lệnh bài này ý nghĩa gì và ai đã từng dặn dò bọn hắn những thứ gì.

- Thiếu gia, mau theo ta.

Một trong hai người rời vị trí, dẫn theo hắn tiến về phía phòng Lâm Sung.

Lâm gia, một trong hai gia tộc nắm giữ quyền hành cao nhất của Vu Dương trấn với diện tích 300m X 500m tạo lập thành một hình gần giống chữ nhật. Nhân số Lâm gia khoảng chừng 1000 người, trong đó hơn 900 người là tu luyện giả, còn lại chưa đến 100 người là người hầu, người làm công.

Bên trong Lâm gia được chia làm năm khu rõ rệt, Khu Bắc có cửa ra vào chính của Lâm gia, là nơi tiếp khách, nơi ở của người làm công cùng vài phòng óc coc chức năng khác nhau. Khu Đông là nơi ở của người trưởng thành của Lâm gia. Khu Tây là nơi ở của các tầng lớp cao tầng Lâm gia, cũng là nơi có những phòng óc quan trọng. Khu Nam là nơi dành cho thanh thiếu niên, con cháu của Lâm gia tu luyện, ngủ nghỉ. Trung tâm là một Diễn võ trường lớn, nơi để con cháu Lâm gia tập luyện chiến kỹ, trao đổi kiến thức, truyền dạy,…

Phòng của Đan đúng là nằm tại một góc khuất của khu phía nam, gần kề với khu tây Lâm gia việc đến đó là khá gần.

Trên đường đi, hắn nhìn qua bên phải và bắt gặp một số hình ảnh nơi diễn võ trường, tấp nập, hào hứng, vui vẻ, ức hiếp, buồn phiền, chán nản, đầy đủ thứ cảm xúc của thanh thiếu niên đang có mặt tại nơi đấy.

Hơn 3 phút đi bộ sau, hắn đứng trước một căn phòng to nhất, đẹp nhất, sang nhất trong các căn phòng nãy giờ vừa đi qua. Tên lính đến trước phòng, gõ cửa.

- Kính thưa gia chủ, thiếu gia có việc cần tìm.

- Ta đã biết.

Lâm Sung đẩy cửa phòng đi ra.

- Vào đây nói chuyện thôi.

Nhìn Lâm Minh có chút da thịt, hắn khá ngạc nhiên, sao một cơ thể gầy gò lại có khả năng hồi phục nhanh vậy, chỉ vừa ba ngày, làm sao có thể, không lẽ là đồ ăn được đưa đến có tác dụng bổ dưỡng thân thể đến thế, hắn đầy nghi hoặc.

- Được.

Lâm Minh bước theo Lâm Sung vào phòng, cửa phòng đóng lại chỉ còn hai người.

- Hôm nay ngươi đến có việc gì?

Lâm Sung ngồi xuống một cái ghế nói

- Không biết ngươi là?

Đan lần này không giống như lần trước, hắn hiện cần tìm hiểu thế giới này, không gian bên ngoài ra sao, quan sát nhiều yếu tố, hắn đoán được trung niên hơn 60, không một cọng tóc bạc này có địa vị hẳn rất lớn nơi đây.

Lâm Sung có chút kì lạ, tên tiểu tử này nhìn như thiếu niên nhưng mà ăn nói, hành động như một người trưởng thành, hắn rất khó hiểu, sâu xa trong tim hắn có một tia sáng lóe lên "có khi nào, có khi nào, lời tiên tri là thật"

- Ta là Lâm Sung, gia chủ Lâm gia hiện tại, điều này ta đáng lẽ nên nói vào ba ngày trước, nhưng xem ra hôm nay nói ra cũng không muộn.

- Hôm nay ngươi đến đây vì mục đích gì, cứ nói, ta nếu được sẽ thỏa mãn ngươi.

Lâm Sung dõng dạc nói, hắn hiện tại đối xử Lâm Minh không phải như bề trên cao lớn gì, hắn chỉ bình thường đối xử như người cùng lứa, các động tác của Đan khiến hắn phải nhận ra được điều này, bằng kinh nghiệm của hắn, hắn biết và có cảm giác sâu sắc Lâm Minh, đứa trẻ này không thể khinh thường, mặc dù hiện tại hắn nhìn Lâm Minh chẳng khác nào người thường.

- Nếu đã vậy thì ta vào đề luôn.

Đan ngồi xuống một cái ghế đối diện, bình thường nói....